Diệp Nhiên hồi cung vài ngày, những người rời cung cũng lục đục trở về, ngay cả Liễu Mộng thân ở Giang Nam sáng nay cũng chạy về.
Liễu Mộng bảy năm trước đã gã cho một chưởng quầy ở một nhánh trong thương hội dưới tay Tiêu Tuấn, phu gia đối xử với nàng rất tốt, hiện giờ cũng đã có một nhi một nữ, nhưng mỗi khi nhìn đến hài tử cãi nhau, nàng lại nhớ đến tiểu Thiếu chủ luôn im lặng, hỏi thăm mọi người, lại không biết Thiếu chủ đi đang ở đâu, thường thường khiến Liễu Mộng rơi lệ không ngừng.
Vài ngày trước trượng phu đột nhiên nói cho nàng biết chủ quản gởi thư, Thiếu chủ đã trở lại, Liễu Mộng hận không thể suốt đêm đuổi về, nhìn thấy đôi mắt chứa đựng ôn hòa quen thuộc kia của Diệp Nhiên Liễu Mộng lập tức khóc không thành tiếng.
Hài tử nho nhỏ năm đó đã lớn như vậy a!
Mười năm, mọi người không có thay đổi gì quá lớn, Tiêu Tuấn mang chút tang thương, An Thành lãnh đạm hơn trước kia, Thiệu Hoa như cũ ôn hòa, Phi Dương cũng lỗ mãng như trước, thay đổi lớn nhất xem như Liễu Mộng, sự dịu dàng của trước kia đã lắng động lại thành bình thản, cái thần sắc bi thương thường chiếm cứ trên khuôn mặt nàng cũng bị thay bằng yên bình.
Nhưng mặc cho tính cách nguyên bản của mọi người ra sao, khi nhìn thấy Diệp Nhiên cũng vẫn hiện ra kích động.
Diệp Nhiên nhìn mọi người hốc mắt ửng đỏ, thản nhiên đối Tiêu Tuấn nói.
“Nếu tất cả mọi người đã trở lại, giữa trưa cho phòng bếp chuẩn bị nhiều thức ăn chút, chúng ta ngồi xuống ăn chung!”
“Vâng!”
Một bàn đầy thức ăn, Diệp Nhiên cùng Diệp Minh Hàn ngồi xuống rồi, mọi người chắp tay nói “Tạ Cung chủ, tạ Thiếu chủ!”Cũng ngồi xuống.
Biết Diệp Nhiên tùy tính, Ngạo Hàn Cung cũng không chú ý quá nhiều, mọi người trong bàn đều vô cùng thoải mái, tận tình thưởng thức.
Diệp Nhiên kể cho mọi người nghe những chuyện trong mười năm này, Diệp Minh Hàn ngồi cạnh vẫn như trước kia, vừa nghe kia thanh âm ôn hòa ấy, vừa ăn còn vừa gắp cho Diệp Nhiên đũa rau.
Ngẫu nhiên ánh mắt hai người nhìn nhau, chứa đựng ôn nhu vô hạn.
Nhìn mọi người cao hứng phấn chấn, Diệp Nhiên cười không ngừng, đây mới là nhà chân chính của y a!
Ánh mắ Diệp Minh Hàn ôn hòa nhìn Diệp Nhiên, từ lúc y đi rồi, Ngạo Hàn Cung này đã rất lâu không náo nhiệt như vậy!
Đang lúc mọi người cười đùa không ngừng, Tiêu Tuấn lại đột nhiên đứng dậy ra ngoài, trong chốc lát trở về chắp tay nói.
“Cung chủ, Thiếu chủ, Hoàng Thượng phái người đến tìm Thiếu chủ.”
Bàn tiệc mọi người đều im lặng, Diệp Nhiên buồn bực y mới về có mấy ngày? Đại sư huynh lại có chuyện muốn tìm y?
“Cho người vào đi.”
Diệp Minh Hàn không ngẩng đầu nói.
Trong chốc lát, một người đi theo Tiêu Tuấn vào, vừa vào liền quỳ lạy Diệp Nhiên.
“Tham kiến An Dật vương, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Dung Thanh sao ngươi lại tới đây? Xảy ra chuyện gì? Đứng lên đi!”
Diệp Nhiên hơi kinh ngạc một chút, Đại sư huynh phái Dung Thanh tới, chẳng lẽ đã phát sinh đại sự?
“Bệ hạ bảo Dung Thanh đến, kỳ thật cũng không phải đại sự gì, chính là từ lúc cửu công chúa trở về U quốc, không biết vì sao, mấy ngày gần đây U quốc lại hỗn loạn không ngừng, bệ hạ bảo ta đến hỏi Vương gia, có nên động U quốc, hay là không nên động?”
Dung Thanh nói xong, ngẩng đầu chăm chú nhìn Diệp Nhiên, không buông tha một biểu tình nào.
“A, sư huynh hắn...... Quên đi, ngươi trở về nói cho sư huynh, động hay không động là do hắn, mà không phải ta.”
Thế nhưng để Dung Thanh tự mình tới hỏi y cái việc nhỏ nhoi này, sư huynh hắn, rốt cuộc có ý gì?
Lấy tính tình sư huynh, tuyệt không để ý lời người khác nói, mặc kệ hắn muốn động hay là không động, tại sao có thể vì vài câu nói của người khác mà thay đổi chủ ý?
“Bệ hạ nói, nếu Vương gia không thích hắn động U quốc, hắn sẽ không động, dù sao Vương gia cùng cửu công chúa...... Hắn vẫn nên hỏi ý kiến Vương gia thì hơn, để tránh làm Vương gia không vui, tổn thương tình cảm sư huynh đệ thì không tốt.”
Dung Thanh không nhanh không chậm nói ra những lời làm Diệp Nhiên dở khóc dở cười.
“Sư huynh bảo ngươi nói như vậy?”
“Vâng, đây là lời nói của bệ hạ, bệ hạ muốn Dung Thanh không đổi một chữ nói lại cho Vương gia nghe.”
Diệp Nhiên bất đắc dĩ, sư huynh cho Dung Thanh nói mấy lời vô cùng dễ hiểu lầm này, rốt cuộc có ý gì?
Lòng tràn đầy bất đắc dĩ, y tất nhiên không chú ý Diệp Minh Hàn ngồi cạnh y cuối đầu, bàn tay ra sức nắm chặt đôi đũa.
“Tốt lắm ta đã biết, ngươi trở về nói cho sư huynh, Nhiên nhi không tính toán tham dự việc trong triều, hết thảy theo ý hắn thì được rồi.”
“Vâng, Dung Thanh chắc chắn không dấu một chữ thuật lại cho bệ hạ. Như vậy, Dung Thanh không làm phiền nữa, bệ hạ còn đang chờ Dung Thanh phúc chỉ! Vương gia, Diệp công tử, Dung Thanh cáo từ.”
Mãi đến khi Dung Thanh đi rồi, Diệp Nhiên vẫn còn khẽ chau mày, y sao lại cảm thấy......
“Thiếu chủ, nguyên lai ngươi chính là An Dật vương mà người bên ngoài truyền như thần tiên a! Ta nói nột, nếu là Thiếu chủ thì một chút không kỳ quái.”
Phi Dương thình lình ồn ào bừng tỉnh Diệp Nhiên còn đang chìm trong suy tư, Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn mọi người có chút đăm chiêu, lại nhìn Phi Dương không hiểu xảy ra chuyện gì.
Anh Dật vương truyền thổi như thần tiên? Ý gì?
“Ha ha, ta biết mà Thiếu chủ nhất định chẳng biết gì cả, bên ngoài đều truyền, nói An Dật vương a......”
Lập tức nói hết các lời đồn trên giang hồ cho Diệp Nhiên nghe, Diệp Nhiên nghe mà mặt đầy bất đắc dĩ.
Y khi nào đãlợi hại đến mức ngay cả y cũng không ngờ tới như vậy?
“Bất quá, Thiếu chủ, Thiếu chủ hẳn đã chân chính nhìn thấy cửu công chúa kia đúng không! Nàng có phải rất đẹp không?”
Phi Dương tuy cũng hiểu giang hồ đồn đại có chút khoa trương, nhưng đây là Thiếu chủ nhà mình, bị mọi người khoa trương như thế cậu đương nhiên cao hứng.
Vừa hỏi ra lời này, mọi người trong bàn đều tò mò nhìn Diệp Nhiên.
Tên cầm tiên, nghe qua nhiều mà chẳng mấy ai gặp được, thật vất vả có một người thấy được chân nhân, đương nhiên muốn hỏi hỏi rõ.
“Ân, khuynh quốc khuynh thành, nàng là nữ tử sinh đẹp nhất mà ta từng gặp.”
Diệp Nhiên cười khẽ, lại không biết chiếc đũa trong tay Diệp Minh Hàn ngồi cạnh đã hóa thành phấn.
“Thật sự a? Nghe ngữ khí của Thiếu chủ hình như rất thích cửu công chúa đó a.”
Diệp Nhiên nhìn mọi người vẻ mặt bát quái, cười khanh khách.
“A, cửu công chúa a, là một nữ tử rất khó khiến người ta nhàm chán.”
Nhớ tới tranh tranh ngạo cốt không kém nam nhi của cửu công chúa Tuyết Yên, Diệp Nhiên cười dẫn theo vài phần thích thú.
Người kiên cường, trước giờ y vẫn rất thưởng thức.
“Nga, nguyên lai đồn đãi An Dật vương cùng cửu công chúa có mờ ám, dĩ nhiên là thật sự a!”
Phi Dương vẻ mặt bừng tỉnh, sau một khắc gương mặt lại cương cướng.
Diệp Minh Hàn không biết khi nào đứng cạnh, một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.
“Ngươi nói cái gì?”
“Cung...... Cung chủ......”
Phi Dương bị đôi mắt đầy băng sương kia nhìn chằm chằm, ngay cả nói cũng không còn suông sẽ, ánh mắt cầu cứu nhìn Diệp Nhiên.
Cậu trêu ai chọc ai a?
“Cung chủ?”
Mọi người trong bàn không biết đang xảy ra chuyện gì, đều đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Minh Hàn.
“Phụ thân, ngươi đây là......”
Diệp Nhiên cũng có chút kinh ngạc, Phi Dương nói sai cái gì sao?
Diệp Minh Hàn không để ý đến ai, chỉ như cũ dung một đôi mắt băng sương, nhìn chằm chằm Phi Dương.
“Nói rõ lời ngươi nói vừa nãy.”
Thanh âm lạnh như sắp kết băng.
Lời cậu nói vừa rồi????
Phi Dương rất nhanh đảo lại hết những lời mình vừa nói......
“Nga, nguyên lai đồn đãi nói An Dật vương cùng cửu công chúa có mờ ám, dĩ nhiên là thật sự a......”
Là câu này sao? Cung chủ có ý gì???
“Trên giang hồ nói...... cửu công chúa và An Dật vương...... Không chỉ có ở chung với nhau...... trước khi về nước nàng còn...... Còn hôn......”
Kỳ thật đồn đãi chân chính so với lời này càng mờ ám hơn, nói cái gì hai người đã tư định chung thân...... Tình chàng ý thiếp...... nhưng mà trực giác của Phi Dương nói cho cậu biết không nên nói ra những lời này.
Một câu nói vô cùng nhẹ nhàng, ấp úng, lại khiến mọi người nhíu mày, có người lo lắng.
Diệp Nhiên đầy đầu mờ mịt, đây là cái gì a?
Chỉ có thể nói, nhân ngôn đáng sợ a!
Y cùng cửu công chúa rõ ràng là thanh thanh bạch bạch, sao vào miệng người khác, liền biến thành...... mờ ám như vậy?
Ngẩng đầu chỉ thấy mọi người thần sắc khác nhau nhìn y, quay đầu nhìn Diệp Minh Hàn lại thay bằng biểu tình kinh ngạc.
Diệp Nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Minh Hàn cúi đầu, làm mọi người không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng toàn thân lại phủ một tầng băng sương.
“Phụ thân?”
Diệp Nhiên đi lên trước muốn kéo tay Diệp Minh Hàn đ, lại bị đối phương khẽ lắc mình né tránh.
“Ta mệt mỏi.”
Lạnh lùng bỏ lại một câu, Diệp Minh Hàn không chờ mọi người phản ứng, xoay người bỏ đi.
“Hô hô..... Làm ta sợ muốn chết!”
Diệp Minh Hàn vừa đi Phi Dương lập tức thở ra một hơi, vỗ ngực, vẻ mặt kinh hồn bất định.
Diệp Nhiên thả bàn tay dừng giữa không trung xuống, nhìn phương hướng Diệp Minh Hàn rời đi nhíu mi.
Phụ thân làm sao vậy?
Y sao lại cảm thấy bóng dáng hắn rời đi có chút bi thương?
Liễu Mộng vẫn còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, mà Tiêu Tuấn cùng An Thành, Thiệu Hoa trao đổi một ánh mắt đăm chiêu như có như không, thần sắc mang theo vài phần ngưng trọng.
Một bàn thức ăn lạnh thấu cùng một đám người thần sắc khác nhau, làm đại sảnh nguyên bản náo nhiệt, nháy mắt trở nên yên tĩnh mà thê lương.
—————————————————————————————————-
Hết đệ nhất quyển – Chuyến viếng thăm của Dung Thanh