Nguyên Gia Dật cứ nằm như vậy tới tận khuya, rồi trời lại rạng sáng, cậu không chờ Bạc Thận Ngôn về nhà nữa.
Thật ra không phải cậu đang đợi hắn, chỉ là đột nhiên không biết bản thân phải làm gì tiếp.
Cậu biết, mình chắc chắn không chờ được Bạc Thận Ngôn về.
Mọi thứ sẽ dừng tại đây.
Mấy ngày nay Nguyên Diểu đã thử ngồi dậy, biết đâu vài ngày nữa cậu có thể dìu mẹ lên xe lăn, đi xuống dưới lầu cảm nhận những chồi non cây cối vào mùa xuân.
Trong những tháng ngày đau khổ kia, Nguyên Gia Dật đã nhiều lần suy nghĩ.
Nếu Nguyên Diểu ít quan tâm đến cậu một chút, nếu bà không vì cậu quỳ xuống cầu xin Thịnh Giang Hà, không đưa cậu đi chạy trốn, khiến cho cậu bị xích chân, khiến bà nghiện ma túy, thì Thịnh Giang Hà sẽ không trừng phạt bà một cách tàn nhân như vậy.
Nếu như thế thật, thì hiện tại có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cậu sẽ không vướng bận hay phụ thuộc, cho dù Thịnh Giang Hà đối xử với cậu thế nào, cậu cũng không cảm nhận được, cũng không đau khổ như lúc này.
Nguyên Gia Dật khó chịu ôm đầu, cuộn cả người lại, đau đớn quỳ bò trên thảm.
Trong những ngày u ám, Nguyên Gia Dật đã cô đơn, vật lộn để sống, cậu khao khát ánh sáng, nhưng cũng lại sợ ánh sáng.
Nguyên Gia Dật muốn nhìn thế giới bên ngoài, nhưng lại sợ bản thân mình quá nhỏ nhoi.
Cho đến khi Bạc Thận Ngôn đi đến với cơ thể phủ đầy sương và tuyết, bao phủ bởi gió lạnh.
Mở chiếc áo khoác ra, ôm cậu vào lòng, cho cậu thấy trái tim nóng ấm dịu dàng của hắn.
Nguyên Gia Dật đưa tay lên che hai tai, càng cuộn chặt cơ thể hơn.
Thế giới này quá ồn ào.
Hắn cũng quá ồn ào.
Nỗi nhớ nhung Bạc Thận Ngôn biến thành thứ âm thanh đinh tai nhức óc, khiến màng nhĩ mỏng manh của cậu không thể chịu thêm một giây nào nữa.
Nằm Xuống đã ăn xong, rầm rì nằm sau lưng Nguyên Gia Dật, dùng cái mũi nhẹ nhàng gẩy gẩy vào cậu.
"Nằm Xuống, tao mệt quá, không thể chơi cùng mày được."
Nguyên Gia Dật hơi dịch người, nghẹn giọng nói.
"Gâu!"
Nằm Xuống đứng lên, cúi đầu đẩy cái bát ban nãy nó đã đẩy đến lưng Nguyên Gia Dật, tiếp tục đẩy ra trước mặt cậu.
Mùi thức ăn của chó bay đến mũi Nguyên Gia Dật, cậu nhìn qua khe hở ngón tay, nước mắt lại rơi xuống thảm.
Trước mặt cậu là một nửa bát thức ăn cho chó vẫn còn dính nước miếng, Nằm Xuống thè lưỡi thở phì phò bên tai cậu, nước miếng của nó còn dính lên cổ Nguyên Gia Dật.
"Bảo bối, cảm ơn cơm của mày." Nguyên Gia Dật thở dài dựa vào góc tường, ôm lấy cái đầu to của Nằm Xuống, mười ngón tay đan vào nhau ôm chặt nó, không cẩn thận đụng phải cái nhẫn trên tay, lạnh đến phát run, "Có lẽ lần này phải thật sự từ biệt rồi."
Bầu trời dần sáng hẳn.
Nguyên Gia Dật cũng thu dọn đồ đạc.
Nếu đã kết thúc với Bạc Thận Ngôn, cậu cũng không thể ở tiếp chỗ này.
Nguyên Gia Dật mua một chiếc bánh mì nhỏ, lấy điện thoại ra gọi xe, sau đó ôm theo Gạo Nếp và Nằm Xuống lên xe.
Trước khi đi, cậu muốn gặp vài người.
Gần đây sức khỏe của Tần Nguyệt Nga không được tốt lắm, nguyên nhân là do đổi mùa, khiến bà bị cảm lạnh ho khan, thấy Nguyên Gia Dật đưa theo Nằm Xuống đến, bà hơi ngạc nhiên, xong vẫn cố gắng ngồi thẳng dậy nở nụ cười.
"Lan Lan đến à?"
Nhìn khuôn mặt với những nếp nhăn cùng cơ thể gầy yếu của bà, môi Nguyên Gia Dật run rẩy, giao Nằm Xuống cho dì Tống, rảo bước đi đến trước giường Tần Nguyệt Nga, quỳ một chân trên mặt đất.
"Bà ơi....là cháu đây, là...Lan Lan."
"Ừ, là Lan Lan, cháu ngoan của bà." Bàn tay đầy nếp nhăn của Tần Nguyệt Nga đặt lên tay trái của Nguyên Gia Dật, nắm lấy tay cậu nhìn qua nhìn lại, "Tay Lan Lan đẹp thật đấy, lúc nhìn thấy cháu chơi đàn dương cầm trên TV, bà còn nghĩ nếu hôm nào rảnh...Khụ khụ khụ, bà sẽ tự mình đi mua cho cháu một cây đàn, đặt ở nhà chúng ta, lúc nào cháu về chơi có thể đàn cho bà nghe."
Nguyên Gia Dật nở nụ cười, "Vâng ạ, nhưng bà phải hứa với Lan Lan, phải nhanh chóng khỏe lại, như vậy cháu mới đồng ý đánh đàn cho bà nghe, à với lại, mấy hôm nay cổ và bả vai của cháu bị đau, còn đang muốn được bà đưa đi tập Thái Cực quyền nữa."
"Được được được, bà hứa."
Tần Nguyệt Nga lại ho khan, khiến Nguyên Gia Dật không nhịn được hai mắt đỏ lên, quay đầu sang chỗ khác lén lau nước mắt.
Cậu thật sự mong người lương thiện như ông bà sống khỏe mạnh trường thọ, không phải do trong người bà chảy nhóm máu giống cậu, mà vì bà là toàn bộ của Bạc Thận Ngôn.
"Lan Lan, sao cháu không đi cùng Ngôn Ngôn?"
Tần Nguyệt Nga kéo cậu đứng dậy, ấn cậu ngồi lên ghế rồi hỏi.
"...Cháu, Thận Ngôn bận quá bà ạ, nếu được bà nhất định phải mắng anh ấy cho cháu, bảo anh ấy phải nghe lời cháu, không được bỏ bữa." Nguyên Gia Dật biết Tần Nguyệt Nga rất thích nhìn lúc hai người cười đùa, cũng thích nghe cậu mách chuyện, "....Bà ơi, cháu phải đi xa trình diễn, đành gửi Nằm Xuống và Gạo Nếp về đây cho bà, làm phiền dì Tống chăm sóc chúng nó, không lâu nữa...Thận Ngôn sẽ đến đón bọn nó."
Nguyên Gia Dật không kìm nén được giọng nói nghẹn ngào, cậu khó khăn nói hết câu, cuống quít cúi đầu.
Dì Tống rất thích tính cách của Nguyên Gia Dật, cũng có tình cảm tốt với đôi chó mèo do Bạc Thận Ngôn nuôi, nghe vậy nở nụ cười đồng ý.
"Cháu còn phải lên máy bay, bà ơi, lần sau..." Đôi mắt cậu đỏ bừng, ngón tay nắm lấy tay Tần Nguyệt Nga hơi dùng lực, ngón cái vuốt ve những vết đồi mồi trên mu bàn tay của bà, "Lần sau...cháu lại tới thăm bà."
Mắt Tần Nguyệt Nga không tốt, chỉ nghĩ rằng do Nguyên Gia Dật nghỉ ngơi không đủ, cho nên mắt mới đỏ như vậy, đau lòng thở dài, "Bà đã nói với Ngôn Ngôn, đừng để cháu làm việc nhiều quá, không làm cũng không sao, nhưng sao nó không chịu nghe lời, còn để cháu đi biểu diễn ở nơi này nơi khác?"
Mặc dù đã cố gắng nín lại nhưng cổ họng Nguyên Gia Dật vẫn phát ra những tiếng nức nở nhỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu cúi người ôm lấy bả vai Tần Nguyệt Nga.
"Đúng thế ạ, bà ơi, cháu...cháu cũng không muốn, Thận Ngôn anh ấy....đúng là người xấu, bà phải giúp cháu đánh anh ấy, bà đừng thiên vị nha..."
"Được, bà giúp cháu đánh nó, đánh vào tay nó..."
Nguyên Gia Dật không dám ở lại nhà chính của Bạc gia quá lâu, cậu vội vàng nói lời tạm biệt, ôm chặt lấy Nằm Xuống và Gạo Nếp, hôn chúng nó mấy cái, "Ngoan ngoãn lớn lên nhé, hai đứa nhóc nghịch ngợm, hẹn gặp lại."
Sáng sớm thời tiết vẫn còn se se lạnh, Nguyên Gia Dật lo Bạc Thận Ngôn sẽ lại định vị cậu, cho nên tùy tiện mua bộ quần áo và giày mới bên vỉa hè, kéo túi hành lý đi lang thang không mục tiêu, đi được một lúc lâu thì bất cẩn dẫm phải một hòn đá, điện thoại trong tay rơi xuống đất.
Cậu đau lòng ngồi xổm xuống nhặt lên, nhìn màn hình vốn đã loang lổ giờ thành vỡ vụn.
Đôi giày mới mua còn cứng và không vừa chân, nhưng cậu phải nhanh chóng thích ứng.
Việc cậu và Bạc Thận Ngôn chia tay nhau, chắc chắn Thịnh Giang Hà đã biết.
Lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, chắc cũng ngầm đồng ý trả tự do cho cậu và Nguyên Diểu.
Bỗng nhiên Nguyên Gia Dật cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Cậu vẫy một chiếc xe, ôm túi đồ ngồi lên, đọc địa chỉ của Nguyên Diểu.
Cuối cùng đã có thể đón mẹ về nhà.
Vừa đến tầng có phòng bệnh của Nguyên Diểu, Nguyên Gia Dật lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Nhưng có vẻ mọi thứ vẫn như thường lệ, cho nên sự cảnh giác của cậu có lẽ là thừa.
Nguyên Gia Dật siết chặt dây đeo balo, chậm rãi đi về phía phòng bệnh.
Tay cậu chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì đã có người ở bên trong chậm rãi mở cửa ra.
Chẳng lẽ là Bạc Thận Ngôn?
Sau khi chia tay nhau Bạc Thận Ngôn vẫn đến thăm mẹ của cậu sao?
Nguyên Gia Dật mang theo mong chờ xa vời nhìn vào, thấy người đứng trước cửa, hai dòng nước mắt lập tức trào ra, đột nhiên quỳ trên mặt đất.
"Mẹ..."
Là hộ sĩ chuyên nghiệp mà Bạc Thận Ngôn thuê đến, cô sẽ đẩy xe lăn cho Nguyên Diểu, đồng thời giúp bà làm phục hồi chức năng, khi Nguyên Gia Dật đi vào, Nguyên Diểu đang thử dùng tay vặn tay nắm cửa.
Bà vừa mở cửa, Nguyên Gia Dật đã đẩy túi hành lý vào.
"Gia...Gia...."
Nguyên Diểu vẫn gặp khó khăn khi nói chuyện, thời gian dài nằm trên giường cộng thêm mấy vết thương mới làm các chức năng cơ thể của bà yếu đi rất nhiều, có thể hồi phục đến mức thế này đã gọi là kỳ tích rồi.
"Mẹ, mẹ giỏi quá...Mẹ không cần con giúp mà đã tự ngồi lên xe lăn được rồi, giỏi quá."
Mấy hôm nay Nguyên Gia Dật khóc đến mức đau mắt, nhưng có quá nhiều chuyện khiến cậu phải rơi lệ.
Cậu vốn không thích khóc, đau thế nào cũng không khóc, nhưng những điều tốt đẹp dịu dàng này lại khiến cậu muốn khóc hơn lúc đau khổ.
Nhìn Nguyên Diểu đang cố gắng nặn ra nụ cười, Nguyên Gia Dật hệt một đứa trẻ nắm lấy bàn tay gầy gò của bà, áp vào mặt mình, "Mẹ của con là người giỏi nhất."
Thấy cô hộ sĩ không hiểu gì, Nguyên Gia Dật vui vẻ giải thích, "Đó là tiếng địa phương, rời khỏi nhà khá lâu rồi nên ít khi tôi dùng."
Hộ sĩ gật đầu nở nụ cười, "Anh Nguyên, từ ngày mai tôi sẽ không đến nữa, hạn hợp đồng sẽ hết hạn vào hôm nay."
"Thời gian qua cô đã vất vả rồi." Nguyên Gia Dật nói.
"Đây là nhiệm vụ của tôi, chúc bà Nguyên sớm bình phục, chúc anh luôn khỏe mạnh."
Nguyên Gia Dật tiễn hộ sĩ ra ngoài, vừa đóng cửa lại đã nghe thấy hành lang truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
Có lẽ là người thân của bệnh nhân nào đó đến thăm.
"Mẹ ơi, để con đưa mẹ lên giường nghỉ ngơi một lúc." Nguyên Gia Dật cúi người đỡ Nguyên Diểu đang ngồi trên xe lăn lên, thật nhẹ nhàng đỡ bà nằm xuống giường, giúp bà chỉnh lại cổ áo, "Mẹ cứ nghỉ đi, chúng ta còn rất nhiều thời gian, có thể tập nói chuyện sau, đi đường..."
Cậu còn chưa nói xong, cửa phòng đã bị đẩy mạnh, sáu, bày người đàn ông mặc đồ đen xông vào.
"Mấy người là ai? Đừng đụng vào mẹ tôi, có chuyện gì từ từ nói."
Khi nói mấy lời này, trong lòng Nguyên Gia Dật cũng đã hiểu.
Nguyên Gia Dật bị ép đưa đến một bệnh viện lạ hoắc, cậu vừa xuống xe đã vội vàng nhìn về chiếc xe cứu thương tư nhân ở phía sau, muốn đi đến xem Nguyên Diểu thế nào rồi, lại bị đạp vào chân một cái, ngã nhào trên mặt đất.
"Mày dám để tao phải đi tìm à, bây giờ còn không thèm nghe điện thoại của tao?"
Thịnh Giang Hà đứng trước mặt cậu, con ngươi đỏ bừng ngồi xổm xuống, bóp chặt lấy cổ Nguyên Gia Dật.
Lúc này Nguyên Gia Dật mới chợt nhớ, sau khi hoàn thành yêu cầu của Thịnh Giang Hà, cậu quá xúc động nên cho số ông ta vào danh sách đen, đương nhiên không thể nghe điện thoại.
Mà lúc ngồi trên xe cậu cũng không quan tâm mấy cuộc gọi nhỡ từ số lạ.