Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Vẫn chưa nghĩ thông à.
Thẩm Diệu Huy buồn bực nhíu mày, không hài lòng với hành vi lảng tránh của Thẩm Du Tu, "Xem ra mày cần phải tỉnh táo hơn một chút."
Ông khép lại những tư liệu kia chỉnh tề đâu ra đó, đặt giữa bàn, gõ nhẹ hai lần, nói, "Vậy cũng đừng vội về nhà, giải quyết xong công việc thì ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày."
Một tay Thẩm Du Tu cầm di động, tay còn lại buông thõng bên người, tựa như đã đoán được sự sắp xếp này từ lâu.
Thẩm Diệu Huy đứng lên, ý đồ vừa đấm vừa xoa, giọng điệu cứng ngang quyết tuyệt tăng thêm ý thất vọng, "Du Tu, nếu không phải năm đó bọn ta nhận nuôi con, con có thể trải qua cuộc sống ngày hôm nay sao? Ba mẹ nuôi con trưởng thành rồi, chưa nói đến chuyện tri ân báo đáp, ít nhất con cũng nên thông cảm cho bọn ta."
"Trước đây em trai con lưu lạc bên ngoài, đi theo ả đàn bà kia, không học giỏi cũng không lạ.
Nhưng nếu giờ đã tìm về được, chung quy phải để nó đi đúng đường.
Cha mẹ nhà ai không muốn con mình kết hôn sinh con sự nghiệp thành công? Chỉ yêu cầu như vậy, con không hiểu được à?"
"Ba." Giọng nói Thẩm Du Tu khàn khàn vì có vài phần nghẹn ngào, "Từ trước đến giờ con chưa từng yêu cầu hai người một lần nào."
"Chuyện này..."
"Được lắm." Thẩm Diệu Huy tăng cao âm lượng, "Đây là chuyện vinh quang lắm sao? Chính chúng mày không thấy mất mặt sao?" Khóe miệng ông run lên, biểu đạt sự phản đối kịch liệt với nỗ lực của Thẩm Du Tu, "Ba đã nói với con hết nước hết cái rồi, con ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ba, nhà, xe, công việc...vẫn là của con, trong nhà còn có thể cho con thêm nữa.
Nếu con không nghe, cứ tự nghĩ hậu quả trước đi."
Ông cố gắng nhấn mạnh hai chữ "hậu quả", thậm chí có hơi vô tình, "Ba tin là con cũng không muốn liên lụy bạn bè vô tội."
Thẩm Du Tu đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ông vài giây, không hề nghi ngờ quyết tâm của Thẩm Diệu Huy, e rằng cái câu "kéo người xuống nước" kia cũng chẳng phải nói suông.
Dứt lời, Thẩm Diệu Huy không thèm nhìn người thanh niên đang đứng ngẩn người này nữa, khom lưng mỏi mệt liếc thoáng qua cậu, mở cửa phòng ngủ, ho khan mà rằng, "Nếu như con còn coi bọn ta...!coi ba mẹ là ba mẹ của con, coi bản thân con là người nhà họ Thẩm, thì làm theo lời ba đi."
Bước chân của ông chậm chạp vất vả, đế giày ma sát với mặt sàn đá hoa cường tĩnh lặng, phát ra tiếng động rất nhỏ, "Con cứ ở ngoài suy nghĩ cho kỹ, nghĩ thông suốt hẵng về."
Vừa dứt lời, cánh cửa kia nặng nề đóng lại, không cho Thẩm Du Tu bất kỳ cơ hội tranh luận nào.
- --
Căn phòng của Thẩm Du Tu không xa lắm, nằm ngay tại hành lang đối diện, khi cậu loạng chà loạng choạng về phòng, cảm thấy mình giống như người đi trong đêm tuyết đọng rất dày, từng bước thật chậm, trên tay không có ánh sáng, ở đâu cũng là đường phố, không nơi nào để quay về.
Sau khi quẹt thẻ vào cửa, màn cửa sổ sát đất được cài đặt tự động mở ra.
Đã gần nửa đêm, hạt tuyết yếu ớt nho nhỏ bay là là bên ngoài, còn mỏng manh hơn cả sao trời, xem ra thật sự có tuyết rồi.
Thẩm Du Tu cởi áo khoác, ngẩn người chìm trong chiếc ghế salon bên giường.
Tim đập loạn một lúc lâu, hắn mới móc di động ra gọi cho Khâu Dương.
Có vẻ Khâu Dương đang chuẩn bị đi ngủ, lúc bắt máy có hơi bất ngờ, "Du Tu? Gọi điện cho tôi muộn vậy."
"Muốn bàn với cậu một chuyện." Cậu vừa mở miệng, vẫn chưa nói gì, Khâu Dương lập tức bò dậy từ trên giường, ngồi thẳng lưng, "Giọng cậu sao thế? Do uống rượu hay hát karaoke?"
"Trong một, hai tuần, công ty có thể xuất ra bao nhiêu tiền?" Thẩm Du Tu không nói chuyện phiếm với y, đi thẳng vào vấn đề.
Khâu Dương nghe xong sửng sốt, dụi mắt nói, "Cậu cần bao nhiêu? Cậu lấy nhiều tiền như vậy để làm gì?"
Hơn phân nửa đầu tư là nhờ Thẩm Du Tu thông qua công ty trong nhà, cậu không có thói quen tiêu xài hoang phí, làm bạn với Thẩm Du Tu nhiều năm rồi, Khâu Dương chưa từng nghe đề cập đến chuyện mượn tiền.
"Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì phải không? Cần tôi giúp không?" Khâu Dương hỏi dò.
Hạt tuyết ngoài cửa sổ bay càng nhiều, Thẩm Du Tu im lặng như thể cậu thật sự không có cách nào nuốt tất cả đau khổ đột ngột ập tới vào đêm nay được, hoặc là cậu khẩn cấp cần một người đáng tin cậy tâm sự để giảm bớt giày vò.
Thẩm Du Tu kể lại ngắn gọn toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện với Thẩm Diệu Huy, cuối cùng nói, "Tôi phải trả lại số tiền tham ô nhanh nhất có thể."
Ít nhất cậu sẽ không để Khâu Dương bị liên lụy.
Đầu bên kia điện thoại vẫn yên tĩnh từ đầu đến cuối.
Một mặt là khiếp sợ, một mặt là khó có thể tin được, một lúc sau Khâu Dương mới hoàn hồn, miễn cưỡng khởi động đầu óc tính toán, nghiêm túc nói, "Du Tu, dù cho có thể đảm bảo công ty hoạt động bình thường, thì một nửa món nợ cũng quá sức..."
Thẩm Du Tu đã đoán được trước, khựng một chút, trả lời, "Có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tôi tiếp tục đi mượn những người khác."
"Được, tôi sẽ nghĩ cách." Khâu Dương đáp ứng rất chắc chắn, sau đó hỏi Thẩm Du Tu một câu mà chính bản thân Thẩm Du Tu cũng đang thắc mắc, không tìm ra đáp án, "Tiếp theo cậu dự định làm thế nào?"
Thẩm Du Tu chớp mắt một cái, thay đổi tư thế, ngồi xoay mặt về hướng cửa sổ sát đất.
Nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, mà thế giới bên ngoài đang chờ một đợt tuyết rơi trong đêm.
Mấy tòa nhà cao ốc vẫn sáng rực đèn đuốc, những đồ trang trí sáng ngời rải rác như là hải đăng phân bố khắp nơi, mà Thẩm Du Tu là một tên phi công xui xẻo, trong thời tiết ác liệt, điều khiển một chuyến bay không có mục đích.
"Nếu cậu nghe được lời tôi, tôi sẽ nói mấy câu." Hình như Khâu Dương đang khẽ gõ điếu thuốc, tiếng châm lửa và rít một hơi vang đến tai Thẩm Du Tu, "Chỉ là cái nhìn của bạn bè mà thôi, làm thế nào cụ thể phải còn dựa vào chính cậu."
Thẩm Du Tu có dự cảm y muốn khuyên mình từ bỏ, nhưng vẫn ừ một tiếng, "Cậu nói đi."
"Lúc trước còn ở trường, tôi không ưa mấy chuyện làm ăn phải uống rượu rồi lôi kéo quan hệ này nọ, cảm giác không thú vị, nhưng bây giờ tôi làm rất quen tay." Khâu Dương thuận miệng nói hai câu không quá quan trọng trên con đường lập kế hoạch gây dựng sự nghiệp, giọng điệu cũng bắt đầu nặng nề, "Thật ra có vài thứ có thể trở thành quy tắc mà ai cũng ngầm thừa nhận, nội dung không nhất định phải chính xác, nhưng cái giá phải trả rất cao.
Du Tu, cậu cho rằng cậu có thể đối đầu với ba cậu đến lúc nào? Tôi nghĩ ông ấy chưa hẳn không biết cậu bằng mặt không bằng lòng với ông ấy, lặng lẽ bù đủ số tiền kia rồi về bàn bạc với ông ấy đi."
Chuyện bù tiền đúng là chuyện của cả công và tư, Thẩm Du Tu không phủ nhận điều đó, đồng thời hắn cũng tán thành cái nhìn của Khâu Dương.
Thẩm Diệu Huy chắc chắn sẽ không để cậu dễ dàng mượn đủ tiền để bù.
"Coi như cậu trả tiền xong, sau đó thì sao?" Khâu Dương ngậm thuốc lá, giũ khói bụi rơi trên chăn ra, hơi mơ hồ nói từng chữ, "Tôi không rõ cái người tên Bùi Tự kia như thế nào, cũng không có cách phán đoán giúp cậu xác nhận có đáng giá hay không.
Nhưng xem thái độ của ba cậu, hai người muốn yên ổn yêu nhau nhất định không thể ở nhà."
"Đối với cậu mà nói, đó dù sao cũng là ngôi nhà đã sống hơn hai mươi năm, tôi không nghĩ là cậu sẽ dễ đoạn tuyệt không lui tới." Y thở dài, "Lại nói nếu hai người các cậu thật sự bị đuổi ra khỏi cửa, người bị ba mẹ cậu hận ắt chỉ có cậu thôi."
"Thêm cả chuyện công ơn nuôi dưỡng, tôi cũng biết cậu hổ thẹn với bọn họ." Khâu Dương sầu dùm cậu, "Không có cái khác, trong lòng của cậu không có trăn trở này ư?"
Y dừng một chút, chậm rãi nói, "Du Tu, nếu không cậu suy nghĩ thêm chút nữa đi."
Khuyên bảo rất uyển chuyển, không giống Khâu Dương bình thường.
Có thể là vì Thẩm Du Tu nôn nóng, âm điệu lạc lõng cùng cách nói chuyện ở vài chỗ vẫn còn có chút gì đó mang ý giằng co, một kẻ thần kinh không nhạy bén như Khâu Dương cũng bắt đầu phát hiện và quan sát chú ý đến cảm xúc của bạn mình.
Mà quan tâm một người thường sẽ hy vọng đối phương ít đi đường vòng, ít đánh đổi vài thứ.
Vấn đề của Thẩm Du Tu nghe rất rắc rối, nhưng cũng rất đơn giản, đổi người yêu là xong, không cần phải xoắn nhiều.
Khâu Dương không nói câu này, nhưng biểu đạt đầy đủ ý tứ rồi.
Tâm sự kết thúc, Khâu Dương rít một hơi thuốc, có vẻ trước tình cảm nồng nhiệt, lý lẽ thường không có hiệu lực, y bèn bổ sung một câu ủng hộ bạn tốt vô điều kiện rồi kết thúc cuộc trò chuyện, nói phải tìm cách làm sao có được nhiều tiền.
Hạt tuyết dần dần biến thành bông tuyết bay tả lả, trước đây Thẩm Du Tu chưa từng chú ý, giờ mới phát hiện thì ra đó chỉ là một quá trình ngắn ngủi và hờ hững.
Cậu ngồi thừ người ra trong chốc lát, lần thứ ba, cuộc gọi của Bùi Tự lại đến.
Thẩm Du Tu rất muốn nghe, nhưng cậu không biết nghe xong phải nên nói cái gì.
Trạng thái của di động vẫn là chế độ rung, tên của Bùi Tự lẳng lặng hiện lên màn hình, còn gõ vào trái tim Thẩm Du Tu mạnh hơn lúc chuông reo lớn.
Sự do dự của Thẩm Du Tu cuối cùng bị tiếng gõ cửa gấp gáp cắt đứt, giọng của thư ký Thẩm Diệu Huy cất lên qua một cánh cửa gỗ sồi, "Giám đốc Thẩm, giám đốc Thẩm! Chủ tịch Thẩm xảy ra chuyện rồi, cậu mau đến bệnh viện đi!".