Dữ Lang Cộng Vũ

Chương 43



“A ––– em sắp chết đói rồi –––” Tần Phát Huy nhấc Thái Hiên Sinh nghênh đón mình lên ôm một chút, nhíu mày làm ra bộ dạng đáng thương với người yêu.

“Anh biết em đói bụng, cho nên đã sớm chuẩn bị.” Thái Hiên Sinh đón mũ bảo hiểm của Tần Phát Huy, chỉ bàn ăn cười tủm tỉm đáp.

Từ khi vào cửa nhà Tần Phát Huy cũng đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn, nhìn sang phía bàn ăn, hai mắt dường như có thể phát sáng. Cậu hưng phấn không thôi chạy vội tới bên bàn ăn, ngồi vào chỗ ngồi, cầm đũa gắp thức ăn nuốt như hổ đói.

Thái Hiên Sinh trở lại chỗ ngồi, ngồi bên cạnh cậu, nhìn người yêu gấp gáp ăn bữa tối chính mình chuẩn bị, đương nhiên thực vui vẻ, còn vì Tần Phát Huy mà lo lắng: “Đã sớm nói với em, sau này cuối tuần hãy đến đây, ở lại ký túc xá trong trường, sẽ không đến nỗi mỗi ngày đều tối muộn mới gấp gáp trở về.”

Nghe vậy, Tần Phát Huy uống một ngụm nước canh Thái Hiên Sinh tự tay  nấu vì mình, rồi mới ngẩng đầu nhìn đối phương chăm chú, “Em không cần đâu, anh cũng không biết đồ ăn trong nhà ăn của trường đại học khó ăn như thế nào, em tình nguyện vất vả một chút để mỗi đêm về cùng anh không tốt sao?” Nói xong cười với Thái Hiên Sinh rồi tiếp tục cúi người dùng bữa.

Thấy Tần Phát Huy vẫn kiên trì ý kiến như trước, Thái Hiên Sinh cũng không nói thêm gì, vội vàng động đũa gắp một ít đồ ăn bỏ vào trong bát người yêu. Mấy ngày nay Tần Phát Huy đều chăm chỉ đến trường mỗi ngày, anh nhìn rõ sự vất vả của cậu. Mặc dù có chút đau lòng, nhưng học sinh chịu khổ một chút là chuyện tốt.

“Ăn chậm một chút ––– không có ai tranh ăn với em –––” Thái Hiên Sinh vừa nhìn Tần Phát Huy ăn cơm vừa khuyên bảo.

“Ừm ––– ăn ngon quá –––” Tần Phát Huy và nhanh cơm, một miếng lại một miếng nuốt xuống.

Thái Hiên Sinh biết là Tần Phát Huy đang khen mình, cũng nhịn không được mỉm cười. Rất nhanh, nhờ sự cố gắng của Tần Phát Huy, thức ăn trên bàn cơm đều bị cậu dọn dẹp sạch sẽ.

“Oa, ăn no quá –––” Tần Phát Huy đặt mông ngồi ở sô pha, lấy tay sờ bụng no căng. Thái Hiên Sinh thu dọn bát đũa trên bàn cơm, hướng cậu cười cười. “Em đi nhìn cục cưng.” Nhớ tới từ lúc về cũng chưa nhìn bé con, Tần Phát Huy vội vàng đứng dậy, đi lên lầu hai. [Cục cưng] là tên thân mật của bé con, Tần Phát Huy đặc biệt thích tên này.

Nghe Thái Hiên Sinh nói bé con còn đang ngủ say, cậu lặng lẽ đi đến phòng bé trên tầng hai, chậm rãi mở cửa, trong nôi là khuôn mặt trẻ con đáng yêu đang ngủ say, trên đầu mơ hồ nhìn thấy tóc đứa nhỏ bắt đầu dài ra, hai tay nộn nộn nhỏ bé dang ra hai bên, bé con ngủ yên ổn không nhận ra Tần Phát Huy tới.

“Cục cưng, cha đến xem con đây ” Thật ra trước đó Tần Phát Huy cùng Thái Hiên Sinh đã thảo luận xem đứa bé lớn lên sẽ xưng hô với bọn họ như thế nào, vốn Thái Hiên Sinh yêu cầu đứa nhỏ gọi mình là cha, nhưng Tần Phát Huy cũng muốn đứa nhỏ gọi cậu là cha, hai người tranh luận thật lâu, cuối cùng đành thỏa thuận sau này đứa nhỏ gọi cả hai người bọn họ là cha.

Nhìn bé con ngủ ngon lành như vậy, Tần Phát Huy cũng không nhẫn tâm đánh thức bé, nhìn thêm vài lần rồi mới đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Cậu đi xuống lầu, thấy Thái Hiên Sinh đang rửa bát đĩa trong nhà bếp, lén lút đi tới phía sau người yêu, rồi mới mạnh mẽ ôm một cái, hôn lên hai má Thái Hiên Sinh.

“Nhìn cục cưng rồi sao? Ngủ rất ngoan phải không?” Thái Hiên Sinh quay đầu hỏi. Tần Phát Huy thật cưng chiều đứa nhỏ, miễn là đồ trẻ con cần cậu đều mua hết về nhà, tuy rằng Thái Hiên Sinh có nói cậu không cần lãng phí tiền lung tung, nhưng căn bản là vô dụng. Bọn họ đã ở chung mấy tháng, cha mẹ của Tần Phát Huy tạm thời con không biết sự tồn tại của Thái Hiên Sinh.

“Đúng vậy, nhóc con kia ngay cả cha tới nhìn cũng không thèm tỉnh lại nữa!” Tần Phát Huy cười nói. Ở cùng người mình yêu nhất, ăn đồ người yêu mình nấu, còn có một bé con đáng yêu như vậy bên người. Hai người quan trọng nhất đối với sinh mệnh mình cậu đều có, Tần Phát Huy cảm thấy mình bây giờ là một người hạnh phúc, cho nên chiều nào cậu cũng từ chối lời mời tụ tập, về thẳng nhà. Bởi vì cảm thấy mọi thứ này là đáng giá.

Thấy Tần Phát Huy còn không buông mình ra, Thái Hiên Sinh mở miệng đuổi người. “Em mau đi tắm đi, người đầy mùi mồ hôi. Anh đã chuẩn bị nước nóng cho em rồi.”

“Em không cần, em muốn anh cùng tắm với em –––” Nói xong, Tần Phát Huy lại cọ vài cái vào Thái Hiên Sinh.

Thái Hiên Sinh vừa nghe, buông bát trong tay, xoay người chỉ phòng tắm nói với người yêu: “Nhanh đi tắm rửa!”

Nhìn người yêu bộ dáng tức giận, Tần Phát Huy lập tức giơ hai tay lên đầu hàng: “Được, em lập tức đi, anh phải chờ em tắm rửa sạch sẽ đi ra nha ” Miệng buông lời trêu chọc, trước khi đi còn không quên vỗ mông người yêu một cái. (VN: :’( thật ngàn chấm)

Thái Hiên Sinh tức giận nhìn đối phương cuối cùng cũng vào phòng tắm, tiếp tục rửa bát đĩa. Ở đây lâu như vậy, anh nghĩ mình cũng nên quay lại làm việc. Chỉ là Tần Phát Huy vẫn đang đi học, đến lúc đó anh quay lại bệnh viện làm việc sẽ không có người chăm sóc đứa bé, trong lúc nhất thời anh cũng không biết phải làm sao, đành phải chờ Tần Phát Huy đi ra rồi hai người cùng thương lượng một chút.

Thu dọn xong trong phòng bếp, anh mới thoải mái pha một ấm trà, đi đến sô pha ngồi nghỉ một chút.

Khoảng nửa giờ sau, Tần Phát Huy mình trần, dưới thân quây một cái khăn tắm đi ra. Không thấy người yêu ở phòng bếp, cậu đi đến phòng khách mới thấy Thái Hiên Sinh ngồi ở sô pha hình như đang ngủ.

Lặng lẽ đi qua, từ một chỗ khác lấy ra một cái chăn mỏng muốn phủ lên người Thái Hiên Sinh, không nghĩ tới anh vì động tác của mình mà đột nhiên tỉnh lại.

“Em ra rồi.” Thái Hiên Sinh lấy tay xoa nhẹ mắt mình, nhìn người trước mặt. “Đúng rồi, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Có chuyện gì?” Tần Phát Huy lúc này đã thay quần áo, nghe người yêu nói như vậy, lập tức ngồi xuống bên cạnh anh.

“Anh muốn trở lại bệnh viện làm việc, em thấy thế nào?” Thái Hiên Sinh cũng giống Tần Phát Huy, rất quý trọng những ngày này, cho nên anh nguyện ý nghe ý kiến hay đề nghị của người yêu.

Tần Phát Huy nghe anh nói, suy tư một lát: “Anh về bệnh viện làm việc, vậy bé con phải làm sao? Không có người chăm sóc……”

“Ừ, anh vẫn đang đau đầu vì việc này.” Thái Hiên Sinh nhíu mày, xem ra việc tìm người tới chăm sóc em bé là việc đầu tiên bọn họ phải xử lý. Chỉ là anh không biết nên đi tìm ai, Vi Khinh Hải hiện tại đã ở cùng với Hứa Tử Minh, anh biết Vi Khinh Hải rất cẩn thận, nhưng Hứa Tử Minh  luôn luôn tùy tiện, Thái Hiên Sinh thật lo lắng nếu giao đứa nhỏ ở đó. Nói đến Hà Văn, cô hình như bắt đầu yêu, phụ nữ đang yêu nhất định rất bận rộn, cũng không nên không biết xấu hổ đi quấy rầy.

Tần Phát Huy nhìn Thái Hiên Sinh phiền não, chỉ là hiện tại cậu cũng có chuyện quan trọng hơn muốn nói cùng đối phương. Cậu ngồi sát vào Thái Hiên Sinh, ôm vai anh cười cười, “Chuyện kia chúng ta trước đừng nói đến, em cũng có chuyện muốn nói với anh.”

Nhìn Tần Phát Huy thần bí cười với mình, Thái Hiên Sinh tò mò hỏi: “Em muốn nói chuyện gì?”

“Anh nhắm mắt lại trước đã……” Tần Phát Huy chỉ thị người yêu.

Thái Hiên Sinh nghi hoặc nhìn cậu vài lần, đành phải chậm rãi nhắm hai mắt lại. Anh cảm giác được Tần Phát Huy bên cạnh đang làm động tác gì đó rất nhỏ, cảm thấy người yêu nhấc tay trái của mình, giống như đem thứ gì đeo vào ngón trỏ của anh.

“Được rồi ––– có thể mở mắt ––” Tần Phát Huy cười nói.

Thái Hiên Sinh nghe tiếng người yêu, lập tức mở to hai mắt, cúi đầu liền thấy ngón trỏ tay trái của mình có một chiếc nhẫn màu bạc. Anh kinh ngạc nhìn Tần Phát Huy bên cạnh, thấy đối phương  đang cười tủm tỉm nhìn mình.

“Này ––– đây là –––” Tần Phát Huy đêm nay tặng cho mình một chiếc nhẫn, Thái Hiên Sinh dường như lập tức hiểu được cậu muốn nói gì, chỉ là kinh ngạc không mở miệng được.

“Em bỏ tiền mua một đôi, anh xem.” Tần Phát Huy vừa nói vừa nhấc tay trái cho Thái Hiên Sinh xem, thì ra tay trái cậu cũng đeo một cái nhẫn giống y hệt. Rồi cậu cầm hai tay Thái Hiên Sinh, thâm tình nhìn chăm chú người mình yêu, “Hiên Sinh, gả cho em đi. Được không?” Thực ra từ khi bọn họ ở cùng một chỗ, Tần Phát Huy cũng đã có quyết định này. Cho nên sau khai giảng cậu còn tìm một ít việc làm thêm kiếm tiền, kiếm được rồi mới vì hai người mua một đôi nhẫn rất được.

Thái Hiên Sinh nhìn Tần Phát Huy, vừa mừng vừa sợ, “Nhưng…… Nhưng Trung Quốc không cho phép người đồng tính kết hôn. Em sẽ không phải là không biết chứ?” Biết được Tần Phát Huy muốn cùng anh kết hôn, anh đương nhiên rất vui, chính là tại đất nước này pháp luật không cho phép đồng tính kết hôn.

Tần Phát Huy khóe môi nhếch lên một nụ cười, đáp lại: “Không vấn đề gì. Chờ em tốt nghiệp đại học, em với anh cùng đi Canada cử hành hôn lễ! Hiên Sinh, anh biết em yêu anh, anh cũng yêu em, chúng ta kết hôn đi, được không?”

Đối mặt với đôi mắt kiên định của Tần Phát Huy, Thái Hiên Sinh môi hé ra lại khép lại, lặng yên một lát mới gật đầu đồng ý.

Ở một khắc Thái Hiên Sinh gật đầu, Tần Phát Huy mừng rỡ từ ghế sô pha nhảy lên hoan hô, nhưng lại bị người yêu ngăn cản, nói tiếng lớn quá sẽ đánh thức bé con, cậu lập tức khép miệng ngồi xuống lại, dùng sức ôm lấy Thái Hiên Sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.