Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Thời gian chờ thang máy có chút lâu, hai người đứng giữa bầu không khí tĩnh lặng.
Bùi Tự nhìn con số màu đỏ đang nhấp nháy có quy luật kia, tức giận đè nén trong lòng hắn dường như bị cú điện thoại kia dập tắt rất nhiều, lúc đi vào thang máy Bùi Tự mới nói nhỏ, "Ừm."
Cơn giận của Thẩm Du Tu vẫn chưa tiêu tan hết, nhưng cậu không tin nếu không có chuyện thì Bùi Tự dẫn Bùi Lệ ra ngoài làm gì, bèn hỏi hắn bằng giọng điệu cứng rắn, "Cậu đưa Bùi Lệ tới đây à? Em ấy không đi học sao?"
Bùi Tự ấn phím tầng tiếp theo, cúi đầu gửi tin nhắn, đáp, "Chúng tôi đi tìm một người."
"Tìm ai?" Thẩm Du Tu nhìn hắn, bước ra thang máy trước, vẫn chẳng hòa nhã với hắn, "Đừng nói là cậu đến tìm tôi?"
Bùi Tự gửi tin nhắn xong, cất di động, sau khi lên xe mới do dự mà đáp, "Chúng tôi tìm chú Cảnh, khuyên chú ấy về thành phố A với mình.
Chú ấy đã là cảnh sát về hưu một nửa rồi, nếu còn ở đây truy bắt hung thủ thì rất nguy hiểm."
Thẩm Du Tu khởi động xe, cậu nghĩ một chốc, mơ hồ nhớ lại lúc Tưởng Nghiêu nói chuyện về vụ án của Bùi Lệ có từng nhắc tới cảnh sát, thầm nghĩ hẳn không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần, "Là cái người cứu em gái cậu trong vụ án của Tạ...trong vụ án kia?"
Bùi Tự không ngờ Thẩm Du Tu còn nhớ những chi tiết này, ngừng một chút mới đáp, "Ừm."
Xe chạy trên đường, thời tiết bên ngoài khá nóng, Thẩm Du Tu không mở điều hòa mà hạ cửa sổ xe xuống, để gió đêm mát mẻ thổi vào trong xe.
Trên đường đi, Thẩm Du Tu và Bùi Tự không nói với nhau câu nào.
Bùi Lệ cùng tất cả những vấn đề liên quan đến vụ án có khả năng khiến hai người họ trở nên bình tĩnh, bất lực muốn rút lui.
Thẩm Du Tu nghĩ thầm, có lẽ mối quan hệ của cậu và Bùi Tự đã chìm xuống vũng bùn, bị giam cầm trong ngục tù do họ tự tay tạo ra, không giãy thoát nổi, làm cho người ta tiến không được mà lùi cũng không xong.
Khi Thẩm Du Tu lái xe ở đường vòng trên cao, Bùi Tự gọi điện thoại cho ai đó.
Hắn và người bên kia điện thoại nói về thông tin, địa chỉ của người nằm vùng, cuối cùng khẩn thiết xin đối phương tìm cách tiếp tục theo dõi.
Thẩm Du Tu nghe một chốc, hiểu được đây là câu chuyện của một người cha gian khổ truy tìm hung thủ giết con mình từ những đoạn đối thoại chắp vá, trong lòng sản sinh cảm giác chua xót đồng tình.
Cùng lúc đó, cậu phát hiện trong từng câu chữ giải thích khép nép nhưng thiếu chút khéo léo của Bùi Tự lộ ra một sự thật, rằng mối quan hệ giữa vị cảnh sát này và Bùi Lệ không đơn giản chỉ là cứu giúp.
Vì cửa sổ luôn mở, các loại mùi kì quái đều có thể tràn vào trong xe, càng đến gần bệnh viện, bụi trần khói lửa của cuộc sống lại càng bay nhanh.
Lúc chạy qua nhà xưởng gần bệnh viện, Thẩm Du Tu ngửi được mùi rỉ sắt rất nhạt, bảng hiệu đèn đỏ của bệnh viện chẳng khác nào một khối sắt bị nung đỏ, làm người ta bất giác sốt ruột.
"Anh!" Bùi Lệ đứng ở luống hoa bên cạnh vòng ngoài khu cấp cứu, thấy bọn họ từ xa tới, bàn tay vẫy trên không trung hơi dừng lại, "Anh Thẩm?"
Thẩm Du Tu và Bùi Tự cùng đến khiến cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi trước, "Anh Thẩm, sao anh cũng ở thành phố B?"
Thẩm Du Tu nhìn nụ cười của cô, cảm giác sốt sắng trong lòng nhiều hơn một chút, chủ động nói, "Anh có việc cần làm ở thành phố B, trùng hợp gặp Bùi Tự."
Bùi Tự đứng sau lưng Thẩm Du Tu, so với lúc ở nhà Thẩm Du Tu thuê, khoảng cách giữa họ còn gần hơn, khiến họ trông rất thân mật, "Chú Cảnh đâu?"
"Chú ấy đang khâu vết thương bên trong." Bùi Lệ nói, "Đội trưởng Lý đang khuyên chú ấy đó anh."
Trước khi Bùi Tự đến thành phố B có thông báo cho đồng nghiệp của Cảnh Chinh Minh, hy vọng nếu người này có thể khuyên được bao nhiêu thì khuyên, dù sao sức khỏe của Cảnh Chinh Minh đã không thích hợp với công việc truy bắt tội phạm từ lâu, chưa nói đến việc đối thủ của ông còn là tội phạm chuyên nghiệp đã gây án nhiều lần.
Chỉ là không ai ngờ tới, người kia vừa hẹn Cảnh Chinh Minh đến quán bar gặp mặt, chẳng bao lâu sau lại nhận được tin tức ông ẩu đả xô xát với tên nghi phạm kia đến nỗi bị thương.
"Chú ấy bị thương nặng không?" Bùi Tự vừa đi vừa hỏi.
"Chú Cảnh nói chỉ là bị thương ngoài da, em hỏi bác sĩ rồi, đúng là không phải bị thương nặng nhưng trông rất đáng sợ." Bùi Tự rầu rĩ, "Chú không nghe lời em khuyên, mới vừa rồi còn nói tên tội phạm kia sắp chạy, phải tiếp tục truy bắt."
Bùi Tự nhíu mày, muốn nói rồi lại thôi, trông thấy đơn thuốc trên tay em gái, bèn cầm lấy đơn thuốc, "Em đã mua thuốc chưa?"
"Em vẫn chưa kịp mua, em nghĩ nên đón anh trước mà." Bùi Lệ lấy hai tờ tiền ra, giao việc này cho hắn, "Anh, anh đi mua đi."
Cô nói xong, nhìn Thẩm Du Tu rồi lại liếc Bùi Tự, bỗng nhiên híp mắt nhoẻn miệng nở nụ cười, "Ừm, anh rảnh thì đến phòng cấp cứu nhé, em đi thăm chú Cảnh.
Tạm biệt anh Thẩm!"
Cô cười rất ôn hòa, rất hồn nhiên, lúc cô rời khỏi, như một làn gió cuốn đi một ít rối rắm phức tạp ở đáy lòng Thẩm Du Tu.
Thấy bóng lưng cô gái khuất ở chỗ rẽ đại sảnh bệnh viện, cậu cảm thấy thoải mái đôi chút, cụp mắt lấy biên lai trong tay Bùi Tự, nói, "Cậu ở đây chờ, tôi đi mua cho."
Chân mày Bùi Tự nhíu chặt, nắm cổ tay cậu cực nhanh, nói theo bản năng, "Không cần."
Bùi Tự không mạnh tay, chỉ muốn khiến người ta dừng bước.
Thẩm Du Tu nghiêng mặt qua một bên, liếc mắt trông thấy vẻ mặt của hắn, bèn đừng lại hai giây rồi rút tay ra, "Tôi không có ý gì cả, cũng chẳng thương hại ai hết."
"Coi như là tôi bồi thường chuyện chú ấy cứu em gái cậu.
Tôi trả tiền thuốc, cậu không vui thì tự đi tìm bác sĩ lấy đơn thuốc mới mà mua."
Dứt lời, Thẩm Du Tu quay đi, có vẻ không muốn giải thích gì thêm.
Bùi Tự ngơ ngác, nửa phút sau, hắn cúi đầu không nói gì cùng đi với cậu.
Điều hòa trong bệnh viện có hơi lạnh, chút ấm áp trong lúc Thẩm Du Tu xếp hàng đợi mua thuốc biến mất rất nhanh.
Trả tiền xong, Thẩm Du Tu cầm thuốc vừa mua được đưa cho Bùi Tự, lập tức tìm chìa khóa xe chuẩn bị về nhà.
Bùi Tự cầm túi thuốc kia, vẫn còn chần chừ chưa đi đến phòng cấp cứu ngay.
Hắn đứng ở chỗ cũ nhìn chằm chằm bàn tay cầm chìa khóa xe của Thẩm Du Tu, như thể rất muốn nắm thêm lần nữa.
Mà Thẩm Du Tu không nhìn Bùi Tự, chỉ chầm chậm đi tới cửa kính đang đóng mở.
Mồ hôi trên lưng cậu chưa khô hẳn làm cho áo sơ mi vải lanh dán chặt lên da thịt trên lưng, khiến người ta liên tưởng đến một loại mệt mỏi sau khi vất vả cày cấy.
Bùi Tự bước hai bước về trước, há miệng, chưa nghĩ kĩ mình phải nói cái gì thì một giọng nói khác vang lên trước cả hắn.
Bùi Lệ hạ thấp âm lượng hô nhỏ một tiếng, chạy từ hành lang nhỏ tới, cầm hai bình nước trong tay, "May là anh Thẩm chưa đi."
Cô cười tít mắt đưa một bình cho Thẩm Du Tu, "Anh uống nước đi."
Thẩm Du Tu hiện tại không có cách nào từ chối cô, chỉ có thể mỉm cười nhận lấy.
Bùi Lệ đưa nước xong, thấy vết thương dài nhỏ trên cằm Thẩm Du Tu, vì ban nãy ánh đèn mờ mờ nên cô không chú ý, cô kinh ngạc nói, "Anh Thẩm, sao anh bị thương ở đó vậy? Hình như đang chảy máu kìa?!"
Từ động tác vội vã của cô, Thẩm Du Tu cũng đoán được miệng vết thương lại nứt ra, cậu đưa tay định lau theo bản năng, nhưng đúng lúc đó tay bị Bùi Tự nắm lại.
Bàn tay thon dài trắng trẻo bao trùm cổ tay Thẩm Du Tu, mang theo xúc cảm hơi nóng lan tràn qua da thịt.
Bùi Tự đưa thuốc cho Bùi Lệ, không biết đang nói với ai, "Vết thương nứt rồi không được đụng vào, phải sát trùng."
Không phải như lúc mới bị thương, máu chảy không nhiều lắm, Thẩm Du Tu lắc cổ tay định tránh ra, không ngờ Bùi Lệ chen vào một câu, "Đúng thế, xem chừng có vẻ sâu lắm đó, anh Thẩm cứ đi sát trùng đã nha."
Cô chỉ chỉ khu vực nho nhỏ ở không xa phía sau họ, "Bên kia là được á, nhanh lắm ạ."
Thẩm Du Tu bị ép phải ngồi đợi ở khu khám bệnh.
Ca cấp cứu ban đêm không có nhiều y tá bác sĩ, trùng hợp vừa mới có mười mấy bệnh nhân gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, y tá và bác sĩ trực đêm vội vàng kiểm tra, đưa người bệnh đến các phòng, không hề rảnh rỗi tí nào.
Chỗ này không lớn mà mười mấy người đột ngột bị đưa vào nên tình cảnh nhất thời rối ren hỗn loạn.
Bùi Lệ tìm hồi lâu mới mượn được bông gòn tẩm cồn sát khuẩn đưa cho Bùi Tự.
Thẩm Du Tu không quá muốn đối diện với gương mặt Bùi Tự, đưa tay nói, "Tôi tự làm được."
Bùi Tự liếc em gái một cái, ra hiệu cho cô đi tìm Cảnh Chinh Minh, tay hắn giơ lên phủi cái tay đang thò ra của Thẩm Du Tu, "Anh không nhìn thấy được vết thương."
Thẩm Du Tu nghĩ thầm làm xong là mình đi liền, bèn dứt khoát ngồi yên ở đó, "Vậy cậu nhanh lên."
Bùi Tự nghe giọng cậu rõ là không muốn ở lâu với mình, vốn vẻ mặt hắn có hơi dịu xuống, lập tức lại âm trầm hơn.
Hắn giữ chặt cằm của Thẩm Du Tu, từ tốn xoa thuốc, "Anh gấp gì chứ, người kia đi mất rồi, không ai chờ anh quay lại đâu."
Trước mặt mọi người, Thẩm Du Tu lười không muốn khắc khẩu với Bùi Tự, "Khâu Dương đâu cần chờ tôi, cậu ấy là bạn tôi, cậu nói chuyện chú ý chút đi."
Thẩm Du Tu vừa dứt lời, Bùi Tự sững sờ, ngón tay đặt sát bên hàm dưới của Thẩm Du Tu nhúc nhích nhè nhẹ, ma sát vào da khiến cậu hơi ngứa ngáy.
Thẩm Du Tu ngước mắt nhìn sống mũi và bờ môi mình từng phác họa rất nhiều lần của Bùi Tự bây giờ gần trong gang tấc, lập tức nhắm mắt lại.
"Nói nữa, tôi cần có ai chờ mình về à?" Cánh mũi Thẩm Du Tu nhẹ nhàng phập phồng, như là vì quá mệt mà bình tĩnh đến lạ, "Trước đây đều là tôi chờ cậu tới đấy thôi.".