Dư Ôn

Chương 15: Gió Bão Qua Đi





Editor: Sasaswa
Cơn mưa này cho đến sáng sớm ngày hôm sau mới tạnh.

Tiếng mưa rơi tí tách làm Bùi Tự cả đêm ngủ không ngon giấc.

Sắc mặt của hắn u ám, lúc đứng dưới đại sảnh của phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, nhìn hắn còn giống bệnh nhân hơn là người nhà đến thăm người bệnh.

Hàng cây xanh trong bệnh viện được trồng khá tốt, bên trong phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú ngẫu nhiên bày ít cây cảnh, những cánh hoa màu vàng nhạt không rõ tên chập chờn bay trong gió.

Mắt Bùi Tự được một màu xanh lục bao lấy, nhìn người ta lui tới trong tay hoặc xách hoặc ôm đồ.

Bùi Tự hậu tri hậu giác ý thức được mình phải mang chút gì đó cho Bùi Lệ cùng Cảnh Chinh Minh, thí dụ như một bó hoa.

"Bùi Tự!" Trần Tiến chạy ra thang máy, âm thanh không lớn kêu một tiếng, vẫy tay ra hiệu: "Cuối cùng cậu cũng tới." Hắn vừa nói vừa bước nhanh đi tới: "Thật muốn bị tiểu tử cậu hù chết, một cú điện thoại đã đem hai người kia giao cho tôi.

Liền mẹ nó thu tiền, mặt cũng không chịu lộ ra.

Em gái cậu hỏi cậu đi đâu tới mấy trăm lần, tôi con mẹ nó..."
Thang máy gần đó đã có vài ngươi đứng đợi, Trần Tiến nhìn chung quanh một chút, tâm tình không tốt gãi đầu, đem lời thô tục sắp nói ra thu lại: "Nửa tháng này đi đâu? Tại sao lại thành như vầy."
Bùi Tự cười cười, không muốn nói tới chuyện của mình: "Mấy ngày qua làm phiền cậu rồi."
"Này, không cần cảm ơn tôi." Trần Tiến nói, bước ra thang máy, dẫn Bùi Tự tới căn phòng bệnh, thấy một nữ nhân đứng trước cửa mới nhỏ giọng chào hỏi: "Thu tỷ! Bùi Tự đến."
Hứa Miên Thu đứng giữa hành lang trống trải, một đầu tóc quăn được cột lên, cằm nhọn tiêm, vốn là mặt hướng thiên, trước mắt lại có vết bầm đen nhạt, mặc một bộ đồ Bùi Tự đã thấy qua, là áo T-shirt hoạt hình lúc làm việc nhà thường xuyên mặc, vạt áo trắng được nhét một nửa vào chiếc quần jeans cũ.

Trong tay cô đang cầm chậu nước nhựa cùng khăn mặt, cô chỉ nhấc nhấc mặt, ngáp một cái nói: "Đến."
"Em ấy đang ngủ." Hứa Miên Thu hướng phòng bệnh bĩu môi, sau đó đem đồ vật vào phòng vệ sinh rửa lại một lần, lúc trở về lặng lẽ mở cửa phòng đi tới dưới giường.

Trong phòng bệnh còn có hai bệnh nhân khác, tấm rèm ngăn cách màu xanh lam toàn bộ mở ra, Hứa Miên Thu lẳng lặng đem chúng giắt lên.


Bùi Tự cơ hồ không nói tiếng nào đi phía sau Hứa Miên Thu, cẩn thận đi tới bên giường liếc nhìn Bùi Lệ nằm trên đó.

Bùi Lệ trên đầu quấn băng gạc, nửa khuôn mặt co ro giấu trong chăn, một cánh tay phản khuất ngăn trở cơ thể, lộ ra một đoạn ngón tay nhỏ đang nắm chặt mép chăn.

Có lẽ nàng trong mộng vẫn đang trốn tránh, so với bộ dạng khi còn bé bị Bùi Man đánh khóc rồi ngủ thiếp đi càng đáng thương hơn.

Bùi Tự muốn giống như trước đây đi lên sờ trán, sờ tóc em gái nhưng không muốn làm nàng tỉnh giấc, cuối cùng vẫn không động.

.

Truyện Gia Đấu
Thấy bọn họ lui ra ngoài, Trần Tiến mang tới một ít nhu yếu phẩm thả xuống, nói phải ra ngoài cửa bệnh viện mua thức ăn lỏng thanh đạm, kêu Bùi Tự và Hứa Miên Thu ở chỗ này chờ hắn đi mua bữa sáng.

Ba người cùng nhau xuống lầu, Trần Tiến bước chân nhanh đi ra cửa bệnh viện.

Hứa Miên Thu híp mắt nhìn bóng lưng hắn biến mất ở giao lộ, chậm rãi xoay người đốt điếu thuốc, lắc lắc hộp thuốc hai lần, hỏi: "Thật nghẹn chết mà, cậu có muốn không?"
Bùi Tự đã không hút thuốc từ ngày hôm qua, cầm một cái, dựa vào lửa trên điếu thuốc của cô đốt lên: "Chị luôn ở đây?"
"Còn không phải? Cảnh sát thúc thúc bên kia không thành vấn đề." Hứa Miên Thu nhắm nửa con mắt cùng hắn đi vòng qua khu đất trống gần phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú: "Em gái cậu dù sao cũng là con gái, cậu hi vọng một đại nam nhân như Trần Tiến đến chăm sóc?"
"Cảm ơn." Bùi Tự cúi đầu hút thuốc: "Chị tốn bao nhiêu tiền, em trả lại."
"Được.

Tôi chính là mệnh lao lực, trước tiên thiếu đi." Hứa Miên Thu hất đầu, miễn cưỡng nói: "Má tôi bị sưng giống như người béo vậy, bóp tiền cậu so với mặt cậu còn xẹp hơn đúng không."
Bùi Tự ngoắc ngoắc khóe môi: "Em hình như nhớ chị không phải là người hào phóng như vậy?"
"Đối nam nhân hẹp hòi mà thôi." Hứa Miên Thu đưa hắn cái liếc mắt: "Bạn bè thì không giống."
Bùi Tự hút sâu một hơi thuốc nhìn cô, chân tâm thực lòng nói: "Cảm ơn Thu tỷ."
Hứa Miên Thu dùng ngón tay dài kẹp thuốc lá, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng không giúp được cái gì.


Tiểu nha đầu nhà cậu cũng rất hiểu chuyện, không cần nhiều người chăm sóc, ầy, bác sĩ nói sắp khỏe rồi, mấy ngày trước đã có thể xuất viện."
"Mà tôi nghĩ hoàn cảnh nhà cậu như vậy còn không cho nàng đi làm, vẫn có thể nuôi tốt đến tận bây giờ."
Nói về chuyện trong nhà Bùi Tự, cô ngẩng đầu lên nói: "À đúng, mẹ cậu đã tới.

Cậu không trả nợ, họ Trương gọi người tới chém một đầu ngón tay bà...!Ngày đó Trần Tiến đến trễ, không ngăn được.

Bất quá người cũng không có chuyện gì nghiêm trọng."
Cô nói đến đây, tâm lý ít nhiều cảm nhận được sự tiếc nuối của hắn, ngoài miệng vẫn như cũ không chịu tha mà nói thêm: "Tôi thấy bà đến cũng chỉ ôm em gái cậu khóc, tay thì tàn phế không giúp đỡ được gì, liền kêu bà về nhà."
Bùi Tự bước chân dừng một chút, nửa ngày mới nói: "Ừm."
Tình trạng gần đây không khác nhau lắm, Hứa Miên Thu ngược lại hỏi Bùi Tự: "Cậu sao rồi, không tốt đẹp gì đi.

Họ Trương truy đuổi gắt như vậy, tôi còn tưởng cậu chạy đến nơi khác trốn rồi."
"Mấy ngày trước gặp được người bạn." Bùi Tự hút thuốc rất nhanh, đảo mắt chỉ còn một đoạn ngắn, ném xuống đất giẫm tắt, âm thanh trở nên có mấy phần âm trầm: "Chuyện tiền nong hai ngày nữa giải quyết."
Nữ nhân ôm tay hút thuốc, quay mặt sang đánh giá Bùi Tự.

Món nợ cùng lục tục tiền viện phí gộp lại ước chừng mười mấy vạn, trong thời gian ngắn không thể mượn được, số tiền này không cần tra hỏi cũng biết lai lịch không rõ ràng.

Cô không thể nào biết Bùi Tự đã làm gì trong nửa tháng qua, cũng không muốn biết, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo Bùi Tự.

Nếu như vết thương có thể rơi lệ, nước mắt của bọn họ chắc chắn đã tạo thành một vùng biển trầm lặng.

Hai người song song đi cạnh nhau trong ánh nắng buổi chiều hoàng hôn, lúc dừng bước, cái cằm tinh xảo của Hứa Miên Thu loáng một cái, mỉm cười hướng mặt Bùi Tự từ từ phun một miệng khói, nói: "Giải quyết là được."
-
Vừa hút xong một điếu, Trần Tiến mang theo một túi lớn đồ ăn sáng trở về.


Bùi Tự lên lầu xem qua Bùi Lệ, thấy nàng chưa tỉnh liền nhờ Hứa Miên Thu ở lại chăm sóc, còn mình đến phòng bệnh khác thăm Cảnh Chinh Minh.

Hai nhát dao kia có một dao đâm vào chỗ yếu, Cảnh Chinh Minh đến nay vẫn không cách nào xuống giường đi lại được, may mắn là tinh thần vẫn ổn định.

Ông thấy người đến đưa bữa sáng không phải y tá hay Trần Tiến mà là Bùi Tự liền vui ra mặt, suýt nữa động đến vết thương.

"Cảnh thúc!" Bùi Tự nhanh chóng đưa tay ra đỡ, ra hiệu ông không nên di chuyển, tự mình lấy cái ghế tựa qua ngồi ở mép giường, mở hộp đồ ăn mang đến, đem chén cháo đưa cho ông.

"Lâu rồi không gặp." Cảnh Chinh Minh không vội ăn, đặt chén cháo lên cái bàn nhỏ trước mặt, mất sức dùng tiếng nói có hơi thô dát: "Lệ Lệ nó..."
Lời nói vừa nói ra, ông bỗng nhiên nhớ trong phòng còn những bệnh nhân khác, lập tức im miệng không nói.

Chỉ là nhìn Bùi Tự vài giây, hạ vai thở dài một hơi lắc lắc đầu.

Bùi Tự hạ tầm mắt xuống nhìn nhiệt khí trong chén cháo đang bốc lên, một hồi lâu mới nói: "Thúc trước tiên cứ ăn gì đi."
Cảnh Chinh Minh cố nuốt mấy muỗng, không cảm thấy có vị gì, từ từ nói tin tức đồng sự truyền đến: "Lão Lý nói vụ án điều tra rất thuận lợi, người đã bắt được."
Bùi Tự nghe vậy ngẩng mặt lên nhìn ông, miễn cưỡng nở nụ cười.

Cảnh Chinh Minh ngữ khí trong lúc vô tình lộ ra ý tứ đồng bệnh tương liên.

Ông bây giờ không còn là cảnh đội đại thúc chỉ dẫn Bùi Tự, cũng không phải ân nhân cứu mạng Bùi Lệ, bây giờ ông dùng thân phận là một người chung hoàn cảnh người thân bị hãm hại để nói chuyện với hắn.

"Nếu hung thủ đã bị bắt, vụ án này cháu không cần tiếp tục quản." Cảnh Chinh Minh liên miên nói: "May là một ngày trước đó cháu kêu chú đến thăm Lệ Lệ, nếu không hai tên cầm thú kia đã —— "
Ông hơi ngưng lại, không muốn nói tiếp, ngữ trọng tâm trường nói: "Cháu bây giờ quan trọng nhất là phải chăm sóc tốt Lệ Lệ.

Cuộc đời của nó còn rất dài, đừng làm ra chuyện ảnh hưởng quá sâu..."
Lúc Cảnh Chinh Minh hơi dừng lại, Bùi Tự chầm chậm dựa vào lưng ghế quay sang hướng khác, ánh mắt phóng ra, giống như cái gì cũng không nghe lọt: "Hung thủ của vụ án là Lý đội nói cho chú?"
Cảnh Chinh Minh sửng sốt một chút: "Ừm."
Bùi Tự ngừng thở, như làm thế này mới có thể kiềm nén cảm xúc phun trào của hắn.

Hắn dùng tay đỡ trán, âm thanh hiện ra không ít cảm xúc thống khổ: "Cảnh thúc, cháu biết là ai làm.

Ba người kia chỉ là người thay thế."

"Bọn họ vốn lên động thủ với cháu."
Cảnh Chinh Minh đối ẩn tình này rất bất ngờ, biểu tình nhất thời thập phần nghiêm trọng:"Cháu đắc tội người nào? Có chứng cứ sao?"
"Không có." Bùi Tự nói, thả xuống hai tay hơi run: "Đối phương có tiền có thế, sẽ không dễ dàng bị bắt."
Cảnh Chinh Minh nghe xong những lời Bùi Tự nói vẫn có chút nghi ngờ nhưng chính ông còn mang thương tích trên người nên vô lực tìm chứng cứ, ngoại trừ động viên thì hầu như cái gì cũng không làm được.

Suy nghĩ nửa ngày, ông mở miệng nói: "Quên đi thôi, hai tên hành hung đều bắt được.

Coi như lời cháu nói là sự thật thì đối phương cũng không nhận được tiện nghi nào từ vấn đề này, hẳn là sẽ không lại làm khó dễ cháu."
Vừa dứt lời, trong phòng bệnh vang lên vài tiếng âm thanh ngắn ngủi, là một bệnh nhân khác đi ra ngoài.

Âm thanh bên ngoài biến mất, chỉ còn sót lại hai người bên trong trầm mặc.

"Bùi Tự, cháu không được hành động theo cảm tính.

Không xảy ra chuyện gì vẫn là tốt hơn.

Cháu chống lại được, nhưng Lệ Lệ chịu không nổi."
"Lại nói công lí...!Nào có công lí chân chính..." Cảnh Chinh Minh lẩm bẩm nói: "Nhưng có thể có công lí, đã không tệ."
"Cháu có thể bảo hộ người thân đến mức nào chứ?" Người trên giường bệnh uể oải chán chường không muốn suy nghĩ thêm: "Quên đi.

Hảo hảo sinh sống."
Bên trong phòng bệnh yên lặng, không có người nói chuyện, chỉ có rèm cửa sổ khẽ lay động theo gió.

Rõ ràng còn chưa vào hè mà Bùi Tự lại cảm thấy được nắng nóng chiếu xuyên qua cửa sổ làm gáy hắn nóng lên.

Cảm giác đau đớn từ từ thiếu đốt khắp cơ thể, giống với sự khó chịu trên người trong giấc mơ kỳ quái lạ lùng tối qua, dù cho có hút cả ngàn điếu thuốc thì vẫn không có tác dụng gì.

"Cảnh thúc, cháu giống chú.

Đều biết là không thể." Bùi Tự lẳng lặng nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.