Từ khi Bạc Thận Ngôn lấy lý do cơ thể không khỏe, sợ lây bệnh cho Thịnh Lan, y không tiếp tục chờ ở căn biệt thự kia nữa mà quay về căn chung cư ở trung tâm thành phố của mình, cả ngày ở bên Bạc Thận Dung.
"Lan Lan, em nói xem, ông anh trai kia của tôi biết rõ hai ta ở bên nhau, trước kia anh ta còn nằng nặc đòi cưới em." Bạc Thận Dung nở nụ cười gối đầu lên tay, đắp chăn ngang eo, nhàn nhã gẩy gẩy bả vai của Thịnh Lan đang nằm cạnh chân hắn, "Có phải anh ta bị ngốc không?"
Thịnh Lan vẫn có tình cảm với Bạc Thận Ngôn, nghe Bạc Thận Dung nói vậy thì nghiêng đầu lảng tránh, sau đó lại quay qua nhìn hắn, "Anh ấy đối với tôi...giống như đang hoàn thành trách nhiệm vậy, còn thích thì có lẽ chỉ một chút."
Bạc Thận Dung có gương mặt na ná Bạc Thận Ngôn, đều thừa hưởng gen tốt của Bạc Khang, bề ngoài Bạc Thận Ngôn lạnh lùng, khiến người khác cảm thấy khó tiếp cận, thật ra cực kỳ lương thiện dịu dàng, khí chất phi phàm; còn Bạc Thận Dung nhìn qua có phần nham hiểm và độc ác, ánh mắt luôn toát lên sự tham lam cùng dục vọng.
Hắn xoay người nằm cạnh Thịnh Lan, chống cằm nhìn gương mặt xinh đẹp của y, "Vậy còn em, em thích nó sao?"
Thịnh Lan nhìn hắn, nở nụ cười, "Tôi thích những người đẹp trai."
Bạc Thận Dung giơ tay nắm cằm y, dùng sức xoa nắn, so với tán tỉnh thì nhìn qua giống như đang trừng phạt hơn, "Nếu Bạc Thận Ngôn biết em lẳng lơ như vậy, vẫn sẽ thích em sao?"
Bị hắn siết đến đau, Thịnh Lan muốn thoát ra, lại bị hắn dùng sức nắm chặt hơn, ngón tay cứng rắn đưa vào miệng Thịnh Lan, ấn lên đầu lưỡi y.
"Hả? Em nói đi."
"Thận Dung...bỏ tôi ra....đau!"
Thịnh Lan nói từ được từ mất, túm lấy cổ tay Bạc Thận Dung, đau đến mắt bắt đầu ứa nước.
"Xin lỗi bảo bối." Bạc Thận Dung rút ngón tay bị Thịnh Lan cắn ra, khẽ hôn lên khóe môi y, "Tôi làm em đau rồi."
Cảm xúc thất thường của Bạc Thận Dung làm người khác cảm thấy sợ hãi, Thịnh Lan ở bên cạnh hắn cũng chỉ vì gương mặt có nét giống Bạc Thận Ngôn kia.
Mới đầu y muốn ngoan ngoãn ở bên Bạc Thận Ngôn, nhưng dù y có quyến rũ thế nào, Bạc Thận Ngôn vẫn không lay chuyển, luôn lấy lý do sức khỏe y không tốt, cứ chờ kết hôn xong sẽ làm những việc này.
Tuy sức khỏe của Thịnh Lan có vấn đề thật, nhưng nhu cầu về phương diện kia vô cùng mãnh liệt, y không thể chịu nổi khi người mình thích ở trước mặt mà lại không có phản ứng gì với y.
Rơi vào đường cùng, y đành tiếp nhận lời mời hợp tác của Bạc Thận Dung với Thịnh gia.
Hai anh em Bạc gia có diện mạo giống nhau đến tám phần, trước kia khi Bạc Thận Dung theo đuổi y, đã cố tình học vài thói quen và bộ dáng của Bạc Thận Ngôn, khiến Thịnh Lan rơi vào cái bẫy dịu dàng của hắn.
Thứ mà Thịnh gia muốn từ Bạc gia, chính là tài sản và người.
Thịnh Lan muốn một Bạc Thận Ngôn toàn tâm toàn ý với y, vợ chồng Thịnh gia thì muốn cổ phần của tập đoàn Bạc thị.
Bọn họ biết Bạc Linh là người làm ăn, đã tung hoàn trên thương trường nhiều năm, gắng sức làm đến cơ ngơi bây giờ, muốn ông ta gặp khó khăn quả thực là không thể.
Ông ấy cảm kích Thịnh gia là sự thật, nhưng cũng đã tính toán cẩn thận mới đưa ra quà báo đáp.
Ngoại trừ 2% cổ phần của Bạc thị, ông còn hứa hôn cho cháu trai duy nhất của ông - Bạc Thận Ngôn, nhưng một điều kiện nữa là nếu hai đứa không yêu nhau, sẽ không ép chúng kết hôn.
Đây là lời hứa không có cảm giác an toàn, làm Thịnh gia tham lam luôn ngồi trên đống lửa, lo sợ không nhận được gì.
Đúng lúc này Bạc Thận Dung xuất hiện, chẳng khác nào cho Thịnh gia niềm hy vọng.
So với Bạc Thận Ngôn hắn có dã tâm hơn, cũng lớn mật hơn.
Nếu ví Bạc Thận Ngôn là thủ lĩnh của thảo nguyên Châu Phi uy phong lỗi lạc, thì Bạc Thận Dung chính là con linh cẩu độc ác không từ thủ đoạn.
Thịnh Lan bị hắn hôn cắn lưỡi, khóe miệng hơi nứt chảy ra tơ máu.
"Tôi đã dùng vài thủ đoạn để "thuyết phục" một nửa đám giám đốc." Bạc Thận Dung như đang trấn an Thịnh Lan, cố tình nói vài lời tốt để cho y vui, "Bây giờ tôi đã có 17% cổ phần Bạc thị, mà Bạc Thận Ngôn không hề hay biết."
Thịnh Lan biết thủ đoạn của Bạc Thận Dung xảo quyệt và thâm độc như nào, chỉ cần có thứ uy hiếp đến lợi ích của hắn, hoặc hắn không cần dùng đến, hắn sẽ lập tức thu dọn sạch sẽ đám người đó, tránh để lại hậu quả.
Thế nhưng hai bọn họ đang ngồi chung một thuyền, trong lòng hiểu rõ khát vọng tiền tài của đối phương mà không nói ra, cho nên Thịnh Lan có thể chịu đựng những hành động của Bạc Thận Dung, thậm chí sẵn sàng "góp củi quạt gió" bất cứ lúc nào.
Y nghĩ vậy, không kìm lòng được hôn lên môi Bạc Thận Dung, trong mắt tràn đầy tình yêu với hắn, mặc cho hắn tùy ý làm bậy.
**********************
Nguyên Diểu được Bạc Thận Ngôn sắp xếp chuyển vào viện điều dưỡng của Bạc gia, xung quanh yên tĩnh, cực thích hợp cho người bệnh nghỉ ngơi, vị trí cách nội thành không xa, Nguyên Gia Dật lái xe đi thăm mẹ cũng tiện.
"Mẹ, con tới thăm mẹ."
Nguyên Gia Dật mang theo túi lớn túi nhỏ, không biết là thứ gì, cậu vặn tay nắm cửa, nhẹ bước đi vào.
Mỗi ngày, khoảng thời gian ở viện điều dưỡng này là lúc cậu vui nhất.
Vết thương cũ cộng thêm vết thương mới khiến Nguyên Diểu vẫn còn hôn mê, nhưng tay chân vẫn ấm áp như thường, điều này khiến Nguyên Gia Dật ngập tràn hy vọng, cảm thấy sau khi Nguyên Diểu tỉnh dậy, sẽ có một ngày bà có thể đứng dậy và bước đi.
Cậu ngồi cạnh giường mắt xa tay chân cho Nguyên Diểu, má lúm đồng tiền đựng đầy ý cười.
Bạc Thận Ngôn vừa đi đến cửa, cách tấm kính nhìn vào chính là cảnh tượng này.
Thật tốt, người hắn yêu, còn có mẹ nữa.
Hắn đứng ngoài cửa một lúc, không muốn quấy rầy hai người, liền dựa vào tường, xuyên qua ô cửa kính nhỏ lén nhìn Nguyên Gia Dật.
Bóng của Bạc Thận Ngôn xoẹt qua cửa, nhưng hắn quá cao lớn, chỉ mất hai giây đi qua nhưng cũng đủ để Nguyên Gia Dật nhìn thấy.
Nguyên Gia Dật buông cánh tay của Nguyên Diểu bị cậu xoa đến ửng đỏ,, đứng dậy rón rén đi ra bên ngoài.
Nhìn người đàn ông đang cúi đầu lướt web bên ngoài, Nguyên Gia Dật không nhịn được nở nụ cười, giay hai tay ôm lấy cánh tay của Bạc Thận Ngôn, "Sao anh lại đến đây?"
Bạc Thận Ngôn bị phát hiện, nhướng mày, ôm lấy eo Nguyên Gia Dật, cúi đầu hôn chùn chụt vài cái, "Do anh nhớ em."
"Em cũng thế."
Nguyên Gia Dật cắn càm Bạc Thận Ngôn, thấy hắn đau đến chau mày, vội buông ra nở nụ cười, luống cuống muốn chạy trốn, "Không được trả thù, đây là hình phạt do đêm qua anh cắn em, anh đáng bị vậy."
"Chậc chậc." Bạc Thận Ngôn xoa xoa chỗ bị cắn, giơ ba ngón tay, "Anh đếm đến ba, em mau qua đây cho anh."
"Không qua."
Nguyên Gia Dật tiếp tục lùi lại phía sau.
Cậu đâu có ngốc, đi đến chắc chắn bị cắn.
"Ba!"
Nguyên Gia Dật cười lắc đầu.
"Hai!"
"Lêu lêu..."
"Nhóc con này!"
Bạc Thận Ngôn thấy cậu không chịu quay lại, sải chân bước nhanh về phía cậu, túm lấy Nguyên Gia Dật ép cậu vào tường không còn đường lui, "Anh xem em chạy kiểu gì, mau để anh cắn nào!"
Trong bệnh viện khá đông, đại bộ phận người có tiếng ở Bắc thành sau khi bệnh nặng đều chọn nơi này nghỉ ngơi chữa bệnh, một là điều kiện khám chữa ở đây quả thật rất tốt, chi phí cao phù hợp với thân phận của họ, hai là nơi này của Bạc gia.
"Bạc tổng."
Nguyên Gia Dật đang bị ép vào tường cắn đầu ngón tay, đột nhiên nghe thấy cách đó khoảng 10 mét có người gọi Bạc Thận Ngôn.
Nguyên Gia Dật ngẩng đầu lên nhìn.
Người đàn ông kia vóc dáng không cao, khoảng 178cm, rõ ràng là một bộ tây trang màu đen nhã nhặn nhưng y lại mặc một cách tùy tiện, khuôn mặt xinh đẹp có chút sắc bén, đang hơi cong người dựa vào tay vịn cầu thang, hình như trên người có vết thương nên sắc mặt trắng bệch, nhìn qua không phải người dễ chọc ghẹo.
"Đoàn tổng."
Bạc Thận Ngôn buông tay Nguyên Gia Dật ra, bước lên khoảng nửa bước chắn trước cậu, khẽ gật đầu lịch sự chào đối phương.
"Xin chào phu nhân chủ tịch, tôi tên là Đoàn Phù, là đối tác của Bạc tổng."
Nguyên Gia Dật nhướn đầu nhìn y nở nụ cười, vẻ mặt có phần ngại ngùng, "Chào Đoàn tổng, tôi là Nguyên Gia Dật, có lẽ anh...hiểu lầm rồi."
Đoàn Phù nheo mắt cười, gật gật đầu.
"Bạc tổng, xin lỗi, tôi vô tình quấy rầy hai người rồi." Đôi mắt của y hệt như đôi mắt mèo, có thể thấy rõ chúng nhưng lại không rõ trong lòng y đang nghĩ gì, "Tôi đã đến Bạc thị tìm anh ba lần, nhưng lần nào anh cũng đi vắng."
Ý là có việc muốn bàn bạc với Bạc Thận Ngôn.
Nguyên Gia Dật chỉ chỉ phòng bệnh, kéo ống tay áo của Bạc Thận Ngôn, "Em vào trước."
"Ừ."
Bạc Thận Ngôn nâng tay xoa mặt cậu, đi theo phía sau giúp cậu đóng cửa.
Sau khi vào phòng bệnh, Nguyên Gia Dật không thể nào làm dịu sự dao động trong lòng.
Đã rất lâu rồi, cậu và Bạc Thận Ngôn hiếm khi đồng thời xuất hiện ở bên ngoài, mà hôm nay vừa đi ra đã chạm mặt với một người đàn ông đẹp như vậy.
Tuy người kia đã giới thiệu thân phận của y, tránh để cậu sinh nghi, nhưng Nguyên Gia Dật vẫn không nhịn được nhớ lại cuộc chạm mặt ban nãy.
Trong lúc đang bối rối thì Bạc Thận Ngôn đẩy cửa đi vào, biểu cảm không tốt lắm.
Thấy vẻ mặt của hắn, Nguyên Gia Dật có phần yên tâm.
Bạc Thận Ngôn không thích người tên Đoàn Phù kia.
"Sao vậy?" Nguyên Gia Dật hỏi.
Bạc Thận Ngôn ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Nguyên Gia Dật, nắm lấy tay cậu giúp cậu mát-xa, "Sư tử há to mồm*, đang chờ chủ nhân yếu đi."
*Sư tử há to mồm (狮子大开口): ý chỉ người có nhiều lòng tham.
Nghe hắn nói vậy, Nguyên Gia Dật vội vàng lại gần cửa sổ nhìn thoáng qua bên dưới, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh xem có camera không, sau khi xác nhận cẩn thận mới nhỏ giọng nói thầm vào tai Bạc Thận Ngôn.
"Liên quan hắc đạo sao?"
"Hắc đạo cái quái gì chứ, cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì thế?" Bạc Thận Ngôn bật cười, rồi gật gật đầu, "Nhưng mà cũng có thể nói vậy."
"Cậu ta là con sói được Ốc gia nuôi từ nhỏ, ăn thịt người không nhả xương, do không cùng họ nên chỉ có thể liều sống liều chết làm việc cho gia đình ấy, trước Đoàn Phù bị người ta đâm một nhát nên đến đây dưỡng thương, mấy ngày nay mới đứng dậy được, định cân nhắc hỏi tôi vài chữ ký."
"Đưa tiền thì cái gì cũng làm." Nguyên Gia Dật nhái lại câu nói này, cười hì hì, "Đôi ta rất giống nhau đấy."
Không đợi cậu nói thêm, Bạc Thận Ngôn đột nhiên nắm lấy tay cậu, chỉ vào Nguyên Diểu trên giường.