Nếu muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. Câu nói này giờ linh ứng ở trên người Nguyên Sâm, khi hắn nhìn thấy Thâm Xuyên Minh vẻ mặt giận dữ xuất hiện ở cái nơi vốn không nên xuất hiện này, mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt.
“Sao anh lại ở đây?” Nhìn Thâm Xuyên Minh đi tới phía mình, Nguyên Sâm vốn trầm ổn lại mất bình tĩnh, dưới chân lảo đảo một cái, lại lập tức bị Thâm Xuyên Minh sắc mắt nhìn thấy, nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay hắn.
Nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại có cảm giác xa lạ kia, Thâm Xuyên Minh tâm tình vô cùng phức tạp. Hắn thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Nguyên Sâm, em làm cho tôi thật sự thất vọng.”
Nguyên Sâm vừa nghe, gương mặt vốn tái nhợt trở nên dữ tợn, ánh mắt lợi hại trừng cái người đàn ông làm cho mình nhận mọi sỉ nhục đồng thời cũng là người sủng ái mình vạn phần kia, miệng lưỡi hung tợn không chút khách khí nói ra những lời tàn nhẫn: “Đúng vậy! Làm cho anh thất vọng thì như thế nào?! Thâm Xuyên Minh anh là cái thá gì của Nguyên Sâm tôi, bằng cái gì anh tới chỉ đạo tôi phải làm như thế nào? Chuyện này vốn chính là chuyện của gia tộc tôi, căn bản không liên quan tới anh!” Dứt lời, dùng sức bỏ tay Thâm Xuyên Minh ra, xoay người đi không thèm nhìn anh.
Vốn là lấy cả mạng sống của mình đi yêu một người đàn ông, nay lại thành ra khiến mình căn bản không biết làm như thế nào. Đáy lòng Thâm Xuyên Minh hiểu được trước kia chính mình có điểm không tốt đối với Nguyên Sâm, nhưng anh không thể chịu đựng được chuyện Nguyên Sâm vì đạt được mục đích của mình lại dám lợi dụng em gái của anh để liên hệ với Tần Phát Huy, để đến cuối cùng, em gái bị tình nhân đùa giỡn rồi vứt bỏ.
Khi anh từ miệng Thái Hiên Sinh biết được chuyện này có quan hệ tới mình trong lòng cũng không chịu tin tưởng, bởi vì anh nghĩ Nguyên Sâm sẽ không hại anh, huống chi khi đó Nguyên Sâm vốn là đang cùng anh trầm mê ân ái. Đáng tiếc, anh rất choáng váng, ngốc đến mức nghĩ người đàn ông kia sẽ bỏ mặc tất thảy cùng mình ở một chỗ, ngốc đến mức cho rằng người yêu của mình sẽ không hại mình……
Giờ này khắc này, một tia hi vọng dưới đáy lòng anh đã tan biến, rơi trên mặt đất vỡ nát thành mảnh. Thâm Xuyên Minh ngẩng đầu nhìn Nguyên Sâm đưa lưng về phía mình, sắc mặt thâm trầm, đem cái người kia mạnh mẽ xoay về phía mình rồi hướng trên mặt hắn tát một cái. “Được! Tốt lắm! Nguyên Sâm, em đã nói như vậy, tôi sẽ không khách khí đối với em!”
Đừng nhìn Thâm Xuyên Minh dáng người gầy, thực ra anh mang đai đen không thủ đạo (Vũ: karatedo đó:3), đối với người như Nguyên Sâm anh hoàn toàn có thể khống chế ở trong tay, không để ý đến phản kháng của Nguyên Sâm, lập tức gọi thủ hạ của mình đem tay chân của Nguyên Sâm chế ngự, thả Tần Phát Huy cùng Thái Hiên Sinh ra, nhìn hai người trước mặt vừa trải qua tra tấn của Nguyên Sâm, mỉm cười, “Các cậu nên đi thôi, tôi còn có việc phải làm,”
Tần Phát Huy cái gì cũng không giám nói thêm, chỉ là đỡ lấy Thái Hiên Sinh có vẻ bị thương nghiêm trọng, nói một tiếng cảm ơn rồi rời đi.
“Thâm Xuyên Minh! Anh thật lớn mật!” Nguyên Sâm bị Thâm Xuyên Minh chế trụ tức giận không thôi, lớn tiếng hướng phía anh quát.
Quay đầu, trong mắt Thâm Xuyên Minh không còn tình yêu nhìn chăm chú Nguyên Sâm, có còn lại thì chỉ là một mảnh lạnh như băng. Bàn tay chạm vào hai má Nguyên Sâm, Nguyên Sâm liều mạng vặn vẹo thân thể phản kháng không muốn cho Thâm Xuyên Minh chạm tới mình. Người yêu của tôi, em đã làm tổn thương trái tim tôi. Hướng gáy Nguyên Sâm hung hăng bổ một nhát, một trận mơ hồ làm cho Nguyên Sâm lâm vào trong bóng tối, lúc nhắm mắt hắn nghe đối phương nói một câu. “Đúng vậy, tôi chính là người như vậy……”
Tần Phát Huy ở bãi đỗ xe tìm xe của Thái Hiên Sinh, muốn đỡ Thái Hiên Sinh ngồi ở phía sau, lại bị hắn cự tuyệt. “Để tôi lái.” Thái Hiên Sinh tuy rằng khóe miệng dính tơ máu, nhưng tinh thần dường như đã khôi phục không ít.
Biết mình không khuyên được người này, cũng biết mình không có lý do cự tuyệt anh, Tần Phát Huy đành phải ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thái Hiên Sinh, sợ anh đang lái xe té xỉu trên đường.
Hai người không nói gì, lẳng lặng ngồi ở bên trong xe. Ngọn đèn ven đường lóe ra cũng không hấp dẫn hai ánh mắt của bọn họ. Thái Hiên Sinh lái xe rất vững vàng, không bao lâu liền dừng ở trước cửa nhà bạn thân của mình.
“Đến rồi.” Thái Hiên Sinh dừng xe, mở miệng nói với Tần Phát Huy.
Nhưng Tần Phát Huy dường như không có ý rời khỏi, đôi mắt tối đen lặng lẽ nhìn Thái Hiên Sinh, môi mấp máy tựa hồ muốn nói cái gì. Thái Hiên Sinh nhận thấy được, lập tức phất tay cự tuyệt nói: “Cậu đừng nói gì cả. Xuống xe đi, đã khuya lắm rồi.”
Nghe được nam nhân lại hạ lệnh đuổi khách, Tần Phát Huy vốn muốn nói chút gì nhếch nhẹ môi, mở cửa xe, xuống xe rồi mới xoay người nhìn Thái Hiên Sinh, “Ngày mai tôi có thể gặp anh không?” Biết rõ chuyện hôm nay ở mức nhất định đã đem vết thương của Thái Hiên Sinh khoét ra, không chỉ thân thể bị thương, mà còn là nội tâm tổn thương. Tần Phát Huy lúc này cảm thấy rất áy náy, nhưng cậu lại không biết làm cách nào biểu lộ cảm xúc áy náy này, chỉ có thể chuyển thành câu hỏi bình thường để nói.
“Tôi không biết.” Thái Hiên Sinh ngẩng đầu nhìn Tần Phát Huy, trong mắt là một mảnh bình tĩnh không rõ cảm xúc. “Nghỉ ngơi cho tốt đi. Hôm nay cậu mệt rồi. Tôi nghĩ tôi phải đi thôi.” Anh nói thật rõ ràng rồi lập tức khởi động xe.
Nhìn thấy Thái Hiên Sinh sắp rời đi, Tần Phát Huy căn bản không muốn anh rời đi, bởi vì cậu không biết hôm nay Thái Hiên Sinh trở về rồi sau này có thể có cơ hội nhìn thấy anh hay không. Cậu ngừng lại bên cửa kính xe, cúi thấp đầu hỏi, “Tôi có thể liên hệ với anh không?”
Nghe vậy, nếu là Thái Hiên Sinh trước kia nhất định sẽ cao hứng. Nhưng sau khi trải qua đêm nay, tâm tình Thái Hiên Sinh cũng không phập phồng nhiều, đáp lại bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Đến lúc đó rồi tính.” Nói xong, ấn một cái nút trong xe, đem cửa kính bên kia xe kéo lên, Tần Phát Huy thấy vậy không có cách nào đành phải rời cửa xe, nhìn Thái Hiên Sinh rời đi.
Tần Phát Huy về nhà đánh thức Tần Đi Sơn cùng vợ đang ngủ say, hai người nhìn thấy trên mặt cậu có thương tích, vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì. Tần Phát Huy lắc đầu nói không cẩn thận ở quán bar cùng người ta xung đột, đánh một trận, hiện tại đã không sao. Cậu xoa nắn vết thương trên mặt, nói mệt rồi lên lầu đi ngủ.
Tần Hành Sơn và vợ nhìn đứa nhỏ kia vẻ mặt thực uể oải, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, đành trở về phòng tiếp tục ngủ.
Ngày mai nhất định phải nhận lỗi với anh ấy.
Tần Phát Huy nằm ở trên giường nhìn trần nhà, đáy lòng kiên quyết như vậy. Nhưng cậu không ngờ, ngày hôm sau khi cậu gọi vào số của Thái Hiên Sinh, cái dãy số kia đã trở thành số ma.
Việc này làm cho đáy lòng Tần Phát Huy trở nên bất an, trầm trọng.
Tg: Ngày mai có nhật thực toàn phần, ta lại không xem được tvt
Vũ: Ờ đấy, ngược xong thụ rồi, chúng ta tiến tới con đường ngược(tâm) công nào <3