Thịnh Giang Hà lo bị người khác chú ý, cho nên ra hiệu cho thuộc hạ đánh ngất Nguyên Gia Dật, sau đó bế cậu đi một con đường an toàn lên tầng.
"Thịnh tiên sinh, tôi..."
Nguyên Gia Dật cau mày muốn giải thích, sau gáy lập tức truyền đến cơn đau nhức, nháy mắt cậu đã mấy đi ý thức.
Khi tỉnh lại đã là buổi chiều, Nguyên Gia Dật thấy mình đang nằm trên giường bệnh, trên mu bàn tay phải cắm một cái kim truyền dịch, chỗ gập khuỷu tay có một vết bầm tím thấy được cả lỗ kim châm, tay trái bị còng vào đầu giường không thể động đậy.
Cậu đã biết.
Cả ngày hôm nay chưa ăn gì, còn khóc mấy lần, cho dù Nguyên Gia Dật có thể đứng lên chạy trốn cũng không thể chạy quá 100 mét, huống hồ Nguyên Diểu còn nằm trong tay Thịnh Giang Hà.
Nguyên Gia Dật mệt mỏi ngồi dậy, dùng sức lắc chiếc còng tay, đập đập vào thành giường, "Có ai không?"
Người đàn ông mặc đồ đen canh ở bên ngoài, thông qua ô cửa sổ nhỏ liếc cậu một cái, sau đó rời đi, chẳng mấy chốc Thịnh Giang Hà đã đến.
Sự chuyên nghiệp của bác sĩ cùng đạo đức làm người khiến Nguyên Gia Dật giật mình ngẩng đầu lên hỏi, "Thịnh tiên sinh, mấy người dùng máu của tôi làm gì? Anh tôi thật sự được chuẩn đoán là M2 sao?"
Chỉ mấy ngày không gặp, Thịnh Giang Hà như già đi gần mười tuổi, đôi mắt sắc lẹm giờ đây đỏ ngầu tơ máu, môi cũng khô nứt.
Nghe thấy Nguyên Gia Dật hỏi vậy, Thịnh Giang Hà tức giận hất tay cái người đang đỡ mình ra, tập tễnh đi tới, nâng tay tát Nguyên Gia Dật một cái.
"Thằng khốn! Tại sao mày có thể sống thoải mái như vậy, mà Lan Lan của tao lại phải nằm đó chịu khổ!"
Nguyên Gia Dật không hề chuẩn bị, đầu óc choáng váng phản ứng chậm hơn bình thường, bị tát một cái hoàn toàn câm lặng, chỉ có thể nghiêng đầu, cụp mắt dựa vào gối, thở hổn hển.
Không đợi Nguyên Gia Dật kịp định thần, Thịnh Giang Hà lại tiếp tục dí sát vào, duỗi tay túm lấy tóc cậu giật về phía sau, ép Nguyên Gia Dật phải ngẩng đầu lên.
"Lan Lan bị bệnh rồi, bây giờ mày vui lắm đúng không? Mày hạnh phúc lắm đúng không?"
Triệu chứng huyết sắc tố thấp đã xuất hiện từ lâu, nếu nó phát triển nghiêm trọng, anh ấy thực sự có thể mắc bệnh bạch cầu, chẩn đoán M2 của Thịnh Lan cũng nằm trong phạm vi dự đoán của Nguyên Gia Dật, nhưng cậu không ngờ Thịnh Lan lại mắc phải căn bệnh đó ở tuổi này.
Da đầu đau nhức khiến Nguyên Gia Dật nhíu chặt mày, bụng trống rỗng tạo cơ hội cho axit dạ dày bắt đầu tung hoành, làm đầu óc cậu choáng váng muốn nôn.
Nguyên Gia Dật không rảnh để trả lời Thịnh Giang Hà, dạ dày không ngừng quặn thắt, cậu chỉ có thể cắn môi để nén lại từng cơn đau bất chợt ập đến.
Tầm mắt có chút mơ hồ, Nguyên Gia Dật giơ tay muốn dụi mắt, lại nhận ra tay trái không thể di chuyển, chỉ có thể cọ cọ trán vào gối để lau bớt mồ hồi, sau đó tiếp tục nói.
"Máu của tôi không dùng được."
Khóe miệng của Nguyên Gia Dật bị đánh đến nứt ra chảy máu, sưng vù lên khiến cậu gần như không cảm nhận được môi mình.
Nguyên Gia Dật hít sâu một hơi, khi thấy Thịnh Giang Hà giơ tay lên định tát mình một cái nữa thì ho khan nói, "Hai tháng trước, khụ...Tôi gặp tai nạn nghề nghiệp, bị máu của bệnh nhân nhiễm HIV bắn vào mắt, vẫn còn chưa qua...khụ khụ, thời kỳ cửa sổ."
"Vì không muốn Lan Lan được chữa trị..." Thịnh Giang Hà bóp chặt cổ Nguyên Gia Dật, ấn cậu xuống gối, đáy mắt đỏ bừng hung dữ, "Mà mày phải hao tâm tổn sức quá nhỉ?"
"...."
Nguyên Gia Dật mệt đến mức không muốn trả lời, cậu không còn sức để nói thêm một từ nào nữa.
Quá mệt rồi, cứ như vậy mà chết đi lại hay.
Cậu từ từ nhắm mắt lại, hô hấp theo lực tay của Thịnh Giang Hà dần dần chậm đi.
"Giỏi thật, mày chăm sóc Nguyên Diểu tốt đến mức bà ấy xuống giường được rồi."
Nguyên Gia Dật tưởng rằng ý thức của mình đã trôi dạt giữa không trung, có thể lập tức giải thoát, nhưng mấy lời nói này của Thịnh Giang Hà đã lập tức kéo cậu về hiện thực.
Cậu thật sự quá ích kỷ, vậy mà định bỏ mẹ lại một mình.
Bà ấy sẽ sợ hãi đến mức nào chứ.
Cổ tay trái của Nguyên Gia Dật bị cọ vào rướm máu, cậu không thể cử động, nhẹ giọng nói, "Chờ...một tuần nữa, thời kỳ cửa sổ sẽ qua..."
"Những thứ cần kiểm tra, tao đã cho kiểm tra hết rồi." Thịnh Giang Hà đã thả lỏng lực tay bóp cổ, được người phía sau đỡ lấy đứng vững, "Tất cả các yếu tố bệnh đều âm tính, kể cả HIV."
"Vậy là tốt rồi...Nếu ông không ngại, tôi cũng không ngại." Cổ họng của Nguyên Gia Dật bị bóp đến ngứa ngáy, nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
Cậu thật sự không muốn lo lắng về nó thêm chút nào nữa.
Huống hồ chỉ cần cậu nghe lời, Nguyên Diểu sẽ không sao.
Quản gia Trần ở Thịnh gia luôn cẩn trọng và điềm tĩnh giờ bước vào phòng lại có chút vội vàng, đứng bên cạnh Thịnh Giang Hà hỏi, "Ông chủ, thiếu gia chuẩn bị chọc tủy, ngài có muốn qua nhìn xem không ạ?"
Tay Thịnh Giang Hà hơi run lên, vội bám vào người bên cạnh để đứng cho vững, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Nguyên Gia Dật, "Chọc cả nó nữa, để cho nó cảm nhận được nỗi đau mà Lan Lan của tao đang phải chịu."
Nghe được mệnh lệnh của Thịnh Giang Hà, Trần Thực không đành lòng nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Nguyên Gia Dật.
Ông đã đi theo Thịnh Giang Hà mấy chục năm, Thịnh Giang Hà đối đãi với ông khá tốt, với những người bên cạnh cũng thế, ngoại trừ đứa con trai này và bà vợ nhỏ được nuôi dưỡng bên ngoài kia.
Lúc trước khi cùng Thịnh Giang Hà đến Trùng Khánh để lấy máu, Trần Thực đã cảm thấy đứa trẻ này thật sự đáng thương, cho nên thỉnh thoảng ông sẽ mua vài món đồ chơi cho bé Nguyên Gia Dật.
Nhưng Nguyên Gia Dật khi đó hiểu chuyện hơn những người bạn cùng trang lứa rất nhiều, mỗi lần được ông cho đồ chơi, cậu đều chớp chớp đôi mắt to tròn lóng lánh nước, nơm nớp lo sợ hỏi ông rằng có thể đổi mấy món đồ chơi này thành quần áo giữ ấm được không.
Trần Thực vừa đau lòng vừa yêu quý đứa nhỏ Nguyên Gia Dật này, nhưng ông cũng biết chính lòng tham không đáy của Nguyên Diểu đã khiến thằng bé rơi vào kết cục và vị trí như vậy.
Tuy nhiên ông lại không thể hiểu được tại sao rõ ràng chỉ do vợ nhỏ sinh ra, mà vẻ ngoài của cậu lại giống hệt Thịnh Lan, nhưng đây là việc riêng của ông chủ, ông không thể hỏi nhiều.
"Đẩy cậu ta đến phòng bệnh kia."
Trần Thực đỡ Thịnh Giang Hà rời đi, ra tới cửa thì chỉ vào căn phòng nằm cạnh phòng của Thịnh Lan, ý bảo thuộc hạ chuyển Nguyên Gia Dật sang đấy.
Ông không muốn Nguyên Gia Dật chịu khổ thêm, nhưng Thịnh Giang Hà lại ra lệnh phải khiến Nguyên Gia Dật chịu đau đớn giống Thịnh Lan, ông cũng không còn cách nào khác.
Cổ tay Nguyên Gia Dật tiếp tục rỉ máu, vừa chuyển sang giường mới tay lại bị khóa một lần nữa, máu chảy ra nhanh chóng nhiễm hồng ga giường trắng.
"Thưa anh, bây giờ tôi sẽ thực hiện chọc tủy để kiểm tra." Một bác sĩ nam đeo kính đi đến bên cạnh Nguyên Gia Dật, cúi đầu nhìn cậu, "Tôi sẽ tiến hành chọc hút mào chậu sau, đây là một thủ thuật đơn giản và an toàn, anh không cần lo lắng."
Còn chưa nói xong, bác sĩ đã lấy lidocaine*, chuẩn bị gây tê cục bộ cho Nguyên Gia Dật, giống như ngay từ đầu đã không có ý định nghe ý kiến của cậu.
*Lidocaine: là một loại thuốc gây tê cục bộ.
"Thưa anh, cơ bắp của anh được rèn luyện rất tốt." Bác sĩ nam thấy Nguyên Gia Dật không thoải mái, tranh thủ lúc chờ thuốc tê có tác dụng thì nói chuyện vài câu, "Anh đang làm nghề gì vậy?"
Nguyên Gia Dật nhỏ giọng đáp, "Bác sĩ."
Bác sĩ nam vô cùng hứng thú nhướng mày, "Ngoại khoa? Hay là khoa chỉnh hình?"
"Ưm..."
Cơn đau nhức do mũi kim đâm vào khoang tủy liên tiếp giáng vào tứ chi và xương, Nguyên Gia Dật khó chịu hừ một tiếng, không quan tâm đến câu hỏi của người kia, chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay dần cuộn tròn vào lòng bàn tay.
Bên này vừa kết thúc, Thịnh Lan ở bên kia cũng đã hút xong, chỉ chờ rút kim cầm máu.
Trần Thực khuyên Thịnh Giang Hà nên đi nghỉ ngơi một lúc, nhân lúc ông ấy ngủ vội bưng đồ ăn đến xem Nguyên Gia Dật.
"Gia Dật, ăn chút gì đi."
Nguyên Gia Dật môi trắng bệch nhắm mắt nằm trên giường, cổ tay vẫn bị khóa ở đầu giường, bởi vì cậu không cử động nhiều nữa nên máu trên miệng vết thương đang dần đông lại.
Nghe thấy giọng của Trần Thực, Nguyên Gia Dật liếm liếm môi mở mắt, cố gắng nhìn về phía ông, khàn giòng hỏi, "Chú Trần, mẹ của cháu sao rồi?"
"Bà ấy không sao, ông chủ không đi gặp bà ấy, bà ấy cũng không biết mình bị đưa đi..." TrầnThực nói đến đây thì vội vàng im lặng, lắc đầu, lại đỡ Nguyên Gia Dật ngồi dậy, "Ăn chút gì đi."
Nguyên Gia Dật nghe thấy Nguyên Diểu vẫn ổn, liền cảm kích nhìn Trần Thực nở nụ cười, nuốt thìa cháo trắng do ông đút cho.
"Ngày mai sẽ bắt đầu tiêm thuốc huy động*, cháu phải cố gắng ăn no một chút, sẽ đỡ mệt hơn."
"Vâng."
Gì cũng được.
- -------------------------
Sau khi rời khỏi chỗ Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn liền huy động mọi mối quan hệ của mình để tìm người có thể hiến tủy cho Thịnh Lan, cũng đã nhanh chóng có kết quả.
Trong ngân hàng tủy có hai người hiến tặng có kết quả tương đối khớp với Thịnh Lan.
Bạc Thận Ngôn vô cùng vui mừng, lập tức lên chuyến bay sớm nhất trong đêm đến thành phố cảng nơi một trong những người hiến tủy đang ở, đích thân đề nghị người đó hiến tủy cho Thịnh Lan, cũng nói rõ hắn sẽ trả một khoản tiền thù lao hợp lý.
Bản thân người hiến tặng là một người rất tốt bụng, trước lời hứa hấp dẫn và đáng tin của Bạc Thận Ngôn, anh ta đồng ý với yêu cầu của hắn và bày tỏ nguyện vọng cùng hắn đến Bắc Thành.
Trước khi đến đây, Bạc Thận Ngôn lo sẽ lãng phí thời gian, nên đã kéo phó trưởng khoa huyết học từ bệnh viện số 9 đi cùng, vì vậy, bác sĩ phải cầm theo máu của Thịnh Lan đi theo ông chủ cả đoạn đường dài, thấy người cho gật đầu xong liền bắt tay vào làm xét nghiệm HLA* cho người đó.
*Xét nghiệm HLA: xét nghiệm phát hiện kháng nguyên kháng bạch cầu trong máu.
Kết quả không đạt yêu cầu, những chỉ số trên báo cáo đều không khả quan, đương nhiên không thể thực hiện ghép tủy.
Bạc Thận Ngôn không dám chậm trễ một giây, đến thành phố Thâm Quyến để gặp người còn lại, lần này kết quả kiểm tra rất khả quan, các chỉ số gần như là 10 trên 10, như thể họ có quan hệ họ hàng vậy, hắn lập tức mang theo người về Bắc Thành, râu còn không kịp cạo liền gọi cho Thịnh Giang Hà.
Nguyên Gia Dật mê man nằm trên giường nhìn trần nhà, đôi mắt lờ đờ khẽ chuyển động.
Nguyên Gia Dật không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, lúc bị bắt tới đây điện thoại đã bị Thịnh Giang Hà cướp đi, sim cũng bị vứt, không ai liên lạc được với cậu.
Căng thẳng cùng đau đớn xâm chiếm từng chút một trái tim của cậu, cả người lộ ra sự tĩnh mịch.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mạnh, Thịnh Giang Hà mang vẻ mặt âm u bước vào.
"Mày giỏi thật, tên nhóc Bạc gia kia thật sự có tình cảm với mày."
Đôi mắt Nguyên Gia Dật hơi mở ra.
Sao có thể?