Dư Ôn

Chương 22: Đi Tìm





Editor: Sasaswa
Chiếc xe nhanh như chớp chạy về nhà, Thẩm Du Tu oành một tiếng đóng cửa lại, đi về hướng thang máy, một bên lục lọi danh sách liên lạc Wechat trong điện thoại.

Tùy tiện tìm người qua đêm thôi mà, Bùi Tự dĩ nhiên không phải là lựa chọn duy nhất.

Thẩm Du Tu tự nói với mình như thế, số người muốn làm bạn tình của cậu có thể xếp hàng dài tới hơn 800m.

Tìm bạn tình, tìm an ủi, có rất nhiều người xếp hàng chờ, cậu không muốn miễn cưỡng bắt lấy một người không thức thời.

Danh sách màu sắc rực rỡ đã sắp kéo tới đáy, Thẩm Du Tu thực sự không có tâm tình gì, chuyển sang giao diện nhắn tin, hiện ra tên bạn tình đã hơn một tháng không liên lạc, gửi hai tin nhắn rồi tắt điện thoại.

Thang máy chậm rãi đi lên, Thẩm Du Tu soi mặt gương bên trong thang máy, tùy tiện sửa lại tóc.

Cậu sở dĩ tắt máy vì không muốn nói chuyện nhiều với bất cứ ai.

Còn người bạn tình kia, có tới hay không cũng không đáng kể.

Lúc đứng bên ngoài nghĩa trang hóng gió tâm tình bỗng chốc muốn nói chuyện với ai đó đã bay sạch sẽ, nhu cầu lên giường hiện tại hầu như cũng không còn.


Thẩm Du Tu không biết vì cái gì mình lại miễn cưỡng gọi người tới, lúc gửi xong tin nhắn thì lại cảm thấy một luồng khí khó có thể hít vào.

Về đến nhà, Thẩm Du Tu liền ngâm mình trong bồn, lúc giặt xong khăn tắm đem ra ngoài phơi thì thấy khăn tắm màu xám nhạt Bùi Tự đã dùng hơn nửa tháng qua, híp mắt lấy nó xuống rồi trực tiếp ném xuống đất đạp lên.

Lúc cậu bước ra phòng tắm thì chuông cửa vang lên.

Thẩm Du Tu nhìn, là cậu trai đã bồi cậu mấy tháng đang tha thiết đứng ngoài cửa chờ đợi, là người sạch sẽ gọn gàng, trang điểm theo kiểu cậu yêu thích.

Tuy rằng Thẩm Du Tu không có hứng nhưng xem dáng dấp người kia, nhiều ít động lòng trắc ẩn, liền mở cửa nói: "Đến rất nhanh."
"Thẩm thiếu." Đối phương có chút hưng phấn, thân thiết nắm lấy tay áo ngủ của cậu, ngữ khí rất có chừng mực: "Ngài đã lâu không có tìm tôi."
"Hôm nay không phải tìm rồi sao." Thẩm Du Tu lười biếng nói, không đẩy người đang bám dính lấy mình ra, lui về phía sau một chút: "Vào đi, đóng cửa."
"Được." Cậu trai thấy Thẩm Du Tu không ghét, lớn mật một chút có ý định ve vãn, không kịp đợi đóng cửa lại đã thân thủ cởi áo ngủ Thẩm Du Tu.

Thẩm Du Tu nhíu mày, coi như nể mặt không đẩy ra, giơ tay vỗ lưng cậu trai một cái, phân phó nói: "Đi tắm trước."
"Ừm." Cậu trai vô cùng phấn chấn hôn khóe môi Thẩm Du Tu, đang muốn đi vào phòng tắm thì vang lên tiếng chuông cửa.

Cậu quay đầu lại, hơi có chút kinh ngạc hỏi Thẩm Du Tu: "Thẩm thiếu...?"
Thẩm Du Tu không lên tiếng, mơ hồ có chút dự cảm, nhìn cánh cửa đóng chặt kia không biết nên làm biểu tình gì, ngoài miệng phản ứng so với đại não nhanh hơn nhiều: "Đi mở cửa."
Cậu trai kia hiểu sai ý, cho là Thẩm Du Tu còn gọi những người khác tới đây cùng nhau lăn giường, không dám không nghe theo, vội vã đi ra.

Cửa chậm rãi mở ra, bóng đêm, gió cùng một trận mùi vị của thức ăn thanh đạm từ từ tràn vào căn phòng.

Người đứng ngoài cửa quả nhiên là Bùi Tự.

Bùi Tự giống như mọi ngày tới đây, ăn mặc đơn giản, chân tùy ý chống đỡ ở đàng kia.

Thẩm Du Tu thừa nhận, cậu luôn quan sát biểu tình của Bùi Tự nhưng Bùi Tự phản ứng bình tĩnh cực kỳ, không có gì để quan sát.

Hắn nhìn tình hình bên trong, trong thời gian ngắn ngủi cùng Thẩm Du Tu liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng có phần trào phúng nói một câu, ngữ khí âm trầm: "Lộn phòng."
Dứt lời, hắn quay đầu đi như muốn trực tiếp rời khỏi đây.


Thẩm Du Tu nghẹn lại, cậu muốn gọi lại nhưng giữa răng và môi chỉ xuất một tiếng "Bùi..." rồi không nói nữa.

Cậu trai đứng ở lối vào bối rối vài giây, từ lúc hai người âm thần nhìn nhau thì đã phát hiện có điểm không đúng, nhỏ giọng nói: "Thẩm thiếu, tôi..."
Cậu đang lo tình cảnh lúng túng này lan sang mình, trộm dò xét Thẩm Du Tu, thấy Thẩm Du Tu không ngăn cản liền tiểu tâm dực dực lui ra cửa, cản Bùi Tự đang đứng trước thang máy muốn rời đi.

Bùi Tự bị cướp thang máy thì lùi lại phía sau, chờ lượt thang máy kế tiếp.

Bộ dáng rời đi của Bùi Tự làm cơn giận của Thẩm Du Tu thật vất vả mới tiêu tan bớt lập tức kích lên, tăng cao âm lượng gọi: "Bùi Tự!"
Bùi Tự dừng một chút, tay đút vào trong túi áo, mặt không thay đổi quay đầu lại nhìn người duy nhất đứng bên trong, môi động cũng không động, bộ dáng không muốn nói chuyện.

Thẩm Du Tu nhìn hắn chốc lát, cuối cùng không thể nhịn được nữa bước nhanh ra ngoài kéo người vào bên trong, nặng nề đóng cửa lại: "Cậu không phải cúp điện thoại của tôi? Không phải nói không được sao?"
Thái dương Bùi Tự nhảy một cái: "Điện thoại hết pin, gọi lại thì không có người nhận." Bùi Tự gạt tay cậu ra, lạnh lùng nói: "Biết xung quanh anh có nhiều người, tôi không phải duy nhất."
Thẩm Du Tu nhìn hắn rốt cục cũng lộ ra một chút biểu tình sinh động, cảm giác cơn giận trong ngực cuối cùng cũng vui sướng mà tản bớt.

Chuyện đến nước này cậu không thể không nhìn thẳng vào sự thật là cậu không muốn đối mặt với loại chuyện này, nửa giờ trước gọi cho Bùi Tự cũng không phải tâm huyết dâng trào —— vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì, cậu quả thật muốn gặp Bùi Tự chứ không phải ai khác.

Theo lý thuyết thì cảm giác đồ vật đến tay không thể so với khi không giữ được, mà Bùi Tự giống như đám mây, mặt trăng, cách mặt biển mười mấy cây số, quá trình truy tìm, nắm giữ đều có thể sinh ra một loại kích thích, khát vọng muốn được thỏa mãn, khiến Thẩm Du Tu thích thú.

"Tôi không nói như vậy." Thẩm Du Tu thái độ mềm một chút, đầu tiên là lấy lòng lại gần hắn một bước.

Bùi Tự nhìn chằm chằm người trước mắt, cảm xúc trong đó rất phức tạp, Thẩm Du Tu nhất thời không giải thích được.

Cho là cậu còn muốn liều mạng chạy ra khỏi cửa, Bùi Tự động tác mạnh mẽ, ôm eo cậu, tiếng nói khàn khàn: "Anh và người vừa nãy đang làm gì?"

Thẩm Du Tu vừa nghe lời này xong chút vui mừng.

Từ lúc hai người quen nhau đến nay, cậu luôn là người chủ động đến gần Bùi Tự, hiếm khi có lúc Bùi Tự chủ động, đột nhiên nói một câu ve vãn tình nhân như vậy, còn mang theo vài điểm dục vọng chiếm hữu, Thẩm Du Tu không thể không bất ngờ.

Trong lòng cậu vui vẻ, trên mặt cũng cười, ngữ điệu lập tức nhẹ như đang mời gọi, gằn từng chữ một: "Không, làm."
Bùi Tự như không quá tin lời này, biểu tình hơi đổi, thả lỏng một chút nhưng cũng không nói gì.

Đều là nam nhân, đều không có ý tứ muốn giải thích nhiều, Thẩm Du Tu lười cùng hắn phân cao thấp, bóp cổ tay hắn nói ra một chuỗi chữ số: "Nhớ kĩ, là mật mã cửa."
Bùi Tự nghe vậy, trên mặt không nhìn ra thích hay không thích, chỉ giương mắt nhìn cậu: "Có ý gì?"
Lúc trước Thẩm Du Tu đã nói cho hắn biết mật mã ở cổng gác, đỡ làm phiền hắn mỗi lần đến đều phải đăng kí.

Nhưng mật mã cửa đương nhiên khác nhau, Bùi Tự không nghĩ Thẩm Du Tu có thể dễ dàng nói ra như vậy.

"Cho cậu tới bắt gian được chưa." Thẩm Du Tu siết cổ áo hắn, yêu thích hôn mặt hắn một cái, nhớ tới buổi chiều lúc ở nhà kho kia có chút ướt át, ngắt lấy trọng điểm nói: "Cậu làm không tốt thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đổi mật mã."
Dứt lời, Thẩm Du Tu ngậm lấy ý cười, con mắt khép hờ dán môi mình lên môi người kia.

Bùi Tự chớp mắt, trong mắt vẫn cuồn cuộn giống như lúc nãy vừa đến, tâm tư vừa phức tạp vừa âm trầm, vài giây sau mới nắm lấy cánh tay, siết chặt vòng tay hôn người trong lòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.