Dữ Quân Đồng Chu Độ

Chương 1



Phần 1: Chương 1+2

_______

Ta gả cho con trai của kẻ thù cũ của phụ thân ta.

Trước khi lên kiệu hoa, phụ thân ta kéo tay của ta rồi dặn: “Tiểu Chu à, nhất định phải khiến cho nhà hắn long trời lở đất, gà bay chó chạy nhé, lấy ra dáng điệu phản nghịch vào thời kỳ dậy thì của con ấy!”

Ta đỡ trán: "Phụ thân, người đừng ôm kỳ vọng quá lớn với con.”

Ông ấy lôi kéo tay của ta không chịu buông, lớn tiếng cổ vũ ta: “Ta tin con có thể mà! Lúc trước con còn có thể làm cho ta không thăng quan được, kiếm tiền cũng không, sao lại không thể làm cho Cố gia của hắn gia đình không yên chứ?”

Lại lôi chuyện cũ ra.

“Đã nói là mực trên tấu chương của người không phải do con nhỏ lên mà!”

Ta nhanh chóng lên kiệu hoa, giữ rèm cửa thật chặt, luôn miệng dặn kiệu phu chạy mau.

1.

Ta, Khương Tiểu Chu, người nổi tiếng ở kinh thành, hôm nay phải xuất giá rồi.

Gả cho người cũng rất nổi tiếng, con trai của Cố Đại tướng quân, Cố Độ.

Hai người chúng ta đều rất nổi danh, nhưng chỗ nổi tiếng lại không giống nhau.

Ta nổi tiếng vì phụ thân ta, đường đường là Thừa tướng, một quan văn, cưới hổ nữ của nhà tướng, rồi sinh ra nữ nhi cũng hung hăng y hệt.

Đúng, chính là ta.

Cố Độ nổi tiếng vì, là con của Đại tướng quân nổi tiếng vô cùng, hắn không thi võ mà thi khoa cử, còn trở thành tân khoa Thám hoa.

Hôm thánh chỉ ban xuống, rất nhiều người mang theo ganh tỵ đến chúc mừng ta, đều bị ta mắng trở về.

Sau đó nghĩ lại thì thấy không cần.

Cũng không có gì, việc nhỏ mà thôi, chỉ là gả cho con trai của kẻ thù cũ của phụ thân ta.

Khương Võ với Cố Văn, đối thủ nổi danh trên triều đình.

Hôm nay ngươi nói biên cương cần thêm binh, ngày mai ta liền nói quốc khố không đủ.

Hôm nay ngươi nói phải đón Phật tế bái, ngày mai ta liền nói hao tài tốn của chi bằng tăng cường quân sự.

Hôm nay ngươi nói con trai nhà ngươi đến tuổi lấy vợ rồi, ngày mai ta liền nói con gái của ta phải xuất giá trước con trai ngươi.

Hả?

Ngay cả cái này cũng phải so sánh.

Hoàng đế nói: "Vậy chi bằng ở cùng nhau đi."

Thánh chỉ ban hôn vừa ra, Cố Văn với Khương Võ đều ch.ết lặng.

Nghe nói phu nhân của Cố Văn mắng ông ấy một trận, nói hắn vừa mất nhi tử lại thiệt quân*.

Chú thích: Câu gốc là 赔了夫人又折兵: nghĩa đen là vừa mất phu nhân lại thiệt quân, nghĩa bóng là tiền mất tật mang, còn tác giả thay phu nhân thành nhi tử.

Cố Đại tướng quân buồn rầu không nói lời nào, chạy đến tửu lâu uống rượu.

Ơ, bắt gặp Khương Tể tướng cũng bị phu nhân mắng đi ra.

Hai người vốn đang ủ rũ, vừa thấy đối phương tinh thần liền hưng phấn, hệt như đá gà.

Khương Tể tướng ngoài cười nhưng trong không cười: “Chúc mừng chúc mừng nha.”

Cố Đại tướng quân chắp tay: “Đâu có đâu có.”

Khương Tể tướng còn nói: “Bị phu nhân mắng thê thảm đúng chứ?”

Cố Đại tướng quân vẫn mặt dày phản bác:

“Không có không có, phu nhân của ta nói, A Độ nhà chúng ta là con trai, có thể cưới thê tử, có thể sinh mười tám con trai, không vướng bận, không vướng bận.”

Phụ thân ta, một quan văn đó, mà lại dùng tay không bóp nát ly rượu, về nhà liền đánh thức ta còn đang say ngủ: “Tiểu Chu! Con phải khiến cho Cố Độ đoạn tử tuyệt tôn!”

Mẫu thân ta nghe thấy tin tức nhanh chóng đến rồi mạnh mẽ nện phụ thân ta một trận: “Cố Độ đoạn tử tuyệt tôn cũng là nhà ông đoạn tử tuyệt tôn! Kêu ông đừng uống rượu, ông còn uống nhiều như vậy!”

Mẫu thân ta đuổi phụ thân ta trở về phòng, nói với ta đang ch.ết lặng: “Con yêu, ván đã đóng thuyền, con vẫn nên chung sống với Cố Độ cho tốt. Hắn là tân khoa Thám hoa, là vị hôn phu của bao nhiêu người cầu mà không được, nghiệt duyên thì cũng là duyên, con nên cố gắng quý trọng, đừng nghe phụ thân con nói bậy.”

Ta nhìn trời.

Quý trọng hay không thì để sau đi.

Thành thật mà nói, nghe phụ thân ta mắng Cố Văn nhiều văn rồi, ta cũng tạo thành thói quen xấu vừa nghe thấy chữ “Cố” liền cáu gắt.

Nghe nói cáu gắt thời gian dài sẽ gây ra nhiều nếp nhăn trên trán.

Có điều, nghe nói Cố Độ là một thiếu niên đẹp trai, hơn nữa rất thông minh.

Ngươi nghĩ đi, con trai của Đại tướng quân đi học lại học thành Thám hoa, đủ thấy chỉ số thông minh của hắn rồi, tin vỉa hè nói, nếu không phải vì hắn quá đẹp, thích hợp làm Thám hoa, có lẽ hắn đã trở thành tân khoa Trạng nguyên rồi.

Ta hy vọng hắn cũng có thể thông minh giống với ta, bằng không ta không hạnh phúc, hắn cũng đừng nghĩ sống những ngày tốt đẹp.

Ta đang nghĩ ngợi, khăn voan bị xốc lên.

Hai má Cố Độ ửng hồng, phảng phất hơi rượu.

Thân cao như ngọc, như tùng như bách.

Hắn mặc hỉ phục trông rất đẹp mắt, vai rộng eo thon, mạnh mẽ mà oai hùng.

Nhưng hắn dường như không quá thích, bởi vì hắn đang cởi y phục.

Ừm, quả nhiên là vai rộng, quả nhiên là eo thon.

Ta cảnh giác nhìn hắn.

Sau đó hắn vươn tay về phía ta.

"Bộp...”

Ta đánh vào lòng bàn tay hắn một cái.

“Ngươi làm gì?” Ta lo lắng chưa đủ, nhưng đánh đòn phủ đầu.

Thật ra ta biết hắn làm gì, con trai của Cố gia, đừng mơ có thể dễ dàng ngủ với con gái của Khương gia!

Hắn sửng sốt một lát, lập tức nói: “Đỉnh đầu của nàng có con ong mật.”

?

Cmn, ta tự mình đa tình?

Ta lập tức đỏ mặt, tóm ch.ết con ong mật đó, nhưng mà ong mật bay quá nhanh, ta đánh một cái vào ngực của Cố Độ.

Da trắng nõn nà, rất có độ đàn hồi, cảm giác rất đã.

“Cái đó, đây là ngoài ý muốn nha.” Ta cười mỉa, yên lặng rút tay về.

Cố Độ đè tay của ta lại.

Vuốt v3 trên ngực hắn mấy lần.

Quả thật da trắng nõn nà, rất có độ đàn hồi, cảm giác rất đã.

Khó khăn lắm ta mới nhìn được cổ của hắn, bởi vậy ta cũng thấy được yết hầu của hắn lăn lên xuống một vòng.

Ta nhắm mắt lại, hai má đỏ lên.

Trời đất minh giám, ở đây có l.ưu m.anh bị bắt ép hành nghề, vô cùng muốn cưỡi hạc về trời.

Ta cảm giác tay ta đang run rẩy, đã sờ cái gì cũng không biết, rồi bị hắn nắm ôm trọn sau lưng.

Một tư thế ôm.

Cằm của hắn ở ngay trán của ta, hơi thở nhẹ nhàng, mang theo men rượu.

Cả người ta đều choáng váng.

“Tiểu Chu.” Hắn gọi ta.

Ta không quan tâm.

“Nương tử.” Hắn lại gọi.

Ta sững sờ ngẩng đầu lên, thì thấy được một đôi mắt rất đẹp.

Cố Độ cười một cái, cúi đầu hôn xuống.

Trời đất trong lúc đó giống như chỉ có mỗi hơi thở của hắn.

Suy nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ là.

Phụ thân, con vô dụng, con chơi không lại hắn.

2.

Cố Độ là người thông minh, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến ân oán giữa hai phụ thân, tương phản với sự thiếu kiên nhẫn của phụ thân ta.

Sáng sớm hôm sau, hắn cầm lược giúp ta chải đầu, nhìn qua giống hệt phu quân tốt sủng ái thê tử vừa kết hôn.

Ta cảm thấy người này rất hay ra vẻ.

Không hề có tí cơ sở tình cảm nào từ trước, nói thâm tình liền thâm tình, nói gọi nương tử liền gọi nương tử.

Đúng là cùng một loại với phụ thân hắn, vô cùng thích diễn!

Ta khinh!

Ta túm lấy cái lược sừng một cái, động tác của Cố Độ dừng lại: “Kéo tóc của nàng à?”

Ta lạnh lùng nói: “Không có.”

Hắn lại hỏi: “Vậy thì tại sao?”

Ta nói với hắn trong gương, nói: “Bởi vì không muốn ngươi chạm tóc ta.”

Hắn hỏi lại: “Là do tối qua đè đau da đầu của nàng sao?”

Tiểu thị nữ khe khẽ cười trộm.

Ta mặt đỏ tai hồng.

“Vãi! Ngươi đừng nói nữa! Không phải!”

“Vậy đúng là không vừa mắt ta rồi.”

Ta gật đầu: “Đúng rồi.”

Hắn kéo ghế qua, ngồi bên cạnh ta, làm dáng vẻ muốn ngồi cạnh nhau và nói chuyện chân tình, vô cùng thành khẩn hỏi: "Ta có thể biết là tại sao không?”

Ta tức giận trừng hắn, hắn ngây thơ trong sáng.

Rốt cuộc ta cũng không thể nói là bởi vì hai nhà chúng ta là kẻ thù truyền kiếp, cho nên đương nhiên ta nhìn hắn không vừa mắt!

Như vậy trái lại ta có vẻ vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Không được, ta không thể thua!

Vì vậy ta nói: “Bởi vì phụ thân ngươi từng nói ngươi muốn lấy thật nhiều vợ, sinh mười tám con trai.”

Cố Độ rót một chén trà nhỏ cho ta, ánh mắt mang theo ý cười: “Lời này không phải do ta nói, nương tử có phải đang giận chó đánh mèo không?”

Ha hả.

“Vậy ngươi đồng ý với ta, không được lấy thật nhiều vợ, không được sinh mười tám con trai.”

Cố Độ ngừng lại một chút, còn chưa nói lời nào, ở cửa liền có một cô bé búi củ tỏi lớn tiếng ồn ào: “Dựa vào đâu chứ, người như ngươi thật xấu xa!”

Muội muội của Cố Độ, Cố Ương Ương.

Ta chưa bao giờ biết nhường người khác, cho nên ta nâng mí mắt, cay nghiệt nói: "Người như ta là ai? Ngươi nói chuyện có phải nên nhớ kèm thêm xưng hô không?”

Cố Ương Ương kéo tay áo của Cố Độ rồi lắc lắc, tiếng giậm chân to hơn cả sấm.

“Nàng ta ăn hiếp muội!”

Cố Độ nói: “Phải gọi người ta là tẩu tẩu, biết không?”

Ta mở mí mắt, giả vờ như đang nghiêm túc vẽ mày, trộm ngắm hắn ở trong gương đồng.

Vẻ mặt của hắn không thay đổi, dáng vẻ trông rất nghiêm túc.

Được đấy, coi như hắn hiểu lý lẽ.

Cố Ương Ương lại giậm chân: “Nàng ta sao xứng làm tẩu tẩu của muội, muội muốn A Tùy tỷ tỷ làm chị dâu của muội!”

Rắc!

Bút vẽ lông mày trong tay ta gãy rồi, lông mày lá liễu bị lệch một đường, có hơi buồn cười.

“A Tùy là ai?” Ta hỏi.

Cố Độ vươn tay qua, lấy khăn chấm nước, nhẹ nhàng lau sạch xương mày của ta.

Hắn gần ta quá, gần tới mức ta có thể nhìn rõ lông mi thanh tú của hắn.

“A Tùy là ai?” Ta chụp lấy tay hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn hỏi.

Cố Độ thở dài, nói: “Ương Ương nói bậy đấy.”

Ta không tiếp tục hỏi tới nữa, nhưng mà âm thầm nhớ kỹ cái tên này.

Con người Cố tướng quân còn rất tốt, không xấu xa lòng dạ hẹp hòi như phụ thân ta nói như vậy.

Ông ấy rất vui vẻ nhận lấy ly trà mà ta dâng, nói những lời dặn dò như phu thê phải hòa thuận linh tinh gì đó, sau đó cho ta một phong bao tiền to.

Cố phu nhân nhìn ta từ đầu đến chân, sau đó dùng một loại biểu cảm “nhà ta hoa nhài cắm bãi ph.ân trâu”, rồi đưa cho ta một cái vòng ngọc, cũng không nói lời nào.

Ta có hơi xấu hổ.

Cố Độ nhẹ giọng nói: “Đây là lễ vật ngoại tổ mẫu đưa cho mẫu thân, có thể nói là đồ gia truyền của nhà chúng ta.”

Ta xem xét nhìn Cố phu nhân một cái, Cố phu nhân mang vẻ mặt “Ta liền nghe con nói bậy”.

Tâm tình của ta tốt hơn một chút, nghĩ không thể phụ tâm ý giải vây của Cố Độ, dũng cảm nói: “Cảm ơn mẫu thân, con nhất định sẽ vô cùng trân trọng, tương lai truyền lại cho trưởng tức của con.”

Cố phu nhân uống trà liền sặc, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Bà ấy vừa định nói tiếp cái gì đó, Cố tướng quân liền nói: “Không có việc gì thì hai đứa đi về trước đi.”

Cố Độ lập tức kéo ta lui về.

Ta giao tiền với vòng tay cho Tiểu Liễu Nhi bảo cất đi, Cố Độ ngỏ ý muốn dẫn ta đi xem nhà thử.

Không phải cái nhà hiện tại này, mà là nhà sau này hắn sẽ dọn đến.

Cố Độ đạt Thám hoa, hôm trước đã có chức quan, việc này cũng có nghĩa, rất nhanh hắn sẽ có chỗ ở của chính mình.

Về phương diện này ta cảm thấy rất tốt, tốt là tốt ở việc ta có thể không sợ bị lạ giường rồi.

Về phương diện khác ta lại thấy không tốt lắm, ta còn chưa thăm dò được A Tùy kia là ai nữa, sao có thể rời đi như vậy chứ?

Vì vậy, ta dặn riêng với Tiểu Liễu Nhi tìm hiểu tin tức một chút.

Tiểu Liễu Nhi rất thông minh, ta rất yên tâm. Để nàng ấy ở lại Cố phủ, ta mang tâm trạng vui vẻ theo Cố Độ ra ngoài.

Chỗ ở mới của Cố Độ ở ngoại thành, nơi đó hơi lệch, không chịu nổi diện tích lớn.

Lúc ta được hắn mang theo xem nhà, trong lòng vui như nở hoa.

Nơi này thích hợp trồng hoa, chỗ kia thích hợp đặt hòn non bộ. Trong hồ nước có thể dẫn nước suối từ núi, trồng vài cây hoa sen, lại nuôi thêm mấy con cá koi.

Cuộc sống thật tươi đẹp.

Bởi vậy, khi Cố Độ nói với ta “Việc tu sửa nhà cửa còn cần nương tử hao tâm tổn trí nhiều”, ta vô cùng vui vẻ nên liền đồng ý: “Không thành vấn đề, để ta bao hết.”

Khi đó ta còn trẻ tuổi, không biết lễ vật mà vận mệnh ban tặng, đã sớm định giá một cách bí mật.

- Còn nữa -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.