Khi Thẩm Mục gọi về nhà, hắn tự nhiên như thể chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng nói là không thích thì cũng không phải. Thẩm Mục vẫn quan tâm cậu, không hề tỏ ra xa lánh. Điều này khiến thiếu niên không kìm được mà sinh ra chút chờ mong.
Tình cảm thời niên thiếu luôn mãnh liệt. Tô Ôn đã yêu thầm Thẩm Mục được một năm. Cứ tưởng là một mối tình si không có kết quả, nay đột nhiên lại thấy chút hy vọng. Những bong bóng nhỏ nhoi này trở thành ngọn lửa bùng cháy trong lòng cậu. Đầu óc Tô Ôn như bị cái tên Thẩm Mục lấp đầy cả ngày lẫn đêm.
Khi ngủ dậy, cậu sẽ nghĩ: Anh Mục dậy chưa nhỉ?
Khi ăn cơm, cậu sẽ nghĩ: Hôm nay anh Mục ăn gì rồi?
Khi viết văn, cậu sẽ nghĩ: Ảnh có bị mấy bài tập làm văn hành hạ không ta?
Nhiều lúc nhớ quá, Tô Ôn sẽ đến ngồi trước cổng trường Thẩm Mục một lát. Nhà và trường của Thẩm Mục không gần, đi bộ mất một tiếng. Tô Ôn tuy lớn nhanh nhưng bị thiếu dinh dưỡng, đi đường cứ đầu nặng chân nhẹ.
Nhưng dù mệt thế nào, chỉ cần ở đó, thậm chí không cần thấy Thẩm Mục, Tô Ôn cũng an yên hơn. Cảm giác như được ở dưới cùng một bầu trời với Thẩm Mục, hít thở chung một bầu không khí, nhiêu đó đã đủ khiến cậu hạnh phúc.
======
Hôm nay, Tô Ôn cầm một xấp tờ rơi đứng trên phố. Mùa đông miền Bắc rất lạnh. Mọi người mặc quần áo thật dày, đội mũ kín tai. Dù vậy ai nấy vẫn vội vã, sợ cái lạnh ngấm vào người.
Thời tiết khắc nghiệt như vậy, rất ít người tự nguyện ra khỏi phòng để làm việc phát tờ rơi này. Nhưng tiền công gấp đôi khiến Tô Ôn động lòng, cậu giấu Thẩm Minh Ngọc chạy ra đây.
Thiếu niên đã đứng hơn một giờ. Mặc dù đeo găng tay bằng len dì Thẩm móc, ngón tay vẫn lạnh đến mức gần như mất cảm giác. Cậu dậm chân, cố gắng tạo thêm nhiệt lượng để ấm hơn.
Lúc này, tuyết bắt đầu rơi, trên phố có nhiều cặp đôi đi lại. Có một cặp đi ngang qua Tô Ôn, chàng trai lịch sự nhận lấy tờ poster. Cô gái ôm tay áo bông phồng làm nũng người yêu. "Lát mình đi đâu nhỉ?"
Anh ta khéo léo gấp thành một bông hồng, bỏ vào túi cô gái, mỉm cười nói: "Hôm nay là ngày lễ, chúng ta xem phim đi."
Tiếng họ dần xa, Tô Ôn mơ màng nhìn theo bóng lưng hai người.
Ngày lễ sao?
Đúng rồi, những tấm decal hình ông già Noel đỏ chót trên cửa sổ cửa hàng, cây thông lớn trước cổng siêu thị. Chiều nay, khi tan học Lý Chí Hiên cứ lảm nhảm với Lâm Phong Đình tối nay đi đâu chơi... Hôm nay là đêm Giáng Sinh.
Nhìn dòng người qua lại trên phố, cậu bỗng thấy nhớ Thẩm Mục vô cùng.
Cậu muốn gặp hắn! Ngay bây giờ!
Thiếu niên siết xấp giấy đầy màu sắc, chạy vội vào cửa hàng. Ông chủ bị sự đột ngột của cậu làm cho giật mình.
Tô Ôn gãi đầu, ngượng ngùng pha lẫn e thẹn cười: "Ngại quá, xin lỗi ông chủ nhé. Hôm nay em không làm tiếp được rồi. Nếu anh thấy không vui, có thể không trả lương cho em một giờ vừa qua. Dù sao... cũng là em đổi ý trước."
Ông chủ lau tay vào tạp dề, đưa một tờ hai mươi và một tờ mười đồng từ két tiền cho Tô Ôn: "Không sao, không sao, em cầm lấy đi. Sao vội thế, có chuyện gì à?"
Mặt Tô Ôn ửng hồng, lộ ra chút hưng phấn đặc trưng của tuổi trẻ: "Em muốn đi gặp một người, là người rất quan trọng trong lòng em."
Tô Ôn chạy nhanh, cảnh vật xung quanh trôi nhanh qua, khiến lòng cậu cũng lâng lâng theo.
Bốn mươi phút trôi qua, cậu chạy đến mức đổ mồ hôi. Vị trí hiện tại đã ở rất gần trường của Thẩm Mục rồi, chỉ vài bước nữa là đến cổng.
Cậu dừng lại ở một tiệm bán hoa quả, luống cuống dùng số tiền kiếm được tối nay mua một quả táo.
Là điềm lành, ý chúc bình an vô sự.
Bên trong tiệm còn có một cô gái, là chị của Châu Nam Chi, người đã đưa nước cho Thẩm Mục ngày đó. Tô Ôn và cô một trước một sau đi ra ngoài, sau đó nhìn thấy Thẩm Mục.
Là anh Thẩm Mục!
Trái tim Tô Ôn rung động liên hồi. Ba chữ "Anh Mục ơi!" còn chưa kịp nói đã thấy cô ấy vui vẻ chạy lại, đưa quả táo trong tay cho hắn.
Thẩm Mục nói gì đó với cô, rồi cầm quả táo đi về phía cậu: "Tô Ôn, sao mày lại tới đây?"
Tô Ôn biết sắc mặt mình giờ đây chắc chắn rất khó coi. Nỗi bất an trong lòng lên đến đỉnh điểm khi thấy Thẩm Mục nhận táo của người khác. Thiếu niên nghe giọng mình đang run: "Chị ấy... là ai thế ạ?"
"Châu Nam Khê." Tai Thẩm Mục đỏ lên.
Thế là, Tô Ôn lập tức hiểu ra.
Cậu cảm thấy tim mình như chiếc giẻ ngâm nước bị ai vắt mạnh đến nhàu nát, chảy đầy khổ đau. Thiếu niên gượng cười, nhét quả táo đã chọn kỹ vào tay Thẩm Mục: "Quả táo này anh đưa cho..." Cậu ngừng lại, cố không để lộ tất cả nỗi ghen tuông trào dâng trong lòng: "Chị dâu nhé. Người ta đã tặng anh thì cũng phải đáp lại chứ."
Cậu buồn quá.
Mặt trời nhỏ của cậu, con mèo Thẩm của cậu, đã không còn thuộc về cậu nữa rồi.
Cuối cùng, anh ấy sẽ trở thành hoàng tử trong câu chuyện của người khác, cùng nữ chính cậu không quen biết sống bên nhau suốt quãng đời còn lại.
Còn Tô Ôn, vai quần chúng không được ưa thích này cũng đến lúc phải tạm biệt khán giả.
Nhưng em không muốn trả anh lại cho cô ấy đâu.
======
Lời của Thỏ: Edit đến chương này cũng buồn ngang. Tình đầu của tui cũng na ná cảnh đưa táo của em Ôn nè, ta nói vừa quê mà vừa tủi thân nữa chứ =)))