Dư Ôn

Chương 63: Một Lời Từ Biệt 3





Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Trước khi đến bệnh viện, Trần Tiến nhận ra cảm xúc của Bùi Tự có hơi khác thường.

Trên thực tế, Bùi Tự sẽ không biểu hiện ra cái gì, giọng điệu bình thường, lục tục gọi điện thoại cho vài người quan trọng hoặc là bạn bè trong hai giới hắc bạch, sau đó nhìn ra những hàng cây sắp rụng hết lá bên ngoài cửa xe.

Trần Tiến liếc nhìn vài lần, không thể không bắt đầu nghi ngờ bác sĩ kia có thâm thù đại hận gì với Bùi Tự, không nhịn được mà hỏi, "Này, trước đây không nghe cậu nhắc tới người này, cậu tìm ông ta làm gì?"
Bùi Tự hỏi một vài chuyện trước, sau đó nói, "Cậu chờ tôi điện thoại xong."
Lúc này taxi đã dừng, cây xanh trước cửa bệnh viện được tỉa tót rất chỉnh tề, nhìn trông rất trống, trụ đá hoa cương được mài nhẵn được đặt trước cửa.

Bùi Tự xuống xe gọi vào số điện thoại kia, hai bên nói chuyện với nhau không đến một phút đã cúp máy, hắn đi về phía nhà ăn nhân viên ở nửa sân sau của bệnh viện và khu hoạt động.

Trần Tiến nhìn bóng lưng hắn dần biến mất ở chỗ rẽ tòa nhà, lơ ngơ ôm một đống đồ lớn, leo lên lầu tìm bạn trai nhỏ của Hứa Miên Thu, kéo ghế ngồi trong góc phòng bệnh chơi game, đồng thời buồn bực ngán ngẩm chờ Bùi Tự làm xong chuyện.

Bạn trai nhỏ của Hứa Miên Thu bị người ta đánh bầm dập mặt mày vẫn sinh long hoạt hổ mà nằm trên giường nhắn tin cho Hứa Miên Thu.

"Miên Thu nói anh Bùi cũng đến." Nhắn hồi lâu sau, có lẽ là Hứa Miên Thu chủ động nói đến hai người đi thăm bệnh, cậu ta ngẩng đầu lên, nói, "Tại sao lại bảo em đừng chọc vào anh ấy?"
Trần Tiến giả vờ nở nụ cười sâu xa, "Vì muốn tốt cho chú em, hôm nay 80% là Bùi Tự đi gây sự với người ta."
"Ồ?" Cậu ta kéo drap trải giường nhích lại gần Trần Tiến một tí, dáng vẻ không nén nổi tò mò, "Đúng rồi, anh Trần, mấy chuyện kia ở...!nhà anh Bùi, anh có nghe nói không? Người ta đồn rần rần lên, rất là ảo, anh ấy thật sự là con trai nhà giàu à?"
Trần Tiến lấy một quả táo trong túi đồ, cắn răng rắc một mồm, bệ vệ mà nói: "Chú em quan tâm đúng hay sai làm gì, đúng cũng không cho cậu tiền, cũng đâu cần cậu đi khóc tang, có gì hay mà để ý."

"Ha, hâm mộ đó anh, dính chút tài vận cũng tốt mà." Cậu ta nhíu con mắt bầm đen xung quanh viền mắt, bưng khóe môi rách nát của mình lầm bầm, "Em muốn kiếm đủ tiền về nhà sớm chút mà...!Không cần kiếm tiền, có một người ba có tiền từ trên trời rơi xuống là tốt nhất."
"Tiền rơi trong mắt chú?" Trần Tiến cắn quả táo tây, không ngẩng đầu lên mà bấm điện thoại, điều khiển nhân vật game tránh trái tránh phải, "Tài vận? Như cái mặt Bùi Tự hôm nay, anh đây thấy không giống tài vận, mà là như cha chết ấy..."
Gã nói chuyện không giữ mồm, nói xong mới phát giác được có hơi không ổn, vừa định lấy táo ra ăn giải xui, cái tên Bùi Tự lập tức hiện lên trên đỉnh màn hình điện thoại.

Trần Tiến mắng một tiếng, thầm nghi lời nói thiếu đạo đức là không thể tùy tiện nói, luống cuống dọn dẹp đồ vật rồi đi ra ngoài.

Trần Tiến nhai táo đi ra khỏi phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, trông thấy Bùi Tự đang đứng ở chỗ phòng bảo vệ bệnh viện, ngửa đầu uống một bình nước, trông rất gấp gáp, yết hầu lên xuống tận mấy lần.

Gã gặm nốt chỗ táo còn lại, lượn đến bên cạnh Bùi Tự, "Xong chuyện rồi?"
Bình nước chỉ còn một nửa, Bùi Tự đặt cái chai xuống, há miệng thở hổn hển, "Ừm."
Bấy giờ Trần Tiến mới phát hiện gần đây vẻ mặt của hắn hơi kém, tái nhợt xanh xao, không khỏi nghiêm túc hơn, cẩn thận nói, "Tình hình ra sao?"
Bùi Tự nhẹ nhàng ném bình nhựa trong tay mình đi, ra hiệu cho gã không cần phải để ý.

"Cậu ra tay rồi? Không phải, cậu cũng đâu ăn đòn." Trần Tiến không tìm được manh mối, quan sát hắn từ đầu đến chân, lấy điện thoại ra nói, "Tôi thấy hay là vẫn nên gọi điện thoại cho chú cảnh sát hỏi thăm hai câu, rảnh thì ghé thăm."
Gã nói xong, móc điện thoại di động ra, vừa đẩy Bùi Tự trở về vừa gọi cho Cảnh Chinh Minh.

Khi nói chuyện điện thoại, giọng của Cảnh Chinh Minh và Trần Tiến đều khá cao, Bùi Tự không cần đứng sát cũng có thể nghe rõ chuyện bọn họ nói.

Trần Tiến quen thuộc hỏi vài chi tiết nhỏ trong sinh hoạt, dặn ông không cần tự mình di chuyển vật nặng như gạo mì tạp hóa các loại, chỉ cần chờ bọn họ lần sau đi mua là được.


"Một mình chú thì ăn được bao nhiêu, bình thường cứ mua đại là được, không cần làm phiền các cháu." Cảnh Chinh Minh nói, "Bùi Tự đâu?"
Trần Tiến huých cùi chỏ một cái, đưa điện thoại cho Bùi Tự.

"Chú Cảnh." Giọng điệu Bùi Tự khống chế được vững vàng, "Có chuyện gì tìm cháu ạ?"
"Hôm qua nhóm ông Lý nhận được tin về mấy kẻ tình nghi kia, chú biết là lần trước con sai người để ý." Khi Cảnh Chinh Minh nói ra câu này, cảm giác thân phận trưởng bối trở nên rất nhạt, ông biểu đạt lòng biết ơn với Bùi Tự, có sự chân thành thản nhiên không cần nói thành lời.

Bùi Tự bước chậm lại, giọng điệu chứa chút bất đắc dĩ, "Chú nghe từ chỗ đội trưởng Lý? Chân chú vừa mới lành mấy ngày, chú ở nhà nghỉ ngơi đi."
Hắn định mở miệng khuyên Cảnh Chinh Minh đừng cậy mạnh mà truy đuổi hung thủ một mình, lời vừa ra khỏi miệng, nói không đến vài câu là bị chặn trở về.

Cảnh Chinh Minh làm gì nghe mấy cái này, thét lên, gào thét bảo Trần Tiến lấy điện thoại di độngvề, như là sắp ngỏm đến nơi.

"Tính tình ông già gắt quá, không cho làm gì thì làm cái đó." Trần Tiến cảm khái, "Sau này già rồi, bắt đầu nóng nảy mà không lấy gậy quất chúng ta mới lạ."
Khóe môi Bùi Tự cong lên rất nhẹ, "Vụ án của con gái chú ấy không bình thường, tôi sẽ đi khuyên chú ấy sau."
"À còn phải nói một chút." Trần Tiến cũng biết được chuyện lần này Cảnh Chinh Minh bị thương ở chân, phất tay nói, "Lần sau tôi nghỉ làm thì sẽ gọi cậu cùng đi, bây giờ cậu đi đâu?"
"Về nhà, mấy ngày tôi không gặp em gái rồi."
"Được, hôm khác gặp."
Bọn họ tách ra ở cầu vượt gần bệnh viện, tạm biệt nhau ở ngã tư nơi có thể bắt taxi.

Bùi Tự mặc áo khoác màu đen, vẫy vẫy tay lên xe taxi, báo cho tài xế địa chỉ căn nhà cũ của Bùi Man.


Trần Tiến nhìn chiếc xe kia hòa vào dòng xe cộ đông đúc nhiều màu sắc, biến thành một cái chấm xanh lục từ từ khuất bóng trong quần thể kiến trúc của thành thị xám xịt, không biết vì sao lại nhớ đến cái câu "hâm mộ" của bạn trai Hứa Miên Thu và gương mặt nặng nề đầy tâm sự của Bùi Tự cả chiều nay, gã chép miệng một cái, cảm thấy vẫn nên ăn uống sống đơn giản qua ngày là được, bèn quay đầu tìm một quán ăn nhỏ mình thường ăn.

...!
Ban đầu Thẩm Du Tu định đến công ty xử lý một số thủ tục phải tự mình ứng phó và công việc quan trọng cần giải quyết vào ngày cậu trở về thành phố A, ai ngờ Bùi Tự xuất hiện quấy rầy, cậu không làm gì được.

Thẩm Du Tu đuổi Tưởng Nghiêu nghe tin mà tới và Arvin một mình ăn phân nửa bánh ngọt, Thẩm Du Tu ngâm mình trong bồn tắm, suy nghĩ rất lâu.

Tuy cuộc trò chuyện chiều nay không thiếu sự kích động, nhưng đúng là Thẩm Du Tu có ý định dọn nhà, không phải là vì trốn tránh, chỉ đơn giản là một kế hoạch sớm.

Một, hai năm trước, cậu còn đau đầu không biết tìm lý do gì để chuyển đến thành phố B với vợ chồng Thẩm Diệu Huy, bây giờ đã không còn cái phiền não này.

Thẩm Du Tu nghĩ, chắc cậu là người cần có một gia đình, không quá chấp nhận mình không có chỗ thuộc về, thật cũng được, giả cũng tốt, ít nhất phải có một nơi xác đáng cung cấp điểm dừng chân khi trở về.

Vì thế cậu chọn thành phố B, Thẩm Du Tu từng sống ở đó một thời gian, có ít nhất hơn một năm, cảm nhận được tình yêu chân thật và ổn định.

Có thể Bùi Tự chính là người có thể dễ dàng khiến người ta dừng chân, tạo ra một vài thứ này kia.

Thân thể Thẩm Du Tu chìm xuống nước, bị nước nóng tràn vào trước mũi, nhớ đến cái đêm chia tay lần trước, cậu đột nhiên có cảm giác bó tay toàn tập ngắn ngủi.

Vì ở thành phố A có rất nhiều thứ khiến Thẩm Du Tu lưu luyến, nếu như muốn lựa chọn, không cần hành lí gì cả, chỉ cần mang theo một Bùi Tự.

Trong làn hơi nước mịt mờ, những câu nói linh tinh như có như không của Bùi Tự di chuyển trong không khí, hệt như con người của hắn, xâm nhập bốn phía không chừa một kẽ hở.


Phảng phất cả gian nhà trọ liên tục thay đổi mùi hương thơm trong ký ức thoải mái của Thẩm Du Tu, có khi là ấm áp nhu hòa thả lỏng, có khi là mùi vị lạnh lẽo xa cách thái quá, độ ấm cứ lên rồi xuống bất ngờ, sung sướng giày vò không ngừng.

Sáng ngày thứ hai, Thẩm Du Tu đến công ty, làm hết tất cả công việc cần kết thúc.

Quản lý cao tầng của công ty có thể nghe được đôi chút tiếng gió, những cấp dưới quen biết Thẩm Du Tu cứ muốn nói lại thôi, như cho rằng cậu bỏ đi như vậy chẳng khác nào có ý bại lui.

Thẩm Du Tu mỉm cười, cậu không giải thích gì thêm, động viên bọn họ một phen rồi mang theo văn kiện cần Thẩm Diệu Huy tự ký tên, ngồi lên xe rồi về biệt thự.

Lúc này cậu lại mừng vì Bùi Tự không ở đây, có thể bỏ qua rất nhiều phiền não khi gặp lại.

Đáng tiếc hình như cuộc sống này không như mong muốn của Thẩm Du Tu, sau khi xuống xe bước vào cửa biệt thự, Thẩm Du Tu lập tức trông thấy bóng lưng cao to của Bùi Tự ngay giữa phòng khách, người hầu ân cần muốn đưa hắn lên lầu.

"Cậu Tiểu Thẩm, cậu về rồi."
Thẩm Du Tu quay người định đi, đầu bếp nữ bưng nước trà bất ngờ đi ra chào hỏi cậu một tiếng, Bùi Tự quay đầu lại ngay lập tức, nhìn thẳng ra cửa.

Bước chân chưa kịp nhấc của Thẩm Du Tu dừng một chút, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười với đầu bếp nữ, dặn dò cô một câu "nói cho ba tôi biết, tôi chờ ông ấy dưới lầu", bèn cầm cặp công văn bước vào thư phòng lầu một thật nhanh.

Nhưng mà cậu vừa xoay người định khóa cửa, người ngoài rất linh hoạt lách vào nửa người.

Cánh tay trắng nõn thon dài nắm chặt khóa cửa, suýt thì bị kẹp lấy, đến mức đầu ngón tay hơi đỏ lên.

Thẩm Du Tu sững sờ, đành phải buông cửa ra trước, thấp giọng mắng, "Bùi Tự!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.