“Anh bất động ở chỗ này làm gì, mau vào giúp bưng thức ăn đi!” Hà Văn từ phòng bếp đi ra, trong tay vững vàng bưng một mâm đồ ăn đặt lên bàn cơm. Quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Tử Minh đang không làm gì, ngón tay xinh đẹp thon dài chỉ tức giận chỉ chóp mũi Hứa Tử Minh kêu.
Hứa Tử Minh nhìn mỹ nữ tức giận mình không làm gì, đành từ chỗ ngồi đứng lên theo Hà Văn vào bếp. Từ nhỏ đến lớn Hứa Tử Minh luôn “bị” người trong nhà cưng chiều mà lớn lên, khi cậu trưởng thành muốn ra ngoài ở, người nhà còn vì cậu chuẩn bị riêng một đại thẩm hơn năm mươi tuổi giúp cậu trong cuộc sống hàng ngày, xào rau nấu cơm cậu rất ít để ý tới, bình thường về tới nhà sẽ có đồ ăn để ăn.
Ngoài ra không nói đến cậu cũng không tình nguyện tiếp xúc khói dầu trong phòng bếp, nhìn Hà Văn liều mạng yêu cầu mình vào bếp, xuất phát từ bất đắc dĩ đối với mỹ nữ cậu nghiến răng đi vào. Nhìn thấy Vi Khinh Hải nhỏ gầy giống như đại đầu bếp, tại phòng bếp bận rộn chốc lát thái rau, rồi lại lập tức đứng bên chảo đổ thịt vào, không ngừng chuyển động sắp xếp trong bếp.
“Nhanh lên! Đem cái trên bàn mang ra ngoài đi!” Hà Văn không chút khách khí chỉ thị Hứa Tử Minh.
Hứa Tử Minh liên tục ừ vài tiếng, nhìn Vi Khinh Hải mấy cái, nghe theo chỉ huy của mỹ nữ mang hai đĩa thức ăn từ phòng bếp ra ngoài. Không nghĩ tới Vi Khinh Hải tuy rằng nhỏ tuổi hơn mình, còn có chút bướng bỉnh trẻ con, còn nhỏ đã biết nhiều chuyện như vậy, Hứa Tử Minh bỗng cảm thấy nhiều thiện cảm với đứa nhỏ hơn.
Thái Hiên Sinh đi đến cạnh Hứa Tử Minh, mỉm cười nói: “Ngượng quá, Tử Minh. Bởi vì thân thể tớ không tiện, để khách như cậu lại phải đi giúp việc nhà.”
“Không sao, việc nhỏ xíu!” Biết Thái Hiên Sinh mang thai, có khả năng giống nữ nhân mang thai không tiện hoạt động. Vỗ ngực mình, đúng lý hợp tình nhận bưng thức ăn là chuyện nhỏ. Qua lại vài lần giữa phòng ăn và nhà bếp, phòng bếp cuối cùng cũng im lặng, Vi Khinh Hải và Hà Văn hợp lực làm cơm trưa cũng không mất nhiều thời gian lắm. Hứa Tử Minh lúc này trở lại chỗ mình ngồi, mùi thức ăn phiêu đãng trên bàn cơm, làm cậu nhịn không được muốn lập tức động đũa ăn liền mấy miếng.
Vừa cầm chiếc đũa bên cạnh muốn ăn vụng, lại bị Vi Khinh Hải bên cạnh nhìn thấy, hung hăng tét vào mu bàn tay Hứa Tử Minh: “Ông chú, người ta còn chưa nói bắt đầu, sao chú có thể ăn vụng một mình chứ?”
Ack……Hứa Tử Minh nghe vậy, đành buông đôi đũa xuống chỗ cũ. Cũng không giống lúc trước phản bác Vi Khinh Hải, chỉ lẳng lặng ngồi. Dù sao đại đầu bếp Vi Khinh Hải mở miệng nói, cậu không có lý do phản bác. Nhưng mùi thức ăn thật sự làm cậu chảy nước miếng, Vi Khinh Hải nhìn Hứa Tử Minh trông mong nhìn bàn đồ ăn, bộ dáng đáng thương trông mòn con mắt nhịn không được nở nụ cười.
Thái Hiên Sinh thấy vậy, vội vàng mở miệng tiếp đón: “Ăn cơm đi ăn cơm đi, cũng không còn sớm, mọi người đều đói bụng rồi.” Thái Hiên Sinh ra lệnh một tiếng, bốn người một bàn cầm lấy bát đũa của mình, giống như người một nhà ấm áp.
Bởi vì Thái Hiên Sinh mang thai, ngửi mùi dầu mỡ đã muốn nôn, cho nên chỉ có thể nhận lấy một bát canh rau xanh trứng chim Vi Khinh Hải đưa cho mà uống, “Khinh Hải, tài bếp núc của em càng ngày càng tốt nha.” Vừa uống canh vừa ca ngợi Vi Khinh Hải.
Nếu ngày đó không gặp được Vi Khinh Hải, vậy một mình anh cũng sẽ không phiền toái để ăn ngon như vậy, trực tiếp kiếm gì đó giải quyết cho qua ngày là được rồi.
Hà Văn hừ một tiếng, chu cái miệng nhỏ nhắn hướng Thái Hiên Sinh hờn dỗi: “Hiên Sinh, sao anh có thể quên phần của em? Em cũng có hỗ trợ nha!”
Tuy rằng Hà Văn cùng Vi Khinh Hải vào phòng bếp, nhưng căn bản cô không giúp được cái gì, Vi Khinh Hải sợ cô ở phòng bếp bày bừa phiền toái, đành phải nói cô hỗ trợ bưng thức ăn. “Cảm ơn đại tỷ hỗ trợ.” Vi Khinh Hải biết rõ Hà Văn muốn được ca ngợi, vội mở miệng phụ họa.
“Ha ha a Khinh Hải thật sự rất đáng yêu cho tỷ tỷ cưng một chút đi ” Chỉ thấy Hà Văn vừa cười vừa vươn tay muốn niết má Vi Khinh Hải, nhưng Vi Khinh Hải không làm cho cô như ý, thân thể nhanh nhẹn tránh thoát đôi tay ma quái kia.
Tuy nhiên tiểu tử Vi Khinh Hải này làm đồ ăn thực sự quá ngon, Hứa Tử Minh dường như chưa nếm qua đồ ăn ngon như vậy liền ăn một lúc hai bát cơm.
“Ông chú, ăn từ từ thôi nha!” Vi Khinh Hải liếc nhìn Hứa Tử Minh bên cạnh, thấy người ta bộ dáng sói đói hổ gầm, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ.
Nhưng âm thanh khuyên bảo của cậu hoàn toàn không có tác dụng, chỉ thấy Hứa Tử Minh vừa gật đầu vừa vươn đũa lên bàn cơm, hai miếng thịt lớn lập tức tiến vào trong miệng cậu. Nhìn Hà Văn ngồi đối diện, dù sao cô là con gái, ăn cơm như vậy coi như là tao nhã. Khó có được nhiều người cùng ăn cơm như hôm nay, thực ra trong lòng Vi Khinh Hải vui sướng hài lòng, cúi thấp đầu vụng trộm nở nụ cười.
“Hiên Sinh này, chẳng lẽ anh không định nói cho tên Tần Phát Huy kia anh có sao?” Hà Văn ăn xong, dùng khăn tay lau miệng một chút, hướng Thái Hiên Sinh hỏi.
Lời này vừa ra, Hứa Tử Minh vốn đang uống nước canh liền bị sặc, vội vàng buông bát khụ khụ ho. Cô gái này thật sự là nháo không cần kịch bản, việc này cậu vốn muốn hỏi, nhưng nhìn bộ dạng Thái Hiên Sinh lúc ấy không thể mở miệng hỏi.
“Đã bảo chú ăn cơm đừng gấp gáp như vậy!” Vi Khinh Hải vừa vỗ nhẹ Hứa Tử Minh đang ho khan, vừa từ bình nước ở một bên rót một chén nước đưa cho cậu.
Thái Hiên Sinh buông bát xuống, ngẩng đầu nhìn Hà Văn, rồi mặt không chút thay đổi hỏi ngược lại: “Sao em lại hỏi như thế?” Ngoài ý muốn nghe được Hà Văn nhắc tới cái tên này, nói đáy lòng không rung động là giả, chỉ là hiện tại anh không biết làm thế nào đối mặt với người kia, ngược lại cảm thấy thống khổ vạn phần.
“Không tại sao. Anh bây giờ mang thai, em chỉ cảm thấy tên nhóc kia hẳn phải biết?” Dù sao Tần Phát Huy khiến anh mang thai cũng có quyền biết được chứ. Câu này Hà Văn cũng không nói ra, nhớ hôm trước gia khỏa kia tìm được mình ở bệnh viện, những lời cậu ta nói với mình. Lúc ấy cô không trực tiếp nói cho Tần Phát Huy cô biết Thái Hiên Sinh hiện đang ở đâu, có thể nàng do dự vì nhớ tới chuyện Thái Hiên Sinh mang thai, bởi vì nàng vẫn cảm thấy loại chuyện này để đương sự giáp mặt nói chuyện thì tốt hơn.
“…..Để anh tự lo. Tôi no rồi, mọi người cứ tiếp tục.” Dứt lời, Thái Hiên Sinh rời bàn ăn, lên lầu nghỉ ngơi.
Hà Văn thấy anh lên lầu, đành phải yên lặng. Lúc này Hứa Tử Minh mới mở miệng nói: “Cô cũng thật là, nhắc tới tên kẻ đó làm gì?!” Không phải là ảnh hưởng tâm trạng ăn cơm của mọi người sao?
“Cái gì chứ tôi có làm gì đâu! Tôi chỉ cảm thấy Hiên Sinh biến thành như vậy, có một nửa trách nhiệm của người kia không phải sao? Cứ tiếp tục tránh né như thế cũng không phải là biện pháp!” Hà Văn trả lời vấn đề của Hứa Tử Minh vô cùng đúng lý hợp tình.
Ai, Hứa Tử Minh nghe vậy, không khỏi thở dài một hơi. Quả thật như Hà Văn nói, có một số việc tiếp tục tránh né, đúng là không thể giải quyết!
“Mấy người đừng cãi nữa được không?!” Lúc này Vi Khinh Hải vốn ngồi ở một bên đột nhiên lên tiếng, đôi mắt đen trừng một nam một nữ trước mặt mình, lời nói vô cùng kiên định, “Anh ấy có tôi chăm sóc là được! Mấy người sao lại bắt nạt anh ấy?” Vi Khinh Hải thận trọng dường như nhận thấy được lời nói của yêu nữ làm cho tâm tình Thái Hiên Sinh biến hóa, mà chính mình cũng khó chịu. Hai vị khách này không lẽ chạy từ xa tới chỉ để bắt nạt Thái Hiên Sinh sao? Nghĩ đến đây, không nguyện ý ngồi cùng bàn ăn tiếp hai người kia nữa, lập tức rời chỗ ngồi lên tầng 2 tìm Thái Hiên Sinh.
“Tiểu đệ đệ, bọn anh không bắt nạt cậu ấy mà!” Hứa Tử Minh vốn muốn giải thích với Vi Khinh Hải một chút, lại nhìn thấy người đã chạy xa, đành ngừng ý nói tiếp.
Hà Văn cùng Hứa Tử Minh nhìn bàn ăn vốn vui vẻ chỉ còn lại hai người bọn họ, hai người không hẹn mà cùng thở dài một tiếng.