Editor: Sasaswa
Tình trạng ngươi một lời ta một lời vừa nãy nhất thời ngừng lại, tiểu tâm dực dực xoay mặt nhìn chỗ dựa của mình.
Nam hài lặng lẽ dịch đến bên người Thẩm Du Tu, mềm giọng nói: "Thẩm..."
Nhưng câu nói này vừa mới nói liền bị Thẩm Du Tu cắt đứt.
Thẩm Du Tu bất động thanh sắc quét nhìn trên dưới Bùi Tự, phát hiện ngoại trừ chỗ gần môi có chút máu, vết thương không rõ ràng, hơi nhíu mày, nói một câu: "Đánh chỗ nào rồi?"
"Ta không sao." Nam hài nghĩ sai ý, khéo léo giả tạo kéo cánh tay Thẩm Du Tu, nắm cổ họng nói: "Chính là điện thoại Phương tỷ hỏng mà...!Ai, đều do bảo an này."
"Tạ thiếu." Bán dựa vào trong lồng ngực Tạ Tuấn, nữ hài nhẹ nhàng lôi một chút vạt áo Tạ Tuấn, dự định đổ lỗi cho tiểu vịt con kia, lại không dám biểu lộ bất mãn quá mà nói: "Em bị đánh đỏ ở đây, còn có điện thoại vừa mua..."
Thẩm Du Tu lạnh lùng liếc qua, dưới thắt lưng đen, cánh tay của nữ nhân xác thực có một mảng đỏ lên, đánh giá đây là vết tích do chen chúc xô đẩy.
Khóe miệng cậu kéo một cái, rút tay mình ra, xen vào nói: "Tôi còn tưởng là đại sự gì, nhiều người như vây ở chỗ này."
Tạ Tuấn không muốn vì một người phụ nữ mà làm mất mặt Thẩm Du Tu, liền đem trách nhiệm đẩy lên đầu Bùi Tự: "Đúng là việc nhỏ.
Bảo an kia thái độ quá kém, bước đi cũng không để ý, đụng phải hai người bọn họ."
Thẩm Du Tu không nói một lời, mặt cũng quay lại nhìn Tạ Tuấn, ánh mắt còn đảo quanh trên người Bùi Tự, nhẹ nhàng nói: "Cậu đánh ai?"
"Thẩm tiên sinh, Tạ tiên sinh, thật không tiện, thật không tiện.
Phục vụ không chu đáo, điện thoại hỏng? Hành...!Tổn thất chúng tôi sẽ gánh chịu." Giám đốc quán bar cười rạng rỡ chạy đến, đá Bùi Tự một cước, thấp giọng mắng: "Không có mắt đúng không?! Cút nhanh lên."
Bùi Tự trầm mặc hạ thấp người, một chút ý tứ tranh luận cũng không có, làm dáng muốn lui về phía sau.
Thẩm Du Tu trước sau chú ý nhìn hắn, Bùi Tự bộ dáng giả vờ vâng lời cũng thật đẹp mắt, nhưng vì bộ dạng bất phục kia mà hiện ra sức hấp dẫn đặc biệt.
Hứng thú vừa gác lại nửa tháng bây giờ lại vùng lên, nắm lấy thời cơ lúc Bùi Tự lui lại, trước mở miệng, không mặn không nhạt nói: "Nhiều người không tránh khỏi chen chúc,không nên có tổn thất gì?"
Tạ Tuấn cùng giám đốc quán bar đều ngẩn người, không hẹn mà cùng nhìn Thẩm Du Tu, trong nhất thời không người nào nói tiếp.
Bùi Tự luôn cúi đầu có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn về phía Thẩm Du Tu.
"Chút chuyện thôi mà." Tưởng Nghiêu đứng xem trò vui cả nửa ngày giờ mới lên tiếng: "Đi thôi, đi uống chút rượu."
Tạ Tuấn nghe lời của hai người, lời nói nghẹn lại, ngu ngốc đến mấy cũng ý thức được Thẩm Du Tu che chở người bảo an kia."Cảm ơn..." Phương Vi còn muốn tái làm nũng vung si, bị ánh mắt nhắc nhở của Tạ Tuấn đánh tới, sợ tới bé ngoan ngậm miệng lại, không thể làm gì khác hơn là co rúm lại một chút, oán hận khoét mắt liếc một cái nhìn Thẩm Du Tu bên cạnh hai người.
"Cũng đúng, việc nhỏ mà thôi." Tạ Tuấn đứng gần một chút, cùng Thẩm Du Tu cười cười: "Thẩm ca, hiểu lầm nhỏ, đừng chậm trễ chúng ta uống rượu."
Tưởng Nghiêu tả tiều hữu khán, thấy đôi mắt Thẩm Du Tu vẫn dính trên người tiểu bảo an kia, cười thầm vỗ vỗ vai cậu, chạy lại nói: "Vẫn đi chứ?"
Thẩm Du Tu lúc này không có tâm tư cùng hắn nói linh tinh, đi thẳng.
Tưởng Nghiêu hiểu ý nhún nhún vai, lôi Tạ Tuấn không biết chuyện cùng những người không có liên quan đi: "Vậy chúng ta đi thôi."
"Được, được, không quấy rầy ngài tiếp tục chơi." Giám đốc quán bar thấy tình thế dẹp loạn, thở phào nhẹ nhõm, thấy Thẩm Du Tu có thâm ý khác, không dám dặn dò Bùi Tự, cúi đầu khom lưng bắt chuyện hai câu liền vội vàng đi.
Người xung quanh đi hết, Bùi Tự mới đứng thẳng lên, phun một ngụm máu bọt.
Nữ nhân kia trong lúc hỗn loạn không biết hữu tâm hay vô tình, quăng hắn một cái tát.
Vốn chiêu trò nhỏ này không đáng, có thể gần đây tất cả tâm lí Bùi Tự đều bị đám người đòi nợ kia ép đến thở không nổi, phản ứng chậm nửa nhịp, tránh không được.
Cố tình đêm nay dòng máu chảy đến cũng so với bình thường dễ dàng hơn, giờ khắc này xoang mũi nóng lên, có cỗ huyết chính mới chậm rãi tuôn ra.
Hắn tùy ý dùng mu bàn tay quẹt ngang, đi vào phòng rửa tay gần đó rửa lại.
Thẩm Du Tu không gọi hắn, chính mình đi theo tới cửa phòng rửa tay, thay lòng đổi dạ mà nhìn Bùi Tự cởi áo khoác âu phục, chỉ mặc chiếc sơ mi trắng đã nhăn lại, khom người trên bồn rửa tay, rửa mặt.
Eo lưng thanh niên đường nét đẹp đẽ rắn chắc, theo động tác kéo căng áo sơ mi đem tấm lưng rộng eo thon hiển lộ ra vóc người.
Thẩm Du Tu thưởng thức nửa ngày, quên luôn lí do tại sao tự mình tới đây: "Thật bị đánh?"
Nửa khuôn mặt Bùi Tự phủ đầy nước, còn nửa bên kia không dính nước.
Hắn ngồi dậy, một tay rút ra vài miếng giấy, lau dòng máu ở hàm dưới, tựa hồ khẽ hừ một tiếng, ngữ khí có khắc chế cùng lễ phép: "Cảm ơn đã quan tâm."
Hắn dứt lời liền muốn lướt qua Thẩm Du Tu đi ra ngoài, không nhìn ra chút thành ý muốn cảm ơn.
Thẩm Du Tu giơ tay cản lại, một cái tay khác nhẹ nhàng khóa cửa lại: "Chỉ một câu cảm ơn?"
Cậu vừa nói vừa tiến lên một bước, đem khoảng cách rút ngắn đến mấy chục cm, ngữ khí như đòi nợ, có chút cứng rắn.
Sau khi đóng cửa lại thì trong phòng yên tĩnh hơn rất nhiều, trong tai Bùi Tự không còn tiếng âm nhạc oanh tạc và tiếng người huyên náo, lần đầu tiên rõ ràng, không bị quấy nhiễu mà nghe rõ âm thanh Thẩm Du Tu.
Vô luận nội dung là cái gì, âm thanh Thẩm Du Tu thiên về âm điệu ôn hòa là sự thật không thể chối cãi.
Bùi Tự trong lúc lơ đãng phát hiện trước khi nói chuyện cậu sẽ chớp mắt hai lần, lông mi hơi run run, khóe môi mang theo ý cười, làm người khác chú ý là đôi môi được ánh đèn chiếu xuống trở nên đặc biệt tinh xảo mềm mại.
Mặc dù là chủ nợ, thì cũng không dễ ghét người này.
"Ít nhất cũng phải có vài điểm thành ý đi chứ." Thẩm Du Tu nói.
Đêm nay nếu như không phải cậu lên tiếng, Bùi Tự lúc này đã sớm bị mang vào phòng quản lý, chịu một trận giáo huấn, lương tháng này hẳn là không còn lại bao nhiêu.
Bùi Tự không phải không rõ ràng điểm này, mà phạt cũng giống không phạt, lương nhiều ít cũng không có ý nghĩa gì lớn, không phải vào túi người này, thì cũng là vào trong tay người kia.
Vừa nghĩ tới mấy ngày nữa là đến ngày trả nợ, hắn bế nhắm mắt, đáy lòng có một tầng nôn nóng, đưa tay lấy xuống áo khoác quăng trên lưng, tay kéo quần áo, tay cắm vào trong túi quần, cùng nam nhân đứng che ở cửa đối diện chốc lát, ngữ khí bắt đầu thay đổi đến không còn nhiều ý khách khí: "Anh muốn thế nào?"
Thẩm Du Tu không lưu ý tâm tình cậu biến hóa, chỉ là cười cười, đưa ra lời mời giống lần trước: "Theo tôi uống một chén?"
Bùi Tự nhìn kĩ gương mặt của nam nhân có chiều cao xấp xỉ mình, bỗng nhiên ngoài dự đoán mà nhếch miệng nở nụ cười, khóe môi câu lên thành một độ cong bao hàm ý trào phúng.
Hắn không phải chưa từng gặp qua khách dây dưa, nam nữ đều có, da mặt dày nữa, bị hắn ngầm châm chọc hai câu hoặc là động thủ nhắc nhở hai lần cũng xong chuyện.
Thái độ Thẩm Du Tu có thương có lượng, kỳ thực cùng người giàu mới nổi ỷ thế hiếp người giống nhau như đúc, làm một chút việc tốt liền kẹp ân vọng báo, một bộ tư thế cao cao tại thượng, buộc hắn cúi đầu tiếp thu bố thí từ trong khe hở lộ ra.
Buồn bực đọng lại nhiều ngày một mực xông lên, Bùi Tự cơ hồ không để ý hậu quả, giọng điệu cứng rắn: "Bên ngoài có rất nhiều người muốn cùng thiếu gia đây uống rượu đến sáng."
Thẩm Du Tu chưa từng thấy hắn cười, không tự chủ được bị nụ cười kia hút hồn đến ngây người, nhất thời không phản ứng lại lời của hắn.
Bùi Tự cầm giấy ăn trong tay vê thành một đoàn, giấy ăn dính máu dứt khoát bay vào thùng rác bên cạnh, đẩy Thẩm Du Tu đến bức tường bên cạnh: "Tôi là bảo an, không có bán thân."
Một chút đẩy kia, đụng vào phía sau lưng Thẩm Du Tu đau đớn, suýt nữa sứt mẻ đến sau não.
Lần đầu bị người không khách khí như thế đối đãi, cậu phẫn nộ từ tâm lên, không cam lòng yếu thế, trở tay thủ đoạn khống chế Bùi Tự, tay trái nắm lấy cổ tay Bùi Tự và túm lấy cổ áo sơ mi, làm cho thanh niên muốn rút lui rời đi không thể không cùng cậu dán chặt vào, âm thanh cũng thay đổi, giọng trầm không ít: "Tôi muốn coi cậu là người bán, còn ở chỗ này với cậu phí lời?!"
Cái tư thế kéo túm làm cơ thể Bùi Tự nhìn cao hơn, hắn từ trên cao nhìn xuống cái người thẹn quá hóa giận, trên tay hơi dùng sức, liền thoải mái đem tay Thẩm Du Tu nắm cổ áo mình đẩy ra, cười lạnh nói: "Há, kia được."
Mắt hắn không bao giờ để ý bất kì ai giờ khắc này lại phản chiếu hình ảnh Thẩm Du Tu tức giận đến đỏ hai má cùng đôi môi đỏ thắm đặc biệt, cánh tay thon tay dài mạnh mẽ áp chế Thẩm Du Tu chuẩn bị có động tác phản kích, gằn từng chữ một: "Thẩm tiên sinh, tôi đối với uống rượu cùng làm cái mông đàn ông đều không có hứng thú, bây giờ có thể để tôi đi ra ngoài chưa?"
Thẩm Du Tu tình trường ngang dọc mấy năm qua, từ trước đến giờ chú ý phong độ, bất kể đối với bạn tình có luyến ái cũng có thể hảo tụ hảo tán.
Cậu vạn vạn không nghĩ tới, có một ngày có thể từ trong miệng người khác nghe đến "Đối với làm cái mông đàn ông không có hứng thú" câu nói như thế này, tức giận đến đầu óc đều chuyển không tới, không biết là nên tức giận "Không có hứng thú" hay là nên tức giận Bùi Tự cho cậu cái áp kia.
Cậu giận dữ cười, đột nhiên thả ràng bộc Bùi Tự ra, thân thủ kéo lại nếp nhăn trên áo sơ mi, liền môi mình dán vào đôi môi mỏng kia.
Bùi Tự căn bản không đoán được còn có trò này, cả người cứng ngắc tại chỗ, qua nửa phút mới phản ứng được, biểu tình lập tức trở nên đặc biệt hung ác, so với vừa nãy còn dùng nhiều lực hơn đẩy người cậu ra.
Thẩm Du Tu lúc này như có chuẩn bị, đúng lúc lấy tay mình đỡ một cái, không đau đến quá lợi hại.
Cậu liếm liếm môi dưới vì kịch liệt hôn mà trở nên đỏ tươi, giả vờ bình tĩnh dùng tay lau một cái, kéo kéo lại tay áo sơ mi bị nhăn, trong lời nói có vài tia khiêu khích nói: "Cũng không tệ lắm."
Bùi Tự âm trầm nhìn cậu chằm chằm, người đối diện lại không có vẻ sợ hãi chút nào, căn bản không lo hắn sẽ đánh mình, cười híp mắt nói: "Tôi giúp cậu bồi thường cái điện thoại mới kia? Bao nhiêu tiền? Tám ngàn hay 10 ngàn?"
Thẩm Du Tu kéo cửa ra, ung dung đi ra ngoài, cố ý buồn nôn nói: "Vậy nụ hôn này với đối cậu thật đáng quý.".