Bạc Thận Ngôn kéo tay Nguyên Gia Dật, thấy cậu vẫn đứng im tại chỗ, không hề vì động tác kéo tay của hắn mà dịch chuyển.
Nhìn vẻ mặt vô cảm của Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn vội cúi đầu nhìn bàn tay mình đang kéo cậu, quả thật đã dùng lực hơi quá, hắn liền đóng cửa lại, đứng trước mặt Nguyên Gia Dật, giơ tay xoa mặt cậu.
Ban nãy vì Thịnh Lan mà nóng vội như vậy, có lẽ cậu đã hiểu lầm.
Khi đang ở công ty đột nhiên hắn nhận được điện thoại từ Thịnh Giang Hà, nói Thịnh Lan được chuẩn đoán bị bệnh bạch cầu cấp dòng tủy*, hy vọng hắn có thể khuyên Nguyên Gia Dật tới làm xét nghiệm tủy, cầu xin Nguyên Gia Dật cứu Thịnh Lan.
*Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy: là một bệnh ung thư máu xảy ra khi quá trình sản xuất các tế bào bạch cầu, hồng cầu hoặc tiểu cầu bị rối loạn, bệnh thường phát triển nhanh chóng và người bệnh cần phải được điều trị càng sớm càng tốt.
Lúc biết được tin này, điều đầu tiên Bạc Thận Ngôn cảm thấy không phải là đau lòng vì Thịnh Lan, mà lại là chút vui vẻ.
Hắn thừa nhận bản thân vui vẻ vì chuyện này đúng là thiếu đạo đức, nhưng bà nội đã đồng ý với hắn, nếu hắn có thể lấy một ân tình ngang nhau báo đáp Thịnh gia, vậy thì hắn không phải làm theo cái lời hứa ngày trước nữa.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Bạc Thận Ngôn căn bản không nghĩ đến bệnh tình của Thịnh Lan, chỉ nghĩ đến việc mình có thể danh chính ngôn thuận ở cạnh Nguyên Gia Dật.
Chỉ cần Nguyên Gia Dật chịu hiến tủy.
Trên đường về nhà hắn đã liên hệ ngay với người đứng đầu ở khoa huyết học bệnh viện khu 9, vị giáo sư kia đối diện với sức ép từ hắn, ngay buổi chiều đã mở một cuộc họp, cẩn thận giới thiệu cho hắn quy trình và yêu cầu hiến tủy, khi hắn liên tục hỏi có để lại di chứng gì không, giáo sư đều nói không, nhưng để khẳng định chắc chắn thì không ai dám nói, thế nhưng cơ thể của người trẻ tuổi, đại khái sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bởi vậy khi Bạc Thận Ngôn quay về, thật sự rất vui, cũng rất nóng lòng.
Hắn ước gì Nguyên Gia Dật có thể đồng ý hiến tủy cho Thịnh Lan ngay hôm nay, như vậy thì từ nay hai người bọn họ không còn phải cảm thấy áy náy hay gánh nặng điều gì.
Sở dĩ Bạc Thận Ngôn nóng lòng như vậy là vì hắn cảm thấy giờ hắn với Nguyên Gia Dật là một, Nguyên Gia Dật giúp Thịnh Lan không phải dưới góc độ một người em giúp anh, mà là đứng ở vị trí của Bạc gia báo đáp ân tình.
Đáng lẽ hai người bọn họ phải tin tưởng nhau.
Cho nên vừa về đến nhà hắn đã vội vàng muốn kéo Nguyên Gia Dật đi ra ngoài, hoàn toàn vì nguyên nhân này, chứ không phải do hắn vẫn còn nhớ thương Thịnh Lan.
"Bảo bối, không phải vì anh..."
"Em biết."
Nguyên Gia Dật gật gật đầu, ngắt lời Bạc Thận Ngôn.
Cậu cũng nâng tay lên, nắm lấy bàn tay ấm áp dù vừa từ ngoài đường về của Bạc Thận Ngôn, áp lòng bàn tay của hắn lên mặt mình, từng chút một cảm nhận những đường vân trên đó.
"Em lạnh lắm." Giọng Nguyên Gia Dật thật nhỏ.
Bạc Thận Ngôn ôm chặt Nguyên Gia Dật, hôn vài cái lên trán cậu, "Anh ôm em, sẽ không lạnh nữa."
"Vẫn lạnh vậy thôi."
Nguyên Gia Dật ôm lấy eo hắn, cánh tay dùng lực, siết chặt đến mức khiến Bạc Thận Ngôn thấy hơi khó thở.
"Vợ?" Bạc Thận Ngôn ngạc nhiên hỏi.
Cảm xúc của cậu có gì đó không đúng.
Tiếng gọi vợ của Bạc Thận Ngôn khiến Nguyên Gia Dật như giật mình tỉnh lại, nén sự nghẹn ngào trong cổ, vùi đầu vào lồng ngực Bạc Thận Ngôn nhẹ nhàng cọ.
Ôm thêm một lúc nữa, tránh cho sau này cậu sẽ nhớ lồng ngực ấm áp này đến phát điên.
Bạc Thận Ngôn lòng nóng như lửa đốt, hắn vô cùng sốt ruột, muốn nhanh chóng báo đáp ân tình lớn lao của Thịnh gia, thứ luôn khiến hắn trăn trở.
"Bảo bối, chúng ta đến bệnh viện đi."
Hắn lại khuyên nhủ.
Nguyên Gia Dật là người tốt, thậm chí cậu còn cứu những người xa lạ, huống hồ là một người có cùng dòng máu với cậu như Thịnh Lan.
Mang theo một suy nghĩ lạc quan như vậy quay về, kỳ thật Bạc Thận Ngôn không hề lo lắng chuyện này sẽ có vấn đề gì với Nguyên Gia Dật.
Nhưng Nguyên Gia Dật lại nói khác.
"Đi bệnh viện, để làm gì?"
Bạc Thận Ngôn tưởng rằng do hắn nói chưa rõ, liền lặp lại.
"Thịnh Lan được chuẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp dòng tủy, cha em nói, hai người có cùng nhóm máu, hy vọng em có thể đến bệnh viện làm kiểm tra một lần, nếu..."
"Không đi."
Nguyên Gia Dật vẫn cứ úp mặt vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng đáp.
Không ngờ Thịnh Giang Hà lại dùng cái cách này.
Thịnh Giang Hà là một người theo chủ nghĩa duy tâm, tin vào mấy chuyện ma quỷ, chỉ vì mấy lời đồn nhảm mà gọi cả thầy cúng về nhà để làm phép, bây giờ chỉ vì muốn đuổi cậu đi, mà chịu mạo hiểm nguyền rủa Thịnh Lan bị bệnh, xem ra người nhà Thịnh gia đúng là không sợ lời nói sẽ linh nghiệm.
Thế nhưng nó thật sự phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cậu.
Thời kỳ cửa sổ chưa qua hết, cậu không thể hiến tủy cho Thịnh Lan được.
Bây giờ Thịnh Lan có bị bệnh thật đi chăng nữa, cậu cũng chẳng có cách nào.
Còn nửa tháng nữa cậu mới qua thời kỳ cửa sổ, phải kiểm tra một lần nữa.
Trước lúc đó thì những việc truyền máu như này nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Nghe thấy câu trả lời của Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn dường như không tin nổi vào tai mình.
Hắn đứng dậy, đẩy khuôn mặt của Nguyên Gia Dật ở trong lòng mình ra, để cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
"Anh nói là Thịnh Lan, Thịnh Lan đang bị bệnh, cậu ấy là anh trai của em, hai người cấy ghép tủy khả năng thành công rất cao."
"Sao anh biết em đang ở nhà?"
Nguyên Gia Dật bị hắn giữ mặt, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra ý cười.
"Anh thấy em không có ở bệnh viện, cho nên về nhà tìm em."
Nghe hắn nói vậy, Nguyên Gia Dật cảm thấy có gì đó không đúng.
"Sao anh biết em không ở bệnh viện, anh lại theo dõi vị trí của em đúng không?"
Bạc Thận Ngôn chột dạ gật đầu.
"Là lúc đánh giày sáng nay?"
Lại gật gật đầu.
Nguyên Gia Dật suy sụp nở nụ cười, cái gáy nặng nề dựa vào tường, phát ra âm thanh cực lớn.
Nói là dựa vào, nhưng đúng hơn là buông thả bản thân tự làm đau mình.
Bạc Thận Ngôn vội nhíu mày, giúp cậu xoa chỗ bị đập, "Em làm gì vậy?"
Định vị có ích gì chứ, vẫn không thể nghe được những lời phán quyết số mệnh của cậu.
Ha, không nghe được cũng tốt.
Giải quyết sạch sẽ.
Gọn gàng.
Sau đầu Nguyên Gia Dật sưng lên một cục, Bạc Thận Ngôn đau lòng hôn lên môi cậu, "Bảo bối, anh đã hỏi bác sĩ rồi, sẽ không để lại di chứng gì đâu, em đừng lo."
Nhớ tới những trường hợp ban nãy nghe, có nhiều ca hiến tủy tỷ lệ thành công cực kỳ cao, nhưng những người đó lo sẽ xuẩ hiện di chứng nên lựa chọn không cứu người thân.
Mỗi người đều vì mạng sống của bản thân, điều này không có gì đáng trách.
Có lẽ Nguyên Gia Dật cũng đang lo lắng, nhưng tỷ lệ xuất hiện di chứng sau khi hiến là vô cùng thấp.
Bạc Thận Ngôn khẩn thiết nói, "Bảo bối, thật sự không để lại di chứng đâu, huống hồ mình chưa làm xét nghiệm, đâu có ai biết tủy của em có hợp hay không, cho nên em không cần phải sợ, nếu xét nghiệm thành công, anh vẫn sẽ luôn chăm sóc em, chúng ta có thể bên nhau mãi mãi."
Chúng ta có thể bên nhau mãi mãi.
Những lời này quả thật có tính hấp dẫn cực mạnh.
Cho nên Nguyên Gia Dật như quên hết lời uy hiếp của Thịnh Giang Hà, theo bản năng bước về phía trước một bước.
Cậu không cẩn thận dẫm phải chân Bạc Thận Ngôn, cũng nhờ vậy mà bỗng nhiên hoàn hồn.
Thật sự điên rồi.
Đây rõ ràng là lời nói dối mà cậu và Thịnh Giang Hà đã tạo ra, cậu là người biết trước, sao có thể chìm đắm trong nó như vậy.
Bạc Thận Ngôn thấy cậu do dự, còn dịch dịch mũi chân, vội kéo tay cậu, "Bảo bối? Chúng ta đi bệnh viện đi."
Nguyên Gia Dật ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười có phần chua chát, "Không đi."
"Gia Gia, nếu em hiến tủy cho Thịnh Lan, chờ đến khi cậu ấy bình phục, Bạc gia chúng ta không nợ Thịnh gia bọn họ nữa, hai người chúng ta thật sự không cần phải trăn trở suy nghĩ gì, hạnh phúc ở bên nhau."
Trong mắt Bạc Thận Ngôn hiện lên sự cầu xin.
Cầu xin em.
"Tại sao em phải cứu Thịnh Lan? Anh ta chết rồi chẳng phải tốt hơn sao, như vậy anh sẽ không còn nhớ tới anh ta nữa."
Bạc Thận Ngôn đang chờ đợi một cái gật đầu của Nguyên Gia Dật, nghe vậy thì kinh ngạc nhìn cậu.
Người trước mặt này thật sự là Nguyên Gia Dật sao?
Trong nháy mắt, những lời Thịnh Giang Hà từng nói với Bạc Thận Ngôn lúc trước, cứ lần lượt ùa về trong đầu hắn.
"Hai mẹ con Nguyên Diểu cực kỳ tham lam vinh hoa phú quý, họ luôn ước Lan Lan của tôi nhanh chết, sau đó làm tu hú chiếm tổ, làm chủ Thịnh gia. Năm đó Nguyên Diểu đẩy mẹ của Lan Lan ngã cầu thang, khiến tôi nhất thời mất đi lý trí, sai người nhốt họ lại để trừng phạt. Bây giờ tôi đã biết mình sai, nhưng cũng đã vô tình dạy Gia Dật biến thành một người như vậy, tất cả là do tôi."
Bạc Thận Ngôn nhìn cậu với đôi mắt kinh ngạc,
Thật giống như lần đầu tiên cậu và hắn quen biết nhau.
"Em làm anh cảm thấy thật xa lạ."
Nguyên Gia Dật nghe vậy thì bật cười, "Xa lạ sao? Đây mới là em."
Bạc Thận Ngôn lắc đầu, không tin.
Hắn lại vươn hai tay ôm lấy eo Nguyên Gia Dật, vùi đầu vào cổ cậu, cọ cọ lắc đầu, "Không đâu, bảo bối của anh không phải người như vậy."
Rõ ràng cậu còn không nỡ để một con cún con chết, sao có thể là loại người mà Thịnh Giang Hà nhắc đến được.
Nguyên Gia Dật để mặc hắn ôm, hai tay rũ xuống đặt ở hai bên sườn, gắng nhịn nước mắt và mong muốn ôm hắn, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
"Em cứu Nằm Xuống, em tốt bụng như vậy, là bảo bối của anh, bảo bối của anh không phải người như vậy. Chắc chắn là do em tức giận, cảm thấy anh đang quan tâm Thịnh Lan, có đúng không?"
Giọng điệu của Bạc Thận Ngôn run rẩy, giống như muốn khóc, ngược lại còn giống Nằm Xuống ngày đó, yếu đuối chờ người đến cứu.
"Nằm Xuống là giống chó Leonberger." Nguyên Gia Dật điều chỉnh lại hô hấp, chậm rãi nói, "Ai lại vứt một giống chó quý như vậy ở ven đường chứ?"
"Còn cố tình để em...." Cậu chỉ vào bản thân mình, "Một kẻ đang gấp gáp xây dựng cho bản thân mình hình tượng đáng thương, tốt bụng nhặt được, chẳng phải rất trùng hợp sao?"
( Ý Nguyên Gia Dật nói dối là khi mới gặp Bạc Thận Ngôn, cậu cố tình đưa Nằm Xuống về, cốt để lấy tình thương từ hắn)
Bạc Thận Ngôn vẫn lắc đầu.
Nguyên Gia Dật vỗ vỗ lưng Bạc Thận Ngôn, nhón chân để ghé sát vào tai hắn.
"Em đã chờ ngày này ngay cả trong giấc mơ của mình."
"Cuối cùng thì anh ta cũng sắp chết rồi."
"Em sẽ là người thừa kế duy nhất của Thịnh gia."
"....."
Những ngón tay của Bạc Thận Ngôn đang xoa gáy cho Nguyên Gia Dật chợt dừng lại.
Nguyên Gia Dật cảm nhận được cảm xúc của hắn có sự thay đổi, thật chậm rãi nhấc tay lên, đẩy cái ôm của Bạc Thận Ngôn ra.
Kết thúc.
Cậu còn sẵn sàng chuẩn bị nhận một cái tát từ Bạc Thận Ngôn.
Nhưng không có gì xảy ra cả.
Mắt Bạc Thận Ngôn hồng lên nhìn cậu.
"Nguyên Gia Dật, em nghiêm túc sao? Em đừng để lời nói lúc tức giận ảnh hưởng."
Ánh mắt Nguyên Gia Dật trong veo, trong mắt vẫn mang theo ý cười như cũ, dịu dàng như thể lần đầu tiên gặp nhau.
"Đương nhiên."
"Cậu ấy là anh trai của em!"
Bạc Thận Ngôn lùi về sau nửa bước, nghiêm túc đánh giá Nguyên Gia Dật từ trên xuống dưới, vì nói quá nhanh mà ho khan hai tiếng.
"Em khiến anh quá thất vọng rồi."
"Đúng vậy, thật sự đáng tiếc."
- ----------------
Editor: Chương sau hé lộ một phần quá khứ hồi nhỏ của Gia Dật rồi.