Mỗi ngày đều tỉnh lại trong lòng người nọ, mỗi ngày đều có ánh mắt ôn nhu của người nọ làm bạn, loại cuộc sống này, mặc kệ bao lâu, y cũng sẽ không chán ghét.
Đột nhiên cảm thấy được trời cao cho y sống lại ở đây, là vì đến bên người nọ.
Sửa sang lại y phục của mình, thuần thục vấn tóc lên, cấm một cây bạch ngọc trâm, quay đầu lại liền thấy Diệp Nhiên mặt đầy ý cười.
” Sao vậy?”
Thấy Diệp Nhiên không rời giường chỉ nhìn hắn người, Diệp Minh Hàn đi qua khẽ vuốt mặt y.
“Phụ thân, Nhiên nhi thật cao hứng!”
Thật cao hứng ngươi ở bên ta, thật cao hứng có ngươi làm bạn.
“Ân, giống nhau, mau đứng dậy đi, đừng để cảm lạnh.”
Diệp Minh Hàn cầm lấy y phục chuẩn bị tốt một bên, đưa đến trước mặt Diệp Nhiên.
Hắn cùng Diệp Nhiên đều tự mình mặc y phục, không thích người khác động thủ.
“Ân.”
Diệp Nhiên đáp nhẹ một tiếng, bắt đầu chậm rãi mặc vào.
Diệp Minh Hàn mở cửa, hạ nhân chờ ngoài cửa nối đuôi nhau mà vào, đặt xong đồ dung rửa mặt, lại im lặng lui ra.
Đóng cửa lại, xoay người nhìn Ám Ảnh hiện lên bên cạnh Diệp Nhiên, mà trong tay Diệp Nhiên hơn một tờ giấy.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vận dụng Ảnh để truyền tin tức, xem ra sư huynh nơi đó đã xảy ra vấn đề.
“Phụ thân ngươi xem.”
Diệp Nhiên sắc mặt ngưng trọng đưa tờ giấy trong tay cho Diệp Minh Hàn.
‘ Hối nhi trúng độc, nhanh đến!’
Vừa thấy liền biết là chữ viết của Dạ Hạo Thiên, nhưng chữ viết hơi loạn xộn, đó có thể nhìn ra người viết tình tự đang rất rối ren.
Ánh mắt Diệp Minh Hàn đột nhiên lãnh xuống, đang chuẩn bị xuất môn, liền thấy Tiêu Tuấn vẻ mặt ngưng trọng chạy tới.
“Cung chủ, trong hoàng cung hình như đã xảy ra chuyện, mấy ngày nay......”
“Ta biết, lập tức chuẩn bị ngựa, cho Phi Dương cùng Thiệu Hoa tức khắc xuất phát đi hoàng cung.”
“Vâng, vậy thuộc hạ......”
“Ngươi lưu thủ.”
“Tuân lệnh”
Tiêu Tuấn vội vàng đi, Diệp Minh Hàn xoay người đã thấy Diệp Nhiên chau mày.
“Nhiên nhi không cần quá mức lo lắng, mặc kệ là độc gì, có Phi Dương cùng Thiệu Hoa, thì đó đã không còn là vấn đề nữa rồi.”
Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên vào trong lòng, vươn tay xoa xoa hàng mi đang chau kia.
“Ân, nhưng sư huynh để Ảnh đến truyền tin, có thể nói chuyện này đã rất nguy cấp, chỉ mong Dạ Hối có thể chống đỡ đến khi chúng ta tới.”
Diệp Nhiên làm sao cũng không thể yên lòng được, trước không nói giao tình của y cùng Dạ Hối, chỉ ngẫm nếu Dạ Hối gặp chuyện không may, sư huynh sợ là......
Dạ Hối, ngươi ngàn vạn lần không cần có chuyện a!
“Lần này trong cung rất loạn, Nhiên nhi ngươi......”
“Không, phụ thân, ta muốn đi, phụ thân một người đi, Nhiên nhi lo lắng, hơn nữa Nhiên nhi cũng không yên tâm Dạ Hối.”
Biết ý Diệp Minh Hàn, nhưng Diệp Nhiên sao có thể yên tâm để mình hắn đi?
Dám đối Dạ Hối xuống tay, trong cung lúc này không biết loạn thành dạng gì rồi!
“Nhưng Nhiên nhi không biết kỵ mã, thân thể sao chịu được?”
Trong ánh mắt Diệp Minh Hàn tràn đầy lo lắng.
Hắn sao lại nguyện ý cùng y chia lìa, nhưng bệnh của Diệp Nhiên thật vất vả mới tốt hơn, nếu một đường bôn ba, đến lúc đó......
“Không sao đâu phụ thân, Nhiên nhi phải cùng đi với phụ thân.”
Tuy rằng biết Diệp Minh Hàn sẽ lo lắng cho mình, nhưng nếu để mình hắn đi y sao yên tâm được đây?
Nghe ra kiên quyết trong lời Diệp Nhiên, Diệp Minh Hàn cuối cùng không thể cự tuyệt, đành phải gật đầu đáp ứng.
Nhưng hắn lại không ngờ, chuyến hành trình đến hoàng cung lần này, thiếu chút nữa làm hắn tâm thần nát tan.
Diệp Minh Hàn cùng Diệp Nhiên cùng cưỡi một con ngựa, Phi Dương cùng Thiệu Hoa cưỡi một con, đoàn người đi liên tục bốn ngày, nhưng cũng phải đến chiều ngày thứ năm mới đến được hoàng cung.
“Bệ hạ cho Dung Thanh chờ Vương gia cùng chư vị, chư vị thỉnh đi cùng Dung Thanh.”
Vừa đến cửa, liền nhìn thấy Dung Thanh lo lắng đứng chờ.
Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên vẻ mặt tái nhợt, mang theo Thiệu Hoa cùng Phi Dương thần sắc tiều tụy, đến chỗ Dạ Hối ở.
Mấy ngày nay liên tục cưỡi ngựa, làm thân thể Diệp Nhiên căn bản chịu không nổi, vài lần Diệp Minh Hàn hạ lệnh nghỉ ngơi đều bị y cự tuyệt, cứu người như cứu hoả, y tuy hơi mệt lại nhưng vẫn còn chống nổi, nhưng Dạ Hối...... chỉ sợ cậu chờ không được.
Vừa vào cửa, liền thấy trên đất quỳ một đống người.
“Sư huynh.”
Thanh âm thanh lãnh của Diệp Minh Hàn khiến Dạ Hạo Thiên đang đứng cạnh giường nổi trận lôi đình, mắt sáng ngời.
“Cút, một đám phế vật!”
Đám người quỳ trên đất nhanh chóng rời khỏi phòng, tốc độ đó, chẳng khác gì đang chạy trối chết.
Diệp Minh Hàn liếc nhìn Phi Dương cùng Thiệu Hoa, hai người lập tức bước lên bắt mạch cho Dạ Hối đang nằm trên giường.
Hai người đã đến, làm Dạ Hạo Thiên cuối cùng cũng thở dài nhẹ một hơi.
Nhìn Diệp Nhiên nửa tựa vào người Diệp Minh Hàn, lập tức mắt mang trách cứ.
“Trong cung loạn như vậy, ngươi sao lại mang Nhiên nhi đến.”
Diệp Minh Hàn không thèm để ý hắn, lập tức ôm Diệp Nhiên ngồi xuống cạnh bàn, ngã một ly trà đút Diệp Nhiên uống.
“Sư huynh, không nên trách phụ thân, là Nhiên nhi tự mình muốn tới đích, Dạ Hối cậu ấy có khỏe không?”
Diệp Nhiên ôn hòa giải thích, nhưng thanh âm lại khàn khàn mang theo sự mệt mỏi chưa tiêu hết.
“Đã hôn mê nửa tháng, người tựa như đang ngủ, không có bất cứ bệnh trạng nào, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh, đám phế vật trong cung hoàn toàn không tra ra nguyên nhân, ta chỉ có thể hoài nghi là Hối nhi trúng độc.”
Dạ Hạo Thiên quay đầu nhìn thấy Dạ Hối nằm trên giường, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một ít cảm xúc.
“Ân, có Phi Dương cùng Thiệu Hoa, sư huynh có thể yên tâm rồi, nơi này có chúng ta ở là đủ, sư huynh hảo hảo nghĩ ngơi một chút đi, nếu Dạ Hối tỉnh lại, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy sư huynh thế này.”
Nhìn Dạ Hạo Thiên hiện tại, đôi mắt đen thui, trong mắt tràn đầy tơ máu, râu lỉa chỉa, khuôn mặt tiều tụy mà tái nhợt, một thân long bào nếp nhăn nhiều như quả mai khô, hắn như vậy, nào còn chút ngạo khí cùng tiêu sái của ngày thường?
“Ta không sao, nhưng còn các ngươi, đi nghỉ ngơi trước đi, có việc ta sẽ phái người gọi các ngươi.”
Dạ Hạo Thiên lắc đầu, trở về giường ngồi xuống, kinh ngạc nhìn chăm chú Dạ Hối, không biết suy nghĩ cái gì.
Diệp Nhiên lắc đầu than nhẹ, tựa đầu vào cổ Diệp Minh Hàn.
“Một chữ tình, quả nhiên rất hại người a!”
Tiếng thở dài trầm thấp làm Diệp Minh Hàn cúi đầu kinh ngạc nhìn y.
“Thế nhưng cố tình lại khiến người ta, vui vẻ chịu đựng!”
Diệp Nhiên ngửa đầu nhìn Diệp Minh Hàn, cười đến vô cùng mỹ mãn.
“Sao rồi?”
Thiệu Hoa cùng Phi Dương mới vừa buông tay Dạ Hối xuống, Dạ Hạo Thiên liền lo lắng hỏi.
“Bệ hạ đoán không tồi, Ngũ hoàng tử quả thật trúng độc, hơn nữa là một loại độc rất hiếm gặp, tên gọi u mộng.”
Thiệu Hoa nói, Phi Dương đứng cạnh cũng gật gật đầu.
“U mộng?”
“Phải, người trúng u mộng thần sắc an tường lại mê man bất tỉnh. Nghe nói người trúng độc này vì nằm mộng quá đẹp mà không muốn tỉnh lại, cho nên gọi là u mộng.”
“Phải không? Hối nhi nằm mộng gì mà đẹp đến cư nhiên không muốn tỉnh lại chứ?”
Dạ Hạo Thiên nhìn Dạ Hối đang ngủ say, mắt đầy sắc bén, toàn thân áp lực hơi thở cuồng loạn của mình.
“Có giải dược không?”
Hỏi cái này nói chính là Diệp Minh Hàn, thanh âm lạnh lùng đánh thức Dạ Hạo đang lâm vào cuồng loạn.
” Không có giải dược, người trúng u mộng phải tự mình tỉnh lại, bất quá, có ta cùng Phi Dương hỗ trợ, Ngũ hoàng tử hẳn sẽ không có gì đáng ngại.”
Thiệu Hoa trả lời làm tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Bệ hạ, Cung chủ, Thiếu chủ, phối dược còn cần chút thời gian, ta cùng Phi Dương lui trước.”
“Hảo, Dung Thanh, mang hai vị này đi thái y viện, hết thảy nghe bọn họ phân phó.”
“Tuân lệnh”
Thiệu Hoa cùng Phi Dương chắp tay thi lễ với ba người, liền đi theo Dung Thanh lui xuống.
“Các ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi!”
Dạ Hạo Thiên nhìn Diệp Minh Hàn phất tay, ánh mắt vẫn rực sáng nhìn Dạ Hối trên giường.
“Ân, tự mình cẩn thận.”
Diệp Minh Hàn lên tiếng, liền ôm Diệp Nhiên xoay người đi.
Trong căn phòng trống vắng, chỉ có Dạ Hối bình yên chìm vào giấc mộng cùng Dạ Hạo Thiên tĩnh tọa một bên trong mắt chứa đầy thâm trầm.
Không khí nặng nề, như đang biểu thị hoàng cung sắp sắp xảy ra một hồi cuồng phong bão vũ.