Nguyên Gia Dật khàn giọng nói, Bạc Thận Ngôn nghe xong cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt vậy.
Hắn bỏ tờ kết quả xuống, ngồi xuống đất phía sau Nguyên Gia Dật, dịu dàng ôm lấy cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên gáy cậu, những giọt nước mắt nóng hổi nhỏ xuống bộ đồ bệnh nhân của Nguyên Gia Dật, rồi nhanh chóng thấm vào vải.
"Không phải, không phải đâu Gia Gia, em không phải trò cười, em là một người tốt..."
Nguyên Gia Dật nghẹn giọng cười, giơ bàn tay đang bị băng bó lên che mắt, bất lực dựa vào vai Bạc Thận Ngôn.
Bạc Thận Ngôn biết, Nguyên Gia Dật dựa vào hắn là do cậu đã quá mệt mỏi, chứ không phải do cậu tin tưởng hắn.
Nhưng dù là lý do gì, hắn cũng không dám thở quá mạnh, hắn sợ Nguyên Gia Dật không chịu dựa dẫm vào hắn, chạm vào hắn.
Ốc Dã đẩy xe lăn đưa Đoạn Phù đi đến trước cửa phòng bệnh của Nguyên Gia Dật, cậu tò mò ngó vào phòng nhìn nhìn, nhưng lại bị bảo vệ của Bạc Thận Ngôn chặn lại.
"Thưa anh, xin hãy di chuyển."
Ốc Dã nhướng mày, đưa tay nhéo nhéo sống mũi của Đoạn Phù, "Anh xem, tôi đã bảo là không được vào mà."
Đoạn Phù đang đeo khẩu trang ngồi trên xe lăn, bị Ốc Dã nhéo mũi hơi ngứa, đưa tay gãi gãi giữa lông mày.
"Tiểu thiếu gia, chúng ta về công ty đi."
Ban nãy trong phòng bệnh, Ốc Dã sống chết đòi bế Đoạn Phù ra khỏi bệnh viện, Đoạn Phù phải khuyên hết lời, cùng im lặng phản kháng thì Ốc Dã mới miễn cưỡng đồng ý dùng xe lăn đẩy y ra ngoài.
"Về cái rắm, về nhà nghỉ ngơi cho tôi."
Không vào được phòng bệnh của Nguyên Gia Dật, Ốc Dã âm thầm mừng trong lòng, giọng nói cũng có chút vui sướng.
Trạng thái tinh thần của Đoạn Phù mới chỉ hồi phục một chút, nói muốn đến công ty cũng là đang gắng gượng, không chịu khuất phục bệnh của mình.
Nghe Ốc Dã nói vậy, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Đoạn Phù lộ ra sự yếu ớt, mặc kệ Ốc Dã sắp xếp.
Nguyên Gia Dật khóc thật lâu, khóc gần như cạn nước mắt, cuối cùng thiếp đi trên vai Bạc Thận Ngôn.
Ngoài trời bắt đầu sẩm tối, sợ Nguyên Gia Dật ngồi trên mặt đất sẽ bị lạnh, Bạc Thận Ngôn vẫn luôn đặt tay dưới mông Nguyên Gia Dật, hắn nghiêng đầu thấy cậu đã ngủ say, thật cẩn thận bế cậu lên giường.
Bạc Thận Ngôn quay về bàn, ngồi trên ghế lấy toàn bộ thư ra đọc một lượt.
Những bức thư của Nguyên Diểu chỉ được viết trong vài năm, bởi vì thời gian hạnh phúc của bà vô cùng ngắn ngủi.
Cho nên Bạc Thận Ngôn chỉ mất khoảng một giờ để đọc toàn bộ thư của bà viết.
Ánh mắt Bạc Thận Ngôn lộ ra vẻ đau xót nhìn tờ kết quả xét nghiệm, im lặng nhìn Nguyên Gia Dật vẫn còn nhíu chặt mày khi đang ngủ, đặt những bức thư lại nguyên trạng vào rương, đầu ngón tay lướt qua tập hồ sơ phía dưới, hắn không để ý lắm, đóng cái rương lại.
Bạc Thận Ngôn chỉnh lại chăn cho Nguyên Gia Dật, lấy điện thoại ra, vừa bấm vừa đi ra ngoài.
"Trạch, cậu gửi hai thứ kia đến nhà của tôi đi."
Đầu dây bên kia của Ốc Trạch tương đối ồn ào, hắn ra chỗ yên tĩnh hơn, nhắc nhở Bạc Thận Ngôn.
"Này, cậu đừng làm gì khiến họ chết nhé, tôi khó giải thích lắm."
"Ừ, tôi biết rồi."
Nét mặt Bạc Thận Ngôn trầm xuống, tắt điện thoại.
Hắn sẽ khiến bọn họ phải tự cầu xin được chết.
Hai bảo vệ cao lớn cường tráng đứng trước cửa phòng bệnh của Nguyên Gia Dật, khiến người nào đi qua cũng cảm thấy bệnh nhân bên trong phòng là người không dễ đụng vào, nên đều chùn bước, không dám tới gần rước họa vào thân.
Bạc Thận Ngôn vẫn luôn cảm thấy ai cũng có lý do làm tổn thương Nguyên Gia Dật, hắn chỉ muốn mỗi giây mỗi phút có thể cất người hắn yêu vào trong túi, hết lòng che chở.
Hắn cảm thấy mình điên rồi.
Nhưng hắn không dừng được suy nghĩ như vậy.
Bạc Thận Ngôn cởi áo khoác, ôm lấy Nguyên Gia Dật vẫn còn ngủ say, bế cậu lên, rồi nói với bảo vệ đi nghỉ, sau đó đưa Nguyên Gia Dật rời khỏi bệnh viện.
Nguyên Gia Dật mơ màng bị tiếng khóc và tiếng la hét đnáh thức.
Cậu nhắm mắt ngáp một cái, nghĩ đó là ảo giác, trở mình muốn ngủ tiếp, tiếng kêu la kia càng rõ hơn.
Nghe giống như một nam một nữ.
Nguyên Gia Dật ngồi dậy nghe thử, nhưng lại không nghe thấy gì nữa, cuộn tròn hai chân vào lồng ngực, cằm dựa vào đầu gối, nhìn khoảng sân trống trải đen ngòm bên ngoài cửa sổ.
Lại quay về rồi.
"Gâu!"
Một cái bóng đen sì nhổm dậy từ thảm, Nguyên Gia Dật không hề sợ hãi, trái lại còn nhận ngay ra.
"Nằm Xuống?"
"Gâu gâu!"
Trông Nằm Xuống cực kỳ khỏe mạnh, ít nhất cũng béo lên năm sáu cân, nhìn qua thấy lớn hơn trước rất nhiều.
Dường như nó cảm nhận được tâm trạng của Nguyên Gia Dật, miệng không ngừng ẳng ẳng gầm gừ, hai chân liên tục dậm lên thảm, nhưng vẫn không dám nhào lên giường.
"Không sao đâu, bảo bối, nào, lên đây ôm anh một cái."
Nguyên Gia Dật giang hai tay ý bảo nó lên giường nằm, đột nhiên nhớ ra chính Bạc Thận Ngôn là người chỉnh cách xưng hô từ "ba ba" thành "anh" của cậu, ánh mặt chợt tối sầm.
Nằm Xuống nóng lòng thử đặt hai chân trước trên mép giường, muốn dùng đầu chạm vào tay Nguyên Gia Dật.
"Meo meo."
Gạo Nếp nãy giờ vẫn nằm ngủ trên bụng Nằm Xuống, bị động tác ngồi dậy bất chợt của nó hất văng xuống mặt đất, vừa định thần lại liền nhận ra người đang nằm trên giường là Nguyên Gia Dật, vội kêu lên vài tiếng vui vẻ.
Nhưng Gạo Nếp chả biết "khách khí" như Nằm Xuống, nó nhảy vào lồng ngực Nguyên Gia Dật cọ cọ, dường như bất mãn với mùi thuốc sát trùng trên bộ đồ bệnh nhân, cào cào như muốn lột nó khỏi người Nguyên Gia Dật.
"Không, không được đâu Gạo Nếp."
Nguyên Gia Dật bị đuôi của nó quẹt nên ngứa, bật cười giữ lấy quần áo của mình, vỗ vỗ mông nó, "Anh không có lông, sẽ bị lạnh mất."
Nằm Xuống tủi thân rầm rì, vẻ ngoài to lớn nhưng đôi mắt lại long lanh, phe phẩy cái đuôi như chờ Nguyên Gia Dật tới ôm nó.
Leonberger là một giống chó thích hợp để làm bạn, nó có thể quan sát và quan tâm chủ nhân, cộng thêm việc Nằm Xuống được Nguyên Gia Dật huấn luyện tương đối thông minh, mỗi ngày khi Nguyên Gia Dật cho nó ăn, nó sẽ cẩn thận để răng năng sắc nhọn của mình không cứa vào tay cậu, bây giờ thấy tâm trạng của cậu không tốt nên không dám tới gần.
"Đến đây." Nguyên Gia Dật không cẩn thận chạm vào vết thương, cậu đau đến cau mày, sắc mặt trắng bệch, nhưng không đành lòng nhìn Nằm Xuống buồn, "Nào, lại ôm nào."
Dù Nằm Xuống là một chú chó thông minh, nhưng Nguyên Gia Dật liên tục mời mọc, nó không chịu được nữa, ô ô vọt vào vòng tay của cậu.
Bạc Thận Ngôn chăm sóc bọn chúng rất tốt, cả hai đều thoang thoảng mùi sữa tắm, để ý kỹ còn ngửi được mùi nước hoa của Bạc Thận Ngôn, xem ra anh ấy thường xuyên ôm chúng.
Có lẽ Nằm Xuống biết mình to hơn Gạo Nếp nhiều, nên sau khi chui vào lòng Nguyên Gia Dật thì không dám cựa quậy nhiều, híp mắt cảm nhận những cái xoa đầu của Nguyên Gia Dật, cái đuôi thì vẫy vẫy liên tục, quật cả vào mặt Gạo Nếp.
Nguyên Gia Dật để tay trái phía sau lưng, cố gắng không đụng vào, tay phải nhẹ nhàng gãi cổ Nằm xuống, thở dài.
"Nằm Xuống, em có cảm thấy trong thế giới này, anh là kẻ thừa thãi không?"
Nước mắt của Nguyên Gia Dật rơi trên đầu Nằm Xuống, lông bị ướt khiến nó cảm thấy không thoải mái, giơ chân đặt lên chân Nguyên Gia Dật như an ủi.
Không đợi Nguyên Gia Dật nói tiếp, tiếng kêu la khiến cậu tỉnh giấc ban nãy lại vang lên, cậu đẩy cái đầu to đùng của Nằm Xuống ra, "Ngoan, mấy đứa nằm đây một lát nhé, để anh ra ngoài xem."
Nằm Xuống không muốn bỏ lỡ cơ hội ở bên Nguyên Gia Dật, thấy cậu đứng dậy thì vội nhảy xuống giường chạy ra cửa phòng, hai chân trước nhấc cao chạm vào tay nắm cửa, cạch một cái mở ra, sau đó chạy về giường, ngoạm lấy Gạo Nếp cùng đi.
"...Em sẽ khiến Gạo Nếp khó chịu đấy."
Nguyên Gia Dật vẫn còn hoang mang về động tác thuần thục này của Nằm Xuống, vẻ mặt của Gạo Nếp thì bình tĩnh như thể đã quá quen với việc này, cậu cúi người bế nó lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Căn biệt thự của Bạc Thận Ngôn có ba tầng, ở đây lâu như vậy, nhưng Nguyên Gia Dật chỉ đi quanh quẩn ở hai tầng dưới, chưa bao giờ lên tầng ba.
Cậu bám vào tay vịn cầu thang, chậm rãi đi về phía phát ra âm thanh.
Mãi khi đến trước một căn phòng được đóng kín, tiếng khóc nghe được rất rõ ràng.
Nguyên Gia Dật nắm lấy tay nắm cửa muốn vặn mở, đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
"Bạc tổng, tha cho chúng tôi đi, xin cậu hãy nhớ tới ngày trước..."
Là giọng của Thịnh Giang Hà!
Sự sợ hãi ngấm sâu trong xương cốt làm Nguyên Gia Dật buông lỏng tay nắm theo bản năng, lo sợ lùi về sau hai bước, lưng đụng phải lan can mới hoảng sợ dừng lại, yết hầu chuyển động lên xuống.
"Ngày trước cái gì?" Giọng nói lạnh lẽo của Bạc Thận Ngôn truyền ra, vẫn bình tĩnh trầm thấp như vậy, nhưng lại khiến người khác cảm thấy khiếp sợ, "Ân tình à?"
Nằm Xuống khẽ liếm mắt cá chân của Nguyên Gia Dật, cậu ngây người không phản ứng lại, ánh mắt dại ra tiếp tục nghe.
"Bạc tổng, tôi thừa nhận, tôi thừa nhận, chúng tôi đã lợi dụng Nguyên Diểu, do sức khỏe của Lan Lan không tốt, bác sĩ nói nếu có thể sinh được một đứa con khỏe mạnh khác, xác suất nhóm máu giống nhau là cực kỳ lớn, mạng của Lan Lan cũng được đảm bảo hơn."
Có lẽ Thịnh Giang Hà bị đánh khá thê thảm, vừa nói vừa gào khóc.
Đầu ngón tay Nguyên Gia Dật lạnh buốt, tay trái đang bị thương bám vào lan can hành lang, siết chặt như thể không cảm nhận được đau đớn.
Ở bên trong, là ba và mẹ của cậu.
Từ ngày đầu tiên khi còn là một phôi thai, sinh mệnh của cậu đã được tuyên án tử.
Cậu trở thành trò cười, thành thứ thừa thãi nhất trong thế giới này.
Đứa trẻ được chờ mong, cũng là đứa trẻ không được chờ mong nhất.
"Đến bà."
Giọng Bạc Thận Ngôn càng thêm lạnh lẽo, dường như vừa thay đổi hướng ngồi và đối tượng nói chuyện.
"Bạc tổng, nếu tôi nói ra, cậu có thể tha cho Lan Lan được không? Lan Lan nó không giết người, nó chắc chắn không thể giết người."
Tình thương của người mẹ vượt lên cả nỗi sợ bị đe dọa tính mạng, Tống Kiều Nhan vẫn luôn nghĩ đến Thịnh Lan.
Đôi môi Nguyên Gia Dật run rẩy, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Nằm Xuống, hai mắt nhắm chặt không dám nghe tiếp.
"Sau khi Nguyên Diểu hạ sinh đứa bé kia, Thịnh Giang Hà lại lén lút qua lại ăn nằm với cô ta, cho nên tôi..."
Giọng nói của Tống Kiều Nhan mang theo sự hận thù.