Tiếng đập cửa cấp bách phá vỡ buổi sáng sớm, Vi Khinh Hải đang trong lúc mơ ngủ bất hạnh bị tiếng đập cửa hung mãnh này đánh thức, nhịn không được mở miệng mắng là người nào mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ của người ta, lấy tay nhu tròng mắt còn đang díp lại, chậm rãi xuống lầu đi tới cửa mở miệng kêu lớn: “Đến đây, đến đây!!!”
Cửa mở ra trước mặt cậu là một người đàn ông xa lạ, hai tay đột ngột xiết chặt bả vai Vi Khinh Hải, vẻ mặt không thể chờ quát: “Nói mau! Có phải Thái Hiên Sinh ở đây hay không?!” Vừa hỏi vừa lay mạnh hai vai đứa nhỏ mở cửa.
“Chú này, có biết nhẹ tay chút không?” Vi Khinh Hải híp hai mắt lại, nhìn người đàn ông bộ dạng không tệ đáp. Rốt cuộc đến tột cùng Thái Hiên Sinh này là ai, luôn có người chạy đến đây tìm anh. Nhìn tình huống như vậy, thật không biết nên vui hay nên buồn. Cậu bắt đầu vì Thái Hiên Sinh sinh ra một chút lo lắng……
Hứa Tử Minh bị một đứa nhỏ khoảng hơn mười tuổi gọi hắn là đại thúc lập tức hoảng sợ, hờn giận nhíu mày, chậm rãi buông hai vai đứa nhỏ ra, cẩn thận quan sát dáng vẻ nó, bộ dạng có nét tuấn tú, vẻ mặt trong sáng nghịch ngợm, đôi mắt Linh Tê đen láy nhìn ra được là một đứa nhỏ thông minh. Tại sao lại gọi một thanh niên mới hai mấy tuổi đầu là ông chú chứ?! “Này này nhóc con, anh không phải ông chú, anh còn trẻ, em phải gọi anh là ca ca! Hiểu không?” Cho rằng đứa nhỏ không hiểu chuyện hồ ngôn loạn ngữ, Hứa Tử Minh quyết định không so đo với trẻ con nhiều, tiếp tục mở miệng hỏi: “Có phải Thái Hiên Sinh ở đây không?”
Cái ngày cách đây hơn một tháng, anh nhận được cuộc điện thoại cuối cùng của Thái Hiên Sinh, trong lòng cảm thấy không yên. Không lâu sau nghe nói trưởng lão tối cao của lang tộc qua đời, mà anh mơ hồ nghe được người thừa kế tiếp theo là Thái Hiên Sinh. Tuy rằng cảm thấy tự hào vì Thái Hiên Sinh, đáng tiếc qua một tháng cũng không thấy người đi ra tổ chức hội nghị ra mắt người trong tộc, chỉ đem mọi chuyện trong tộc giao phó cho người khác đi làm, thực sự kỳ quái.
Không che giấu được sự quan tâm của người trẻ tuổi, cho nên anh quyết tìm được Thái Hiên Sinh chứ không ngồi ôm cây đợi thỏ. Tuy rằng ở trong tộc Hứa Tử Minh không có danh tiếng gì, tuy nhiên lại là người tìm kiếm thông tin bậc nhất, không nghĩ tới mấy ngày trước lại nghe được thì ra Thái Hiên Sinh tránh ở tòa nhà vốn cho trưởng lão ở.
“Đúng là ở đây, nhưng hiện tại anh ấy đang nghỉ ngơi ” Thiếu niên nghiêng đầu một chút, rồi mới thành thực trả lời Hứa Tử Minh. “Hay là chú vào chờ đi?” Nói xong mở rộng cửa mời nam tử đứng ở cửa vào.
Nghe vậy, cả người Hứa Tử Minh căng lên, trên đầu hằn lên mấy cái gân xanh cộng với vô số hắc tuyến, “Đã nói tôi không phải ông chú!!!!” Tiếng giận dữ vang dội làm cho tòa nhà run lên ba lần.
Tức giận tận trời vọt vào trong phòng, tùy tiện ngồi lên sô pha gần đấy, Hứa Tử Minh khoanh hai tay trước ngực, bắt chéo hai chân ngồi chờ Thái Hiên Sinh dậy, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm liếc mắt nhìn thiếu niên vừa chọc giận mình.
Vi Khinh Hải bộ dáng đại nhân thở dài một hơi, nghĩ: “Hiện tại người trẻ tuổi thật là dễ chọc giận, như vậy thật không tốt……” Rồi vào phòng bếp chuẩn bị trà bánh cho bữa sáng, chờ Thái Hiên Sinh xuống ăn bữa sáng tự tay mình làm.
Cậu ngẫu nhiên gặp Thái Hiên Sinh vào một ngày, ngày đó cậu ôm theo bọc nhỏ đi vào khu rừng không người này, bị lạc đường. Vốn cũng chỉ có một mình cậu, không có thân nhân nào bên người. Từ nhỏ đến lớn lưu lạc nơi nơi, nơi nơi ở các thành phố xin ăn, nhặt rác rưởi kiếm tiền sống một cuộc sống bữa được bữa không.
Ngày đó cậu ở trong rừng rậm mò mẫm quanh quẩn như thế nào cũng không tìm được đường ra, vạn bất đắc dĩ đành phải ngồi xổm trong rừng tính qua một đêm rồi sáng hôm sau sẽ tìm đường ra, nhóm một đống lửa, lẳng lặng ngồi xổm một bên nhìn ngọn lửa nhảy múa, bụng đã sớm réo vang, đáng tiếc trên người cậu đã không còn gì để ăn.
Trời không thương người, đột nhiên lại nổi cơn mưa, Vi Khinh Hải đành phải ngồi xổm dưới gốc cây đại thụ tránh mưa. Lúc đó, Thái Hiên Sinh che ô hướng cậu đi tới, lúc đó cậu còn do dự một chút, nghĩ sao trong rừng rậm lại có người ở được? Cẩn thận nghĩ, cảm thấy không thích hợp, không lẽ nam nhân trước mặt cậu là quỷ chứ không phải người?! (Vũ: Xin hỏi…. trong rừng không có người vậy em là gì??? —)
“Anh là người hay quỷ?” Vi Khinh Hải ngẩng đầu hỏi người đàn ông kia. ( J =)) anh ý là cả 2)
Người đó cười mà không nói, đưa một bàn tay cho cậu rồi mới mở miệng: “Trời mưa, cậu một mình ở đây sẽ lạnh, theo tôi về được không?”
Vi Khinh Hải trừng bàn tay đưa ra thật lâu, lại nhìn cái người đang mỉm cười kia, cũng không biết vì cái gì cũng tự vươn tay mình ra, rồi bị người đàn ông cầm chặt lấy kéo đứng dậy. Có lẽ là vì người này thoạt nhìn cũng không giống quỷ, có lẽ người đàn ông này là người tốt. Vi Khinh Hải nghĩ đến hành động của mình ngày đó chỉ có thể nói mình hành động thật đúng đắn. (Xong cộp dấu trên dấu ghi “đã bán”)
Thái Hiên Sinh đối với cậu rất tốt. Sau khi đưa cậu trở lại tòa nhà này liền giúp cậu tắm rửa, rồi nấu cho cậu rất nhiều món ngon. “Sau này đi theo tôi đi, được không?” Nam nhân sờ đầu hắn hỏi.
Vi Khinh Hải vừa ăn cơm, vừa ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt người kia, một đôi mắt tràn ngập u buồn và tịch mịch không nói được, lặng yên một lát, cậu gật đầu đáp ứng.
Chín giờ sáng, Thái Hiên Sinh đúng giờ thức dậy, đi xuống lầu thì thấy Hứa Tử Minh đã ngồi ở sô pha đợi mình vài giờ, vẻ mặt kinh ngạc đi tới bên người nam tử kia, “Sao cậu biết tớ ở đây?”
Hứa Tử Minh cuối cùng đợi được âm thanh quen thuộc kia, buông chén trà trong tay ngẩng đầu cười nói: “Cậu quên Hứa Tử Minh tớ là người phương nào sao? Lâu không gặp, Hiên Sinh.” Nói xong đứng lên ôm Thái Hiên Sinh một cái.
Cách một tháng, Hứa Tử Minh ngạc nhiên nhận ra thân thể Thái Hiên Sinh đã xảy ra biến hóa vi diệu, hình như là bụng có chút nhô lên. Cúi đầu nhìn, tò mò hỏi: “Bụng cậu sao thế? Bị bệnh sao?”
Thái Hiên Sinh nghe vậy, cười một tiếng, vội vàng giữ chặt tay Hứa Tử Minh ý bảo cậu ngồi vào sô pha, đồng thời cũng tự ngồi xuống trước mặt Hứa Tử Minh, cúi đầu trầm ngâm một lát rồi mới ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng. “Làm cậu cười rồi Tử Minh. Thực ra tớ…… tớ mang thai.”
A?! Mang thai?! Hứa Tử Minh vừa nghe đứng bật dậy, đánh giá từ trên xuống dưới toàn thân Thái Hiên Sinh một lần, sắc mặt kinh ngạc miệng há hốc có thể đút vừa cả một quả trứng.