Dư Ôn

Chương 54: Cúi Đầu 3





Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Giọng Bùi Tự nhẹ hẫng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút lại.

Thẩm Du Tu sửng sốt không lâu, cậu hiểu được, không chỉ có Tưởng Nghiêu cho rằng bọn họ không xứng, mà Bùi Tự cũng có một chút ý nghĩ như thế.

Sự lạnh nhạt hờ hững, không cầu lụy ham muốn thường có trên người hắn cũng dần dần phai mờ, giờ đây lại vì một loại nhu cầu thuần túy mà lộ ra một chút do dự.

"Câu này là thật à?" Thẩm Du Tu đối diện với hắn, bỗng nhiên hung hăng nắm cằm Bùi Tự, khóe mắt đỏ lên, uy hiếp cậu, "Cậu mà còn dám lừa tôi..."
"Ừm."
Đại khái là Bùi Tự không muốn nghe những lời đe dọa không tốt đó, nhẹ nhàng chạm vào trán Thẩm Du Tu, mặt dán mặt, giơ tay chộp bàn tay cậu lại, ngậm lấy đôi môi kia tiếp tục hôn sâu.

Nụ hôn ban đầu còn là mơn trớn chậm rãi, sau đổi thành thân mật sâu sắc, tiến xa hơn nữa.

Cơn mưa rào ngoài cửa sổ ngừng rất nhanh, ngọn đèn âm đất mờ mờ trong căn phòng ảm đạm chiếu sáng những giọt mưa còn sót lại trên mặt kính.

Thẩm Du Tu bị đặt ở cuối giường, mở to mắt, trong lúc chạm vào nhau, cậu tình cờ trông thấy cửa sổ sáng choáng kia và một bình tú cầu màu hồng nhạt dưới ánh đèn, cảm thấy hơi nước đang chầm chậm đọng lại trên rìa đóa hoa.

Nhiệt độ trong phòng ngủ rất cao, hơi thở nặng nề, trước mắt Thẩm Du Tu mơ hồ tựa như khi cậu và Bùi Tự làm loại chuyện vận động nguyên thủy khiến sóng nước bốn phía phun trào, sương mù tràn ngập, mưa xối xuống biển, tiếng mưa ầm ĩ đều rơi vào trong thân thể của bọn họ.

Lúc này hai người không làm lâu, sau khi kết thúc, Bùi Tự hôn lên làn da giấu trong áo sơ mi của Thẩm Du Tu, ôm eo cậu, im lặng vuốt nhẹ bụng dưới Thẩm Du Tu.


Thẩm Du Tu cảm thấy mệt mỏi, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị mặt kính lạnh lẽo của đồng hồ đeo tay làm cho run lên, mặt đồng hồ khúc xạ ánh sáng, đã mười giờ rưỡi.

"Có muốn tắm không?" Bùi Tự hỏi.

Giống như trước đây, môi hắn lướt qua sau gáy Thẩm Du Tu, đầu ngón tay vuốt ve vết thương kết vảy kia, truyền chút hơi ấm.

Rất quen thuộc, rất dịu dàng, nếu như đêm ấy bọn họ không đập nát một bình hoa hồng, cũng không cách xa, có lẽ sẽ giống như bây giờ.

Thẩm Du Tu trầm ngâm, cầm kính mắt đeo lên, tay trái buông thõng bên giường, cậu nhắm mắt lại tùy tiện chỉ chỉ phía đèn, "Ngày mai đổi cái khác."
Bùi Tự nhìn theo hướng tay Thẩm Du Tu, nắm chặt mấy ngón tay của cậu đưa lên môi, đáp, "Ừm." Hắn dừng một chốc, lại bổ sung, "Đổi thành màu trắng."
Trăm sông đổ về một biển, Thẩm Du Tu vẫn có được hoa hồng Bùi Tự mua cho.

Thẩm Du Tu ngồi dậy, vẫy vẫy tay ôm lấy vai người kia, hôn gò má hắn vài cái, đi tới phòng tắm mà eo mỏi chân run, "Tôi đi tắm trước."
Bùi Tự vậy mà không nghe lời, cầm áo ngủ đi vào, lột áo sơ mi đã bị mở hết cúc của Thẩm Du Tu ra.

Thẩm Du Tu lười phản ứng, trừng mắt liếc vết tích loang lổ trên xương quai xanh của mình qua gương.

Thấy người phía sau cũng đang nhìn vào gương, cậu bật cười, giọng mũi nhàn nhạt, "Bảo cậu đừng cắn ở đâu thì cậu nhằm vào chỗ đó mà cắn đúng không?
Khóe môi Bùi Tự cong lên, ngón tay thon dài mơn trớn bờ vai cậu, chạm vào nơi hồng hồng kia một cách dè dặt.


"Đem cái này ra ngoài đi." Thẩm Du Tu lột đồng hồ đưa cho Bùi Tự, trên bồn rửa mặt có rất nhiều vệt nước, "Ngày mai tôi còn phải mang nó."
Bùi Tự cầm đồng hồ, ngón cái lướt qua mặt đồng hồ trơn bóng, bỏ vào ngăn kéo chứa đồng hồ mà Thẩm Du Tu thường dùng.

Hắn định mò vào phòng tắm lần nữa, chuông ở cửa lại đột ngột vang lên, còn vang lên hai lần, rất có nhịp điệu.

"Có khách?" Thẩm Du Tu vẫn chưa xả nước, thính tai nghe được, nghi ngờ nói, "Trễ lắm rồi mà."
Số bạn bè có thể tùy ý ghé thăm nhà trọ của Thẩm Du Tu thật sự không bao nhiêu, huống hồ đêm khuya đến chơi càng hiếm.

Thẩm Du Tu qua loa mặc áo ngủ, "Có thể là Tưởng Nghiêu hoặc Arvin để quên đồ, tôi đi xem đã."
"Arvin?" Bùi Tự dựa vào cạnh bàn, bình tĩnh lặp lại cái tên kia, "Đối tượng hẹn hò ba, bốn năm trước?"
Lúc này đầu óc Thẩm Du Tu có hơi chậm chạp, cậu dừng bước suy nghĩ, không khỏi nhếch môi, "Cậu nghe trộm kĩ càng thế nhỉ, có phải là đã tới từ sớm rồi hay không?"
Bùi Tự không đáp, nhướng mày liếc một cái, chỉnh cổ áo miễn cưỡng che đi những vết tích mờ ám kia rồi mới để cậu đi ra ngoài.

Tâm trạng Thẩm Du Tu vui vẻ rời khỏi phòng ngủ, mở cửa, những lời chưa nói lập tức nghẹn lại trong họng.

Người đứng ngoài cửa là Thẩm Diệu Huy, trong lòng Thẩm Du Tu kinh hoàng, "Ba? Sao ba đến đây?"
"Tối nay ba hẹn gặp một người bạn cũ ở gần đây." Thẩm Diệu Huy chắp tay sau lưng, lững thững bước vào cửa, "Tiện đường tới nói cho con nghe một việc."
Thẩm Du Tu hơi hoảng, liếc thấy Bùi Tự mặc quần áo của mình đang nghiêng người dựa vào cửa phòng ngủ, chợt cảm giác trong đầu ong ong ầm vang.

Cậu bước nhanh về trước, ngăn trở tầm mắt ba mình, "Ba, đến phòng sách."
Nhưng mà hai người không nên gặp nhau đã nhìn thấy nhau rồi, đều đồng loạt ngẩn ra.


Bùi Tự khẽ cau mày, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Du Tu, nhận được ánh mắt ra hiệu của cậu, nhanh nhẹn quay về phòng ngủ rồi yên lặng đóng cửa lại.

Thẩm Diệu Huy thấy cảnh này, cũng thấy những dấu vết lấp ló sau áo ngủ chưa khép chặt của Thẩm Du Tu, dĩ nhiên là hiểu được.

Ông có bất ngờ nhưng cũng không lộ vẻ mặt kinh ngạc, trầm ngâm trong một lát mới đi vào phòng sách, "Con ngồi đi."
Tuy lúc trước Thẩm Diệu Huy đồng ý việc tạm thời gác lại chuyện kết hôn của Thẩm Du Tu, nhưng cậu vẫn biết rõ, để ông tiếp thu chuyện tính hướng của mình là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, cho nên bây giờ Thẩm Du Tu rất lo lắng, "Có chuyện gì vậy ba?"
"Qua hai tuần nữa, con tới tổng công ty làm việc." Thẩm Diệu Huy tỏ vẻ vô ý can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cậu, nói thẳng chuyện công việc, "Tạm thời không cần chú ý đến hai hãng công ty bây giờ con đang quản lí nữa."
Thẩm Du Tu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng nảy sinh nghi hoặc, "Tại sao?"
Trước mắt, hai công ty mà Thẩm Du Tu quản lí phải vất vả lắm mới tạo ra chút thành tích, nuôi dưỡng một nhóm nhân viên nòng cốt, nếu bước vào tổng công ty phải làm lại từ đầu, bất tiện biết bao nhiêu.

"Con cứ làm theo là được." Phảng phất những câu nói này được thốt ra trước khi Thẩm Diệu Huy suy nghĩ, trong giọng điệu ông không giấu sự ép buộc trắng trợn, "Đều là do thói quen tùy ý làm bậy của con, con muốn nắm hai công ty đó trong tay mình à?"
Thẩm Du Tu chẳng hiểu tại sao mình bị lên án như vậy, cậu nhíu mày căng thẳng, "Ba, con không có.

Ba biết mà, mấy năm nay con chưa từng giao thiệp với những người lớn bên phía ba, về cổ phần thì càng-..."
"Không có là được rồi." Thẩm Diệu Huy phất tay, "Du Tu, có nhiều chuyện ba không muốn nói.

Con thích ai yêu ai, muốn đầu tư mở công ty ở chỗ nào, ngay cả việc dời mộ-..."
Ông bắt gặp sắc mặt Thẩm Du Tu trắng bệch ngay tức thì, bèn không tiếp tục hết câu, chỉ nói, "Từ nhỏ đến lớn, biểu hiệu của con luôn rất tốt.

Có lòng hiếu thảo cũng là chuyện tốt, ba mẹ tôn trọng con.

Nhưng ba hy vọng sau này bất kể là xảy ra chuyện gì, con đều nên nghe lời ba mẹ, không để ba mẹ thất vọng."
"Ba biết việc con-..." Môi Thẩm Du Tu run lên hai lần, nhẹ giọng hỏi, "Việc con dời mộ?"
Thẩm Diệu Huy cười cười, không có ác ý cũng không khoan dung, "Ba còn biết rất nhiều chuyện."

"Con di chuyển mộ phần của cha mẹ con, bọn ta không có gì để nói." Thẩm Diệu Huy đứng dậy vỗ vai hắn, "Cha mẹ con và ba là người cùng quê, thế nào thì cũng coi như có chút quan hệ.

Con lớn rồi, có quan điểm của chính mình, muốn hậu sự của bọn họ thoải mái một ít đương nhiên là được."
Thẩm Du Tu ngẩn người tại chỗ, hơi cúi đầu không nói câu nào.

"Du Tu à, ơn sinh không bằng ơn dưỡng dục.

Sau khi con lớn lên, điều tra về cha mẹ ruột của mình, vốn là ba có thể ngăn cản nhưng ba mẹ đều tin con là đứa trẻ ngoan, sẽ không quên ba mẹ, đúng không?"
Thẩm Du Tu máy móc nở nụ cười nhìn ông, "Ba, con biết mà."
"Ừm, như vậy qua hai tuần nữa-..."
"Con giải quyết xong chuyện trong tay thì lập tức đi."
"Rất tốt." Thẩm Diệu Huy hài lòng cười cười, chuẩn bị rời khỏi nhà trọ.

Lúc đi ngang qua phòng khách, ông nhìn cửa phòng ngủ, hơi dừng lại, nhấn mạnh một chút, "Tiêu khiển lúc tuổi trẻ đừng nên thái quá, kết hôn sinh con mới là chuyện chính.

Sinh con trai sớm một chút đi, bằng không cha mẹ ruột của con dưới mồ cũng không sống yên được."
Thẩm Du Tu chẳng thể giả cười được nữa, cứng đờ tiễn ông đi.

Chờ cánh cửa nặng nề kia khép lại, Thẩm Du Tu kiệt sức ngã xuống, nửa ngồi trên băng ghế nhỏ cạnh cửa, mím chặt môi.

Thật lâu sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Tự nghe tiếng đi ra, chẳng nói gì mà giơ tay lên.

Mưa ngoài cửa sổ lại bắt đầu nặng hạt, trong tiếng mưa kéo tới, Bùi Tự đi tới cạnh Thẩm Du Tu, lẳng lặng vuốt ve lưng cậu, đưa cậu về phòng ngủ ấm áp an toàn hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.