Hôm đó, Thẩm Mục không đợi dì Thẩm về đã đi trước.
Buổi tối, Thẩm Minh Ngọc gọi điện cho hắn, nhỏ giọng phàn nàn: "Thằng bé này, về mà không nói một tiếng, để Tiểu Ôn bảo rồi mẹ mới biết."
Không biết Thẩm Mục đã giải thích thế nào mà Thẩm Minh Ngọc có vẻ vui hơn một chút, còn nói: "Thôi được rồi, mẹ không làm phiền con nữa. Tiểu Ôn cũng muốn nói với con vài câu, đừng cúp máy nhé."
Tô Ôn ngoan ngoãn nhận điện thoại, trong ống nghe chỉ có tiếng thở đều đều của Thẩm Mục.
Tô Ôn biết, sự việc chiều nay đã khiến Thẩm Mục lúng túng.
Nghĩ kỹ lại, đó có lẽ là một trong những khoảnh khắc khó xử nhất cuộc đời Thẩm Mục. Buổi sáng vừa chia tay với bạn gái, buổi chiều người em trai bao năm lại tỏ tình với mình. Hắn không biết làm gì khác ngoài bỏ chạy trối chết, bắt chuyến bus sớm nhất về lại trường,
Có hối hận không?
Không, cậu không hối hận. Một chút cũng không
Tô Ôn đã chịu đủ nỗi khổ yêu mà không có được. Cơ hội xuất hiện trước mắt, sao cậu có thể để nó trôi qua vô ích?
Đúng như Châu Nam Chi đã nói, Thẩm Mục rất được yêu thích, luôn luôn là vậy.
Có rất nhiều người mang tấm chân tình chờ hắn hồi đáp. Họ có thể bị vẻ ngoài điển trai của hắn thu hút, hoặc vì tài năng - chẳng sao cả. Tô Ôn biết với như vậy thì không thể chiếm được trái tim Thẩm Mục. Nhưng nếu có người thích vì tính cách thì sao?
Người thấu hiểu anh, hiểu được nét dịu dàng của anh, sẵn lòng trở thành chỗ dựa cho anh.
Nếu là người như vậy thì sao?
Tô Ôn không dám mạo hiểm. Cậu muốn giữ chặt mặt trời nhỏ của mình trong tay từng chút một. Dù bị bỏng cũng không sao, vết thương rồi sẽ lành, cơn đau sẽ có ngày biến mất, nhưng Thẩm Mục chỉ có một.
Nhờ sự xuất hiện của hắn, thế giới cằn cỗi hoang vu của cậu mới có ánh sáng tràn vào.
Tô Ôn vốn là một đứa trẻ hiền lành hiểu chuyện. Môi trường sống thời niên thiếu khiến thiếu niên học được cách nói chuyện phù hợp với người đối diện, dường như việc thỏa mãn người khác đã trở thành bản năng khắc sâu trong xương tủy của cậu.
Nhưng lần này, cậu muốn được tùy hứng một lần, chỉ một lần này thôi.
Thẩm Minh Ngọc đang dọn bát trong bếp. Tô Ôn che ống nghe nói: "Anh ơi, bất kể kỳ thi tỉnh hay chuyện chiều nay, anh cũng đừng để tâm nhé. Em thích anh nên em sẵn lòng nỗ lực vì anh. Chỉ cần là chuyện giúp được, em đã thấy rất vui rồi."
======
Đề thi năm nay khá phổ thông. Dù vậy, khu vực thi vẫn ồn ào náo nhiệt. Thi tỉnh không giới hạn đối tượng tham gia. Bất kể tham gia tuyển bồi dưỡng hay chưa, chỉ cần thí sinh nộp tiền là được thi.
Lý Trường Ninh cũng đến đến góp vui. Y khoác vai Thẩm Mục, lải nhải không ngừng từ đầu đến cuối về đề thi, tông giọng trầm bổng như thể đang diễn hài độc thoại.
Thẩm Mục thấy mình làm bài khá tốt. Nhưng hắn không phải người sẽ dùng thành công của mình để làm người khác mất hứng nên chỉ ỡm ờ đáp lại cho có.
Lý Trường Ninh nhìn anh bạn thân, biết hắn không bị ảnh hưởng chút nào thì xìu như bánh đa nhúng nước. Ngẫmlại thì, tiền học thêm một năm là năm vạn, Thẩm Mục là đại thần toán học, có học hay không cũng không khác mấy. Nghĩ như vậy, y liền thoải mái hơn đôi chút.
Lý Trường Ninh khoác vai Thẩm Mục: "Không chửi đề nữa, nói chuyện vui vẻ hơn đi. Trưa nay ăn gì bây giờ?"
Trường được chọn làm địa điểm thi nên toàn bộ học sinh được nghỉ một ngày, căntin cũng đóng cửa theo.
Thẩm Mục không nghĩ gì đã nói tên một tiệm ăn nhỏ cạnh cổng trường.
Lý Trường Ninh lập tức nhăn mặt: "À... lại quán đó à. Chỗ đấy người ta làm trứng xào cà chua mà như cà chua xào trứng ý, chẳng thấy tí protein nào."
Thẩm Mục đáp một tiếng "ừ" ngắn gọn.
"Đại ca này, anh bận mấy tháng trời mới thi xong, chẳng lẽ không định ăn gì ngon ngon hả?"
Thẩm Mục liếc y: "Rẻ mà."
Đúng lúc Lý Trường Ninh đang khổ sở cố thuyết phục Thẩm Mục chọn quán khác, y đột nhiên nhìn thấy một người: "Kia có phải em trai cậu không?"
Là Tô Ôn.
Thiếu niên đã cao thêm một chút, đeo kính gọng đen giống Thẩm Mục. Tóc cắt ngắn, may mà da cậu trắng, trông không xấu, thậm chí còn ngoan mềm như một bé cún con hiền lành.
Tô Ôn nhìn thấy Thẩm Mục, lập tức cười toe toét: "Anh Mục ơi, em mang sườn xào chua ngọt ở nhà đến. Hôm nay thi xong rồi, mình ăn mừng chút nhé."
Lý Trường Ninh thò đầu ra từ sau lưng Thẩm Mục: "Em trai, có phần của anh không?"
Vừa thấy Thẩm Mục, Tô Ôn đã tập trung hết tâm trí vào hắn, nào để ý đến ai. Mãi khi Lý Trường Ninh lên tiếng, cậu mới nhận ra bên cạnh Thẩm Mục có người khác.
Cậu ôm hộp giữ nhiệt, cười ngượng: "Em chỉ mang phần cho một người thôi."
Thiếu niên không muốn chia đồ ăn để cho anh hai với người khác. Nhưng đây là bạn của hắn, nếu cậu quá keo kiệt sẽ làm anh Mục mất mặt. Tô Ôn đành miễn cưỡng bổ sung: "Nếu... nếu anh Lý muốn ăn, em có thể chia một chút..."
Lý Trường Ninh được đà trêu tiếp: "Thế một chút là bao nhiêu?"
Tô Ôn siết chặt hộp giữ nhiệt, lắp bắp đáp: "Một miếng... hoặc hai miếng. Không thể hơn được đâu ạ, nhiều quá sẽ không còn phần cho anh Mục nữa."
Thẩm Mục lấy hộp giữ nhiệt từ tay Tô Ôn: "Đừng nghe nữa, nó đùa thôi." Sau đó quay sang Lý Trường Ninh nói: "Cậu tự đi ăn đi, tôi và em trai ra ghế đá."
Khi mở hộp giữ nhiệt, Thẩm Mục bị những miếng sườn xào chua ngọt làm lóa mắt. Hắn nhướn mày nhìn Tô Ôn: "Thật sự chỉ có phần cho một người thôi sao?"
Má Tô Ôn ửng đỏ: "Em lấy hơi nhiều một chút. Với cả, em khó khăn lắm mới gặp được anh, không muốn có ai đi theo."
Nghe vậy, Thẩm Mục đang mải ăn bỗng nghẹn. Hắn vẫn chưa thích nghi được với sự thay đổi từ em trai thành người theo đuổi của Tô Ôn. Không khí vừa rồi quá thoải mái, suýt chút nữa đã quên luôn chuyện này. Lời nói của cậu khiến Thẩm Mục ngượng ngùng.
"Ăn được không anh?" Tô Ôn làm như không biết gì, nghiêng đầu nhìn hắn, mắt thiếu niên lộ ra chút đắc ý: "Em đặc biệt nhờ dì Thẩm dạy đấy, dì còn khen em có năng khiếu nữa."
"... Sao tự nhiên lại học nấu ăn?"
Tô Ôn cười ranh mãnh: "Không phải người ta hay nói con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông là qua dạ dày sao? Em muốn có được anh mà."
Em trai bé bỏng bỗng nhiên như bôi mật vào miệng khiến Thẩm Mục cảm thấy không quen. Bất chợt, hắn không biết trả lời thế nào, đành vỗ vỗ đầu cậu. "Nhóc con, mày có hiểu thích là gì không?"
"Em không có nhỏ mà." Tô Ôn bất bình xoa chỗ bị vỗ, nghiêm túc nhìn vào mắt Thẩm Mục:
"Em đã cao 1m79 rồi, chỉ 3cm nữa là chúng ta cao bằng nhau, cũng chưa đầy năm năm nữa em sẽ 18 tuổi. Em phân biệt được tình bạn, tình thân và tình yêu. Tình cảm của em dành cho anh không phải nhất thời. Em muốn nắm tay anh, ôm anh, hôn anh, muốn làm chuyện đó với anh. Hơn cả, dù hai mươi, năm mươi hay bảy mươi năm sau em vẫn muốn được ở bên cạnh anh."
Nói đến đây, Tô Ôn mỉm cười, tròng mắt của cậu có màu nhàn nhạt. Những ngày đẹp trời thế này, cái nhìn của Tô Ôn mang lại ảo giác dịu dàng như được ủ trong dầu cây tùng.
Thiếu niên nhẹ nhàng mà kiên định nói tiếp: "Anh có thể không đồng ý, nhưng anh không thể viện cớ nhỏ tuổi để tước đi quyền được thích anh của em."