Diệp Nhiên mấy ngày nay đã suy nghĩ rất nhiều, từ kiếp trước đến kiếp này, từng chút từng chút hồi tưởng lại.
Kiếp trước đã rất mơ hồ, ngay cả những người từng đi qua đời y, y cũng đã không còn nhớ rõ diện mạo của họ.
Nhưng kiếp này tất thảy mọi chuyện lúc ở cùng Diệp Minh Hàn y lại nhớ vô cùng rành mạch.
Nhớ rõ ánh mắt lúc người nọ nhìn y lúc ôn hòa, lúc nhu tình, lúc sủng nịch, lúc bối rối, lúc thống khổ......
Người nọ với dung nhan lãnh tuấn hỉ giận không hiện ra ngoài, tất cả tình tự biểu đạt hình như đều thông qua đôi mắt như hàn tinh kia, mà y nhớ rõ tất cả về hắn.
Bởi vì khi người nọ ôn hòa nhìn y, y cảm thấy an tâm.
Khi sủng nịch nhìn y, y cảm thấy vui vẻ.
Khi bối rối y nhìn y, y sợ hãi, khổ sở.
Khi Thống khổ nhìn y, y lại thấy vô cùng đau lòng.
Tất cả tình tự của mình dường như đều chung nhịp thở với người nọ.
Cả đời này, dường như chỉ cần sống trong mắt người nọ, dù không có mọi người cũng chẳng sao, duy chỉ lo âu trong đôi mắt kia liệu có chứa bóng hình mình hay chăng......
Mà hắn, dùng ánh mắt gì để nhìn mình......
Dù sao cũng sống suốt hai kiếp, vì sao lại thế này, trong lòng y không phải hoàn toàn không hiểu.
Nhưng y lại không quá hiểu về chữ tình nọ, trước giờ y luôn cảm thấy nó quá mờ ảo, mà bản thân y cũng chưa từng thử tin tưởng.
Nhưng nếu là người nọ, y biết, y sẽ tin.
Kỳ thật nếu y cẩn thẩn ngẫm kỹ lại, hẳn đã sớm nghĩ đến phương diện này!
Hẳn là y thích hắn!
Nếu không phải là thích, sao lại nguyện ý để hắn đối xử tốt với mình?
Nếu không phải là thích, sao lại sợ hãi người nọ rời đi?
Nếu không phải là thích, sao khi nhìn đến người xinh đẹp như thiên tiên lại nhớ đến hắn?
Nếu không phải là thích, sao lại vì người nọ xa cách mà khủng hoảng?
Y biết rất rõ, phụ thân vẫn rất thương y, cho dù cách xa phụ thân, cũng không phải là đại sự, nhưng trong tiềm thức lại sợ hãi y sẽ bị hắn vứt bỏ.
Bởi vì thích, nên khi phụ thân nói y sẽ phải cưới vợ sinh con y mới bối rối không thôi.
Bởi vì thích, mới có thể sợ hãi chia cách, sợ hãi hắn tránh né, sợ hãi hắn xa cách.
Hết thảy hết thảy, đều là vì y yêu cái con người lạnh tựa hàn băng tựa tuyết kia.
Ngẫm lại, thật rất bất khả tư nghị, y có một ngày lại đi yêu phụ thân của mình, nếu trước kia có người nói cho y chuyện này, y nhất định nghĩ người nọ nhất định là bị điên.
Nhưng đến hiện tại, chuyện này đích xác đã xảy ra, mà y, thế nhưng không muốn ngăn cản.
Một chuyện vi phạm luân thường như vậy, không biết người khác sẽ nhìn mình thế nào a!
Nhưng, mâu thuẫn nhiều ngày như vậy, mới biết y căn bản không nghĩ tới chuyện buông tay a!
Y Diệp Nhiên hoặc là không yêu, một khi yêu thì sẽ không bao giờ thay đổi, đây có tính là một loại chấp niệm không?
Y không cần biết người khác nói thế nào, chỉ cần phụ thân......
Hắn thật chỉ đơn thuần xem y như một hài tử để đối đãi sao?
Nếu...... Hắn sẽ nhìn y thế nào đây?
Trong lòng do dự, lại đột nhiên nghĩ đến lời sư phó từng tặng y.
‘ mọi sự tùy tâm, nếu muốn liền làm, hậu quả đều có người giúp ngươi gánh vác!’
Sư phó, sư phó, ngươi tinh thông thiên tính, có phải chăng đã tính đến Nhiên nhi sẽ gặp phải kiếp nạn này?
Lời này, là muốn Nhiên nhi không cần do dự, tùy tâm mà làm sao?
Nhưng...... Vạn nhất...... vậy hậu quả...... Ai gánh vác? Gánh vác nổi không?
Đang lúc suy nghĩ hỗn loạn, y nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân thật nhỏ.
Người nọ tựa hồ do dự không dứt, đứng ngoài cửa bồi hồi một lúc lâu, Diệp Nhiên mới nghe tiếng cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Là hắn sao? Là người nọ a! Ngươi rốt cuộc cũng chịu gặp Nhiên nhi rồi sao?
Người nọ vào rồi, Diệp Nhiên theo bản năng nằm yên, nhắm mắt bình ổn hô hấp của mình.
Diệp Nhiên cũng không biết vì sao mình đột nhiên phải giả bộ ngủ, nhưng thân thể theo bản năng đã làm ra hành vi này.
Một khi đã như vậy, như vậy...... vậy thì cứ lấy tĩnh xem biến đi!
Diệp Minh Hàn một mực đứng ngoài cửa do dự không dứt, rất tưởng niệm sự ấm áp của hài tử kia, rất muốn nhìn thấy nụ cười ôn hòa của y, rất muốn nghe y dùng thanh âm ôn nhu gọi mình một tiếng”Phụ thân”.
Khát vọng mãnh liệt níu chặt tâm hắn, hắn vẫn không thể nào rời đi như vậy.
Nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy hài tử kia bình yên ngủ say, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi đến gần, ngồi xuống bên giường.
“Nhiên nhi......”
Vài ngày không gặp, hài tử kia tiều tụy rất nhiều, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhìn mà Diệp Minh Hàn đau lòng không thôi.
Ta không ở, Nhiên nhi cũng không biết tự chiếu cố tốt mình sao?
Lẳng lặng nhìn người nọ một lúc lâu, mới chậm rãi vươn tay khẽ chậm vào khuôn mặt ấm áp kia, ngón tay lành lạnh lướt qua mi mục quen thuộc nọ, trong lòng Diệp Minh Hàn phiếm lên một cơn đau đầy ôn nhu.
“Nhiên nhi...... Ta nên làm thế nào mới không thống khổ thế này đây? Ngươi nếu biết...... Phụ thân thế nhưng đối với ngươi...... Nhất định sẽ chán ghét phụ thân......”
Ngữ khí trầm thấp như tiếng thở dài, lại tràn đầy đau thương cùng ẩn nhẫn.
Bất động thanh sắc nghe lời Diệp Minh Hàn nói, Diệp Nhiên trong lòng ba đào mãnh liệt trỗi dậy.
Phụ thân nói lời này..... Chẳng lẽ......
“Nhiên nhi ngươi...... Hẳn đã biết đúng không?...... Có chán ghét ta không?...... xin lỗi Nhiên nhi...... Về sau...... Nhiên nhi phải biết tự chiếu cố chính mình...... Về sau......”
Thấy hô hấp Diệp Nhiên trong nháy mắt hỗn độn, Diệp Minh Hàn liền biết y đang ở giả bộ ngủ.
Nghĩ đến những lời mình nói vừa rồi, hô hấp đông lại.
Tâm tư che dấu, đến cùng vẫn bị hài tử kia phát giác!
Nghĩ đến chuyện, về sau không bao giờ có thể tiếp cận y thế này nữa, không còn có thể cảm nhận được sự ấm áp của y nữa, trong lòng Diệp Minh Hàn lạnh thấu, mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng trống vắng.
Không dám nhìn ánh mắt chán ghét của y, hắn của hiện tại, thậm chí ngay cả hô hấp cũng rất đau.
Cứng ngắc thu hồi tay của mình, Diệp Minh Hàn xoay người đi, không nhìn thấy Diệp Nhiên mở mắt, một đôi mắt tràn đầy ôn nhu.
“Phụ thân không cần đi!”
Mới vừa đi được nửa bước, Diệp Minh Hàn đã bị người ôm lấy thắt lưng từ phía sau.
Sau lưng là thân thể ấm áp của người nọ, trên lưng là là cánh tay ấm áp của người nọ, Diệp Minh Hàn lại vẫn thấy lạnh, thân thể cứng ngắc không dám quay đầu lại.
“Nhiên nhi...... Không phải đã biết rồi sao?...... Hay là...... Không hiểu đây? Nhưng, phụ thân đã không còn cách nào để ẩn tàng nửa rồi a......”
Không muốn ẩn nhẫn nữa, ta đã tuyệt vọng đến thế thì cũng không còn sợ hãi gì nữa cả.
“Nhiên nhi biết, cũng hiểu, Nhiên nhi biết phụ thân yêu ta, Nhiên nhi rất vui!”
Xuất hồ ý liêu, người sau lưng vẫn ôn nhu như vậy, thanh âm mang theo sung sướng, lời nói lại nhượng Diệp Minh Hàn không dám tin.
“Nhiên nhi, ngươi biết mình đang nói cái gì không? Ngươi biết...... Phụ thân nói yêu cũng không phải là yêu mà một phụ thân nên có với hài tử của mình......”
Rốt cuộc nghe rõ, Diệp Minh Hàn lại không dám dễ dàng tin tưởng.
“Nhiên nhi biết, bởi vì Nhiên nhi cũng yêu phụ thân!”