Tô Ôn được phân công trực nhật cùng Lâm Phong Đình khu vực ngoài lớp. Đó là một góc ở tầng hai. 6 rưỡi đến 7 giờ là giờ cao điểm của học sinh đến trường. Nếu trực nhật vào lúc này, chỉ cần mỗi người một bước là bao công dọn đều thành công cốc. Cả hai phải đợi sau 7 giờ mới có thể bắt đầu dọn dẹp.
Khi việc dọn dẹp sắp hoàn tất, chỉ còn vài cột dưới tay vịn chưa lau xong, Tô Ôn và Lâm Phong Đình chia nhau, người lau ở tầng ba, người lau ở tầng hai. Tô Ôn cúi đầu, vừa làm vừa nghĩ lung tung.
Hồi cấp hai anh Mục trực nhật ở đâu nhỉ? Quét lá ngoài sân hay lau cầu thang giống mình? Nhưng anh Mục nóng tính lắm, chắc sẽ bực khi làm mấy việc cần kiên nhẫn này."
Mải suy nghĩ, Tô Ôn chợt thấy trước mặt có một đôi chân. Cậu ngước lên, hóa ra là Lý Chí Hiên.
Cậu ta một vai đeo balo, tóc dựng lởm chởm, đồng phục cài lệch cúc. Buổi tự học ca sáng đã bắt đầu được hơn mười phút, rõ ràng Lý Chí Hiên đã đi trễ. Lâm Phong Đình không ngẩng đầu, như thể không thấy người này. Cậu ta đứng trước Tô Ôn, do dự một hồi, mặt đỏ bừng, cuối cùng hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Khi Lý Chí Hiên đi xa, Tô Ôn hỏi Lâm Phong Đình: "Phong Đình, sáng nay cậu không gọi cậu ta à?"
"Gọi gì mà gọi, chỉ biết bắt nạt người khác, bảo xin lỗi cậu thì còn cứng đầu. Nghĩ mình cao thì ngon lắm à?"
Tô Ôn thấy hơi ngại. Lý Chí Hiên chưa bao giờ chiếm được lợi lộc gì từ chỗ cậu. Không tính lần bị cố ý giẫm lên giày, chỉ nói việc cướp bút của cậu hôm đó. Dù sao thì khi Tô Ôn chồm qua cửa sổ, Lý Chí Hiên cũng bị ngã không nhẹ.
Hơn nữa, ai cũng biết Lâm Phong Đình là bạn tốt của Lý Chí Hiên, cậu không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến tình bạn của họ. Tô Ôn bèn khuyên: "Nhưng mà cậu không thể cứ mãi không để ý cậu ta như thế."
"Để sau rồi nói." Lâm Phong Đình gấp đại cái khăn lau qua loa, thúc giục: "Gần xong rồi, chúng ta lên lớp đi kẻo trễ."
Thực ra tình cảnh này đã kéo dài hơn một tuần. Lâm Phong Đình đã đơn phương chiến tranh lạnh sau vụ hôm trước. Lý Chí Hiên là người đầu tiên lao ra khỏi lớp, đứng ngóng ở cửa sổ mỗi ngày sau giờ học. Lần nào Lâm Phong Đình cũng coi cậu ta như không khí, dọn xong sách vở thì vừa đeo balo vừa nói chuyện vui vẻ với Tô Ôn rồi đi, không thèm nhìn Lý Chí Hiên một cái.
Lý Chí Hiên không dám lại gần, chỉ lẽo đẽo theo sau, như một con cún béo bị chủ bỏ rơi.
Y không phải chưa từng nghĩ đến việc xin lỗi. Từ những gì nghe được từ người khác về Tô Ôn, rất ít có tin đồn nào thất thiệt. Điều này khiến cậu ta mơ hồ nhận ra rằng, có thể Tô Ôn không phải là người xấu như y từng nghĩ. Nhưng bản thân đã ghét gia đình Thẩm Minh Ngọc quá lâu, nhất thời không thể đỡ ghét luôn được.
Nếu không phải lỗi của Thẩm Minh Ngọc, thì là lỗi của ai?
Lý Chí Hiên theo bản năng né tránh câu hỏi này, nên cậu cứ lần chần mãi không mở lời được.
Ở trường không vui thì thôi đi, về nhà rồi cũng không yên được lấy một ngày.
Tôn Linh không phải là người dễ quên. Sau vụ kia, ả càng quản lý chồng nghiêm ngặt hơn. Điện thoại, ví tiền đều bị tịch thu kiểm tra hết. Bất kể có vấn đề gì không cũng phải kháy vài câu, muốn ghi nhớ tới lúc chết rằng gã từng có lỗi với ả.
Ban đầu chồng ả còn thấy áy náy, chịu đựng nhẫn nhịn vợ mình. Nhưng càng ngày, chịu đựng sự tra tấn tinh thần trong khoảng thời gian dài, gã ta cũng sinh lòng oán hận.
Gã cảm thấy dù con người mắc lỗi lớn như nào thì cũng nên có một cơ hội sửa chữa. Nhưng trong ba năm vừa rồi, Tôn Linh không hề để vào mắt, thậm chí sự đa nghi của đàn bà còn trầm trọng hơn. Ba năm sống trong ngột ngạt, huống chi lần say rượu đó cũng đã xảy ra chuyện gì đâu... Đến pháp luật còn có hình thức giảm nhẹ tội nếu gây án thất bại, cớ sao ông ta cứ phải chịu đựng sự phiền phức này?
Sự tức giận kìm nén trong lòng ông ta ngày càng nhiều. Khi nghe Tôn Linh chửi bới "Ngày xưa tôi mù rồi mới muốn cưới ông!" thì dây thần kinh trong đầu đứt phụt. Gã tát vợ mình một cái như trời giáng.
"Quản quản quản! Lúc đéo nào cũng kiểm với soát. Thế lúc đầu là ai theo đuổi ai trước? Cảm thấy không sống được với nhau nữa thì ly dị đi!"
Đây là lần đầu tiên gã động tay động chân. Tôn Linh không thể tin ôm mặt nhìn chồng. Ả mở cửa, điên loạn hét lên: "Cho hàng xóm thấy ông là loại người nào! Không biết cái con Thẩm kia cho ông uống bùa mê thuốc lú gì mà đến giờ vẫn nhớ mãi đến nó thế hả!"
Trùng hợp thay, Thẩm Minh Ngọc vừa dẫn Tô Ôn đi mua đồ về. Lúc Tôn Linh mở cửa, hai người đang đứng ngay phía trước. Thẩm Minh Ngọc nghe thấy tên mình, cả người cứng đờ, vội vàng kéo Tô Ôn lên lầu.
Nhưng Tôn Linh không chịu buông tha mẹ Thẩm. Khi nhận ra Thẩm Minh Ngọc, ả ta lao như điên về phía cô.
Đây là lần đầu tiên Tô Ôn đối mặt trực tiếp với mâu thuẫn giữa hai nhà.
Má phải Tôn Linh sưng húp, cả khuôn mặt vì tức giận mà trở nên dữ tợn.
Răng Tô Ôn va lập cập, cậu muốn chạy, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu nghĩ đến Thẩm Mục: Khi đó Thẩm Mục còn nhỏ hơn cậu, nhưng đã phải học cách bảo vệ mẹ và cuộc sống của mình. Anh ấy không sợ sao?
Nhưng anh ấy không có lựa chọn, buộc bản thân phải giấu đi sự yếu đuối, kiên cường đối mặt với thế giới này. Người ngoài luôn khen Thẩm Mục là cái gì cũng giỏi lại còn chăm ngoan chịu khó. Chẳng ai biết chỉ khi ở trước người thân quen, vị con nhà người ta này mới lộ ra chút tính cách của trẻ con, kiểu như thích ai là sẽ trêu chọc người đó vậy.
Tô Ôn vừa ngưỡng mộ, vừa đau lòng cho Thẩm Mục. Nhóc muốn ở bên anh Mục, cùng anh trải qua sóng gió bão bùng. Nếu mưa, cậu sẽ che ô cho hắn. Khi dì Thẩm chịu ấm ức, cậu sẽ bảo vệ cô.
Sau cơn mưa trời lại sáng, nỗi sợ trong lòng Tô Ôn dịu lại. Cậu nắm tay Tôn Linh, vừa bình tĩnh lại có phần cay nghiệt nói.
"Dì Thẩm chưa bao giờ làm gì có lỗi với gia đình cô. Cô Tôn này, giận cá chém thớt cũng phải có mức độ thôi ạ."
Lý Chí Hiên thấy Tô Ôn ra mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
======
Buổi trưa hôm sau, khi tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên Anh giảng xong câu cuối cùng, hài lòng rời khỏi lớp.
Cơm bán trú được nhà ăn đặt trước các khu, sau đó mỗi lớp sẽ phân công học sinh xuống bê lên tầng.
Lý Chí Hiên đã đói hoa cả mắt, vội vàng xuống lầu khiêng cơm cùng ba bạn khác. Mỗi người ăn ý cầm một góc nhanh chóng lên tầng ba.
Thường thì ai xuống lấy cơm cho lớp sẽ được ưu tiên chọn trước. Mấy nam sinh cao lớn đứng quanh nhau nhìn trái nhìn phải. Y sốt ruột. "Nhanh hai cái chân lên các con ơi, bố mày sắp chết đói rồi!"
Lúc này có người vỗ vai y. Hóa ra là Tô Ôn: "Tớ có chuyện muốn nói, ra ngoài một lát nhé?"
Chí Hiên nhờ bạn lấy hộ một hộp rồi đi theo Tô Ôn.
Đang giờ cơm trưa, mọi người đều tập trung trên lớp, sân trường không có một ai.
Hai đứa trẻ lặng lẽ đi quanh đường chạy, hết vòng này đến vòng khác. Tô Ôn đột ngột lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Tớ không quan tâm vụ xin lỗi hay việc cậu ghét tớ. Tớ rất tiếc về chuyện gia đình cậu, nhưng dì Thẩm không có lỗi. Dì rất tốt, cũng chưa bao giờ có việc gì đi quá giới hạn với ba cậu. Thậm chí sau lần đó, dì ấy cũng không dám mặc váy trắng nữa. Cậu và mẹ cứ ghét dì ấy như thế, vậy thì có phải đẹp cũng là cái tội không?"
Lý Chí Hiên không biết, những lời này của Tô Ôn đã khiến nó nhìn nhận mặt khác của câu chuyện. Hôm qua khi Tôn Linh mất kiểm soát, Lý Chí Hiên đã tự hỏi: Những năm qua Thẩm Minh Ngọc không hề qua lại gia đình cậu. Chuyện lục đục nội bộ này thật sự do cô ấy ư?"
Cậu ta là người thẳng thắn. Sau khi nhận ra sai lầm của mình thì lập tức xin lỗi Tô Ôn: "Xin lỗi cậu nhé Tô Ôn! Mặc dù tôi đã bắt nạt cậu, anh Thẩm Mục cũng đã đánh tôi rồi, chúng ta coi như hòa nhé."
Tô Ôn ngạc nhiên: "Anh Mục đánh cậu á?"
"Ừa. Ảnh đánh hôm Chủ nhật tuần trước ấy. Đánh đau lắm, bây giờ bụng tôi vẫn còn bầm đây! Ảnh còn nói nếu tôi dám bắt nạt em anh ấy nữa, sẽ cho tôi biết tay..." Lý Chí Hiên bực tức lẩm bẩm: "Chỉ ỷ cao hơn thôi, đợi tôi cao lên thì..."
Lời của Lý Chí Hiên chìm vào khung nền. Tô Ôn bỗng nhớ lại. Hôm đó, Thẩm Mục không nói một lời ra ngoài chính là để đòi lại công bằng cho cậu?!
Đòi lại công bằng cho cậu!!!!
"Bùm bùm bùm!" Thế giới của Tô Ôn nổ tung với những pháo hoa đầy màu sắc.
"Ê? Có nghe không đấy!" Lý Chí Hiên quay quanh cậu: "Khi về nhất định, nhất định cậu phải nói với Phong Đình rằng tôi đã xin lỗi. Cậu ấy vì chuyện này mà không thèm để ý đến tôi lâu rồi! Nhớ nhá!"