Với học sinh cấp ba, kỳ nghỉ đông chỉ khoảng hơn mười ngày. Dù vậy, vì phải tham gia khóa huấn luyện giải, thời gian ở nhà của Thẩm Mục càng bị rút ngắn. Không còn cách nào khác, chỉ còn bảy tháng nữa là đến cuộc thi toán cấp tỉnh. Cơ hội tham gia đội tuyển, được cộng điểm hay đặc cách đều phụ thuộc vào lần này.
Hôm trước khi lên đường, trời đổ tuyết nhẹ. Nhiệt độ chênh lệch trong nhà và ngoài trời khiến cửa sổ đọng một tầng hơi nước. Có một người tuyết được đứa trẻ nào đó đắp trước cửa chung cư, mắt là cúc áo, cắm một cái chổi làm tay, trông rất đáng yêu.
Tô Ôn giúp Thẩm Mục xếp quần áo, đồ cần dùng khi đi học vào vali. Quần áo mùa đông vốn dày, sắp xếp mấy thứ này tốn không ít thời gian.
Đến khi dọn xong hành lý, mặt trời đã lên cao.
Tô Ôn lấy vở bài tập từ trong cặp ra, xếp theo thứ tự cần làm rồi đặt lên bàn. Bài tập Tết của học sinh cấp hai chẳng qua là mấy bài luyện tập. Phần lớn câu hỏi khá đơn giản, làm cũng nhanh. Tô Ôn đã làm gần xong từ trước Tết, chỉ còn lại một ít câu hỏi cần động não. Tô Ôn muốn thử giải trước, nếu thực sự không làm được...
Tô Ôn liếc trộm Thẩm Mục đang đọc một quyển tiếng Anh dày, mím môi: Nếu thực sự không làm được, mình sẽ hỏi anh Mục. Dù ảnh có chê mình ngốc nhưng vẫn sẽ kiên trì giảng cho mình hiểu. Với cả, có thể nhân cơ hội nói chuyện nhiều hơn với anh ý...
Mặt Tô Ôn hơi nóng lên, cậu tự trách mình quá đê tiện — dựa vào thân phận em trai để tiếp cận hắn, trong khi anh mình đã có bạn gái...
Nghĩ đến đây, lòng Tô Ôn hơi nhói, cậu vội vàng gạt bỏ suy nghĩ ấy, ép mình tập trung vào bài toán, thử vẽ hai đường phụ rồi bắt đầu giải đề.
Phòng của họ hướng về phía mặt trời. Tất cả cửa sổ trong nhà được lau chùi sạch sẽ để đón năm mới. Giờ đây, ánh nắng chiếu qua kính vào tràn ngập căn phòng.
Mỗi người chiếm một bên bàn học. Tiếng bút chì viết lên giấy hòa cùng tiếng lật sách, làm cho buổi trưa trở nên ấm áp và bình yên.
Thẩm Mục lật sang trang khác, liếc nhìn nhóc con vẫn đang cắm đầu giải một bài toán nãy giờ, khẽ cười: Em trai hắn rất giỏi ngữ văn và tiếng anh, chỉ có toán là trung bình. Nãy giờ đã kẻ mấy đường phụ rồi mà vẫn chưa ra được gì, thực sự không có năng khiếu lắm.
"Xóa hết đi rồi nối A với S lại là có thể chứng minh hai tam giác bằng nhau."
"Dạ?" Tô Ôn nhạc nhiên, mặt đỏ bừng, biết mình không giỏi là một chuyện, nhưng mất mặt trước crush lại là chuyện khác.
Cậu vội xóa hết các đường nối, làm theo gợi ý của Thẩm Mục, tới khi chứng minh hai tam giác bằng nhau thì mãi không tìm ra điều kiện cuối cùng.
Sau nhiều lần thất bại, Tô Ôn ngước mắt, mong đợi nhìn Thẩm Mục, hy vọng hắn rủ lòng tốt chỉ mình tiếp.
Thẩm Mục dựng sách lên, tỏ vẻ không muốn bị làm phiền. Cứ như thể người nhắc bài cho Tô Ôn là anh Thẩm ABC nào đấy ý.
Tô Ôn nhỏ giọng cầu xin: "Anh Mục Mục..."
Thẩm Mục hừ một tiếng, "không tình nguyện" kéo ghế lại gần, lấy bút từ tay Tô Ôn. Chưa kịp vẽ gì, tiếng điện thoại chói tai vang lên từ phòng khách.
Thẩm Mục cau mày: "Đợi anh một chút."
Tô Ôn ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này ai gọi nhỉ? Nếu là Đình Đình, Thẩm ca nghe máy xong sẽ gọi cậu qua. Nhưng nếu tìm dì Thẩm thì không cần tốn thời gian vậy, chỉ cần để dì gọi lại khi về là được.
Tô Ôn có chút bất an. Lúc này Thẩm Mục quay lại, dù hắn trông không khác gì nhưng Tô Ôn nhạy bén nhận ra một chút khó xử.
"Anh ơi... Có chuyện gì sao ạ?" Thiếu niên hỏi.
Thẩm Mục mím môi: "Nam Khê rủ anh đi xem phim."
Là chị ấy.
Chỉ có thể là chị. Sắp đi học lại rồi, đi chơi với người yêu vào ngày nghỉ cuối này chẳng phải là bình thường sao?
Trái tim Tô Ôn chùng xuống, Thẩm Mục cũng không thoải mái. Lòng người bằng xương bằng thịt, Tô Ôn tốt với hắn, tự nhiên Thẩm Mục cũng quan tâm đến em mình hơn. Nhưng từ khi lên cấp ba, thời gian ở cùng Tô Ôn giảm đi rõ rệt. Hắn vốn định dành cả ngày hôm nay cho Tô Ôn.
Tô Ôn đóng quyển bài tập toán lại, lấy vở bài tập văn ra, lật đến trang cần viết, cúi đầu nói: "Vậy anh đi đi, trưa em tự hâm cơm ăn."
Thẩm Mục không biết hắn đang nghĩ gì, có lẽ là cảm giác áy náy nhất thời làm đầu óc choáng váng: "Đi xem phim đi, về rồi tao chỉ bài tiếp cho."
======
Châu Nam Khê khi thấy Tô Ôn thì như bánh đa nhúng nước.
Cô đã đợi cả kỳ nghỉ mới kéo được Thẩm Mục ra khỏi nhà, vốn muốn tận hưởng thế giới hai người với bạn trai, vậy mà giờ lại tòi ra một cái bóng đèn, ai mà vui nổi.
Cô kéo Thẩm Mục sang một bên: "Thế này là sao?"
Thẩm Mục hơi áy náy, nhưng hắn không phải người dễ nói xin lỗi, chỉ có thể cứng nhắc giải thích: "Đây là em trai tớ."
Châu Nam Khê tức xì khói: "Em trai cậu là học sinh cấp hai rồi, phải tự biết lo cho bản thân chứ!"
Giọng của Châu Nam Khê không nhỏ, lời nói như một gáo nước lạnh dội thẳng vào niềm vui sắp được xem phim cùng Thẩm Mục của Tô Ôn.
Cậu nhận ra mình đang ở tình huống khó xử. Thiếu niên không muốn làm anh Mục khó xử, ngoan ngoãn chạy đến kéo áo hắn: "Em thấy hơi mệt, không muốn xem nữa, anh và... chị Khê, đi xem đi."
Thẩm Mục bị Châu Nam Khê sạc một trận cũng có chút bực mình, trầm mặt nói: "Không đi đâu hết."
"Được! Cậu không đi thì tớ đi!"
Tô Ôn nhìn bóng lưng khuất dần của Châu Nam Khê, cảm thấy hơi áy náy. Nhưng đối diện vẻ mặt không vui của Thẩm Mục, cậu bỗng không biết có nên đuổi theo hay không, chỉ đành ra hiệu: "Chị...?"
"Khỏi cần quan tâm cổ."
Trong trí nhớ, Tô Ôn rất ít khi được đi xem phim, càng không nói đến việc đi cùng Thẩm Mục. Vì vậy, cái gì Tô Ôn cũng thấy mới mẻ: ghế ngồi mềm mại, màn hình rộng lớn, âm thanh vòm ồn ào, và cả mùi thoang thoảng của bỏng ngô.
Dù thấy áy náy vì làm chị Nam Khê giận, nhưng cậu vẫn còn nhỏ, Tô Ôn nhanh chóng bị bộ phim thu hút. Khi Vương Bảo Cường dùng cách nhào bột để đổ xăng, cả rạp cười lớn, cậu cũng cười theo.
Đương lúc cười, nhóc Ôn phát hiện Thẩm Mục cứ u sầu nhìn màn hình, không có chút gì là buồn cười.
Tô Ôn chạm vào tay Thẩm Mục đặt trên tay vịn, hỏi nhỏ: "Anh sao vậy ạ?"
"Không sao," Thẩm Mục lẩm bẩm: "Tao thấy, hình như có gì đó sai sai."
Tô Ôn định hỏi thêm, nhưng Thẩm Mục lại nói: "Mà thôi, nói mày cũng không hiểu."
======
Lời tác giả:
Về tình tiết chương này: Gia đình có vị trí không thể thay thế trong lòng anh trai. Ảnh và Khê hẹn hò do hiểu lầm Khê có thể thấu hiểu ảnh. Nhưng bạn ấy chỉ muốn một tình yêu ngọt ngào như bao thiếu nữ mới lớn, dẫn đến sự khác biệt giữa cả hai.
Còn về việc không nói trước với Khê đã dẫn em trai theo, tui cũng thấy anh Mục làm vậy là hơi hấp tấp, thiếu suy nghĩ, lại còn không đuổi theo xin lỗi người yêu nữa. Nhưng mò, đấy không đến nỗi là tội đáng chém. Tui cũng từng ở hoàn cảnh tương tự, mọi người sau đó chơi với nhau vẫn vui lắm nên chỉ có thể nói là mỗi người có cái nhìn khác nhau về chuyện này. Nếu ai cảm thấy như này là không tôn trọng người khác rồi mất dạy bloble thì thôi, tôi không tranh luận với mấy người đâu. Tôi viết truyện để tặng bạn bè chứ không để cãi nhau.
Cuối cùng, dùng thành ngữ "người không phận sự chớ quấy rầy" có vẻ không hợp ngữ cảnh lắm nhưng mà không biết thay gì cho hợp OTZ (Thỏ: Chắc ý bả là câu ở hiền gặp phiền hoặc rảnh rỗi sinh nông nổi)