Dư Ôn

Chương 69: Đêm Dài





Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Thẩm Du Tu ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên đã hiểu được nguyên nhân khiến Bùi Lệ đau lòng.

Trên mí mắt Bùi Tự có một vết cắt hẹp dài, màu hơi đậm, làm cho cả người hắn trông rất suy yếu, giọng khàn đặc hơn bao giờ hết, để người ta có cảm giác chỉ trò chuyện với hắn thôi đủ làm hắn đau đớn.

Cậu há miệng, muốn tìm một lý do bừa nào đó để đổi chủ đề, vừa đúng lúc Bùi Lệ gõ cửa.

Viền mắt cô đỏ bừng, nhẹ nhàng nhìn hai người trong phòng bệnh, không kinh ngạc tí nào, đặt bữa tối đã chuẩn bị sẵn cho Bùi Tự rồi gật đầu với bọn họ, cầm bộ chén đũa đã dùng rồi đi ra ngoài.

Thẩm Du Tu rút tay về, kéo ghế ngồi xuống, cậu ngừng đôi chút rồi mở hộp giữ ấm kia ra, "Cậu ăn cơm trước đi."
Bùi Tự dựa vào một chiếc gối cũ bạc màu, khép hờ hai mắt, giơ tay ấn một cái ra hiệu cho cậu chờ chút.

Hắn vừa nhấc tay lên, mảnh vải băng nhỏ lấp ló trong cổ áo, Thẩm Du Tu liếc thấy viền dải băng kia, vẻ mặt tái đi, cậu nói, "Sao cậu trói tôi hay lắm mà, đánh nhau với người khác lại bị thiệt thòi lớn như vậy."
Hiếm thấy Bùi Tự sửng sốt, hơi mất tự nhiên mà quay mặt đi, những ngón tay trắng trẻo thon dài chộp lấy bật lửa ấn vài lần.


Thẩm Du Tu tiện tay túm bật lửa ném vào trong thùng rác, "Tôi đang hỏi cậu đấy, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?"
Bùi Tự im lặng một lúc lâu mới thì thào: "Tôi đi làm vài chuyện bên ngoài."
Hắn nói xong, vẻ mặt lập tức nặng nề u ám, Thẩm Du Tu nhìn cậu một chốc, mơ hồ đoán được một ít, bèn ngồi thẳng lưng lên, "Có liên quan đến...!chú cảnh sát qua đời kia?"
Bùi Tự nâng mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, biết là Bùi Lệ đã đề cập đến, hắng giọng một cái, ngón tay dài nhẹ nhàng ấn vào vết thương trên vai, hắn chậm rãi nói, "Phải."
"Lệ Lệ không biết nhiều, tôi cũng không định để em ấy biết." Bùi Tự nói, "Chú Cảnh..." Hắn thốt ra từng chữ rất nhẹ nhàng, rất chậm chạp, như kéo theo chua xót dài lâu, "Chú ấy vẫn luôn điều tra một vụ án liên quan đến con gái ruột của mình."
"Con gái của chú ấy chết trong tay một tên tù nhân vượt ngục cướp bóc liên hoàn.

Chú ấy tra xét nhiều năm rồi, chỉ cần có manh mối, xa cỡ nào cũng sẽ lần theo, lần này cũng thế." Giọng Bùi Tự nhẹ hẫng, Thẩm Du Tu nghe mà khó chịu, không nhịn được nghiêng người về trước rút ngắn khoảng cách khá lớn với hắn.

"Nhưng sức khỏe của chú ấy không tốt, chân lại có tật, tôi khuyên chú ấy nhiều lần rồi.

Tuần trước bạn tôi cho biết vài manh mối, người của đội cảnh sát hình sự nói lần này chắc chắn sẽ cố gắng túm được.

Hôm đó chú ấy rất vui vẻ, còn nộp đơn nghỉ hưu mà trước đó chú ấy mãi vẫn không chịu nộp." Bùi Tự co ngón cái lại, hơi dồn sức ma sát ngón trỏ, "Lúc đó lẽ ra tôi phải nghĩ ra."
"Chú Cảnh luôn nói, muốn sống xứng đáng với cái mạng này." Hắn nhẹ giọng nói, "Chú ấy muốn về hưu, chính là muốn ôm tên khốn kiếp kia chết chùm."
Thẩm Du Tu nghe thấy sự hối hận hiếm hoi trong lời hắn, "Cho nên chú ấy và tên hung thủ kia cùng..."
"Không có." Giọng Bùi Tự khàn đặc, "Chú Cảnh sợ bứt dây động rừng, sẽ khiến cho gã và mấy tên tù nhân vượt ngục đi theo gã chạy trốn như lần trước, kiên quyết muốn đuổi theo trước."
"Đêm đó tôi...!không thấy tin nhắn, sáng ngày thứ hai mới biết." Bùi Tự nói đến đây, hắn ngừng vài giây đối diện với Thẩm Du Tu trong chốc lát.

Thẩm Du Tu lập tức hiểu được hắn đang nói đến cái đêm xảy ra chuyện kia, cậu cứng mặt, giận cũng không được mà không giận cũng không xong, một hồi sau mới hừ mũi, "Sau đó cậu đi tìm chú ấy?"
"Ừm." Hầu kết của Bùi Tự lăn một cái rồi hắn lại cúi đầu, ngón tay cái bấm sâu vào chỗ da thịt kia, chỗ móng tay bấm vào nổi lên màu trắng, hắn nói tiếp, "Tôi đến quá muộn, chỉ kịp thấy chú ấy lần cuối."
Thẩm Du Tu bị vẻ mặt khi hắn nói câu đó đâm vào lồng ngực nặng trĩu, cậu mím môi, yên lặng nhìn Bùi Tự.

"Tên hung thủ kia rất gian xảo, chỉ dụ một mình chú Cảnh ra." Bùi Tự gằn từng chữ như thể phải dồn hết sức mới có thể thốt ra từ đáy lòng, "Đến khi tôi và đội trưởng Lý tìm được chú ấy, chú ấy đã ăn vài dao."
"Tôi đưa chú ấy đến bệnh viện, chưa xuống xe là chú ấy đã tắt thở rồi." Hắn nói.

Thẩm Du Tu biết rõ từ nhỏ Bùi Tự đã chịu rất nhiều tổn thương, vì bản thân, vì bạn bè hoặc là em gái, từng chịu bị đánh, từng đổ máu, luôn luôn bình tĩnh ung dung kể lại những chuyện này.

Nhưng lần này hiển nhiên là quá sức chịu đựng của Bùi Tự.


Ngực hắn phập phồng kịch liệt hai lần, khẽ nhắm mắt lại, giống như những người được bảo vệ yêu mến quá nhiều, đã mất đi sức kháng cự.

"Bùi Tự." Thẩm Du Tu không nhịn được, gọi tên hắn.

"Trước khi chú ấy chết, có nói với tôi mấy câu." Bùi Tự ngẩng đầu lên, ánh sáng của đèn dây tóc chiếu vào những sợi tóc của hắn, tạo thành những cái bóng gãy, đôi mắt đen kịt sâu hun hút như sáng rực về đêm.

Thẩm Du Tu nhìn hắn, bỗng nhiên lại muốn nắm chặt tay hắn, rồi lặng lẽ chạm vào mu bàn tay hắn.

Không biết ai là người đầu tiên mở tay ra, rất nhanh sau đó, tay hai người họ sẽ nắm lấy nhau, nhưng lại có một khe hở, như là bị một thứ gì đó nặng nghìn cân chèn giữa.

Thẩm Du Tu thở dài nặng nề, còn Bùi Tự lại rất bình tĩnh nói tiếp.

"Chú ấy bảo tôi sống cho tốt, đừng báo thù thay chú ấy."
Trong phòng bệnh im ắng một hồi, chỉ còn sót lại tiếng gió yếu ớt.

Không ai nói gì nữa, mỗi một tấc không khí đều bị đau thương nghiền xé chiếm đoạt.

Có lẽ bệnh viện vốn đã là một chỗ ngập ngụa đau thương, thậm chí sự đau thương đó đã được cụ thể hóa, biến thành mùi thuốc sát trùng mà đâu đâu cũng ngửi được, lạnh lẽo khiến người ta không biết nên vào hay ra.

Thẩm Du Tu nhìn Bùi Tự chăm chú, phát hiện viền mắt hắn nóng hổi, nhưng cuối cùng không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ yên lặng cầm lấy dải băng đen đặt bên giường, nắm chặt.


Dải băng không dày cho lắm bị Bùi Tự vò nắn, cuối cùng cũng giống như bàn tay của Thẩm Du Tu, được Bùi Tự nắm chặt trong lòng bàn tay.

Qua một lúc lâu sau, hắn bỗng buông ra, khóe môi nhếch lên nở nụ cười đắng chát, "Chú Cảnh nói như thế cũng biết là tôi không bỏ qua cho tên kia."
"Cậu..." Thẩm Du Tu lập tức phản ứng được nguyên nhân hắn nằm viện, có lẽ những ngày qua Bùi Tự bận rộn truy bắt hung thủ với cảnh sát.

Cậu giơ tay lên xoa trán, trầm giọng hỏi, "Cậu bắt được không?"
"Được, hôm trước đã bắt được." Giọng Bùi Tự lạnh lẽo, "Chú Cảnh chém một cánh tay của gã, dễ dàng điều tra hơn nhiều."
"Cậu vì bắt gã mà bị thương? Bị thương chỗ nào rồi?"
Bùi Tự ừ một tiếng, chần chừ một chút, im lặng chỉ vào một vị trí gần tim bên vai trái.

Chỗ mà ngón tay hắn chỉ vào khiến ấn đường Thẩm Du Tu giật một cái, cậu chớp mắt, cảm giác kinh hoảng và vui mừng khôn cùng tràn qua đáy lòng.

Bọn họ đã lãng phí rất nhiều thời gian, trong thời khắc nào đó cứ dậm chân tại chỗ, nếu như mũi đao vô tình, bọn họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại.

Vào lúc này, rốt cuộc Thẩm Du Tu tiếp nhận bản thân hoàn toàn "ích kỉ", cũng đột nhiên hiểu được, không chừng trước đây Bùi Tự đã nhìn ra rồi – trước khi mùa đông kết thúc, trong ánh trăng và biển rộng, hắn đã sớm không rời đi được rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.