Dữ Quân Giai Lão

Quyển 1 - Chương 6: Ghi ngờ



Công Tôn Sách, Trương Long, Triệu Hổ, Lý Quý, Lý đại nương trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người trước mặt.

Triển Chiêu chỉ mặc trung y màu trắng, hơn nữa phân nửa người ẩm ướt. Mà nữ nhân hắn ôm trong tay lại mặc ngoại bào của Triển Chiêu. Hơn nữa thoạt nhìn cũng ướt đẫm, tóc dài rối loạn, xõa lung tung trên mình hai người.

Triển Chiêu đương nhiên nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt họ, Trương Long Triệu Hổ miệng có thể nhét trứng chim vào rồi, nhưng hắn hiện tại không thể để ý nhiều, vội vàng xuyên qua bọn họ đi tới nam viện, vừa đi vừa gọi:

"Công Tôn tiên sinh, tìm được Hiểu Vân rồi. Lý đại nương, nhanh mang nước ấm tới đây, tiểu thư rơi xuống nước."

Mọi người nghe vậy mới biết người được Triển Chiêu ôm chính là Hiểu Vân bọn họ đang tìm kiếm. Lý đại nương vội vàng chạy tới phòng bếp, Lý Quý cũng chạy theo phía sau: “Nương, để con giúp."

Công Tôn Sách bước vội tới đi bên cạnh Triển Chiêu, tay vén tóc Hiểu Vân, lại sờ tay nàng, chân mày cau lại, vội vàng hỏi:

"Triển hộ vệ, cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy!"

"Triển Chiêu cũng không biết, lúc tìm được Hiểu Vân, nàng đã cả người ướt đẫm, lạnh không nói được, Triển Chiêu sợ nàng chịu lạnh lâu sẽ nhiễm phong hàn, liền ôm nàng dùng khinh công vội vã chạy về."

Đi không bao lâu đã tới nam viện, Triển Chiêu đặt nàng nằm lên giường.

Giờ phút này Hiểu Vân đã thần trí không rõ. Công Tôn Sách tiến lên vỗ vỗ mặt nàng, kêu thế nào nàng cũng không có phản ứng, chỉ thấy mắt nàng nhắm chặt, trong miệng thì thào gì đó, lại nghe không được, nhất thời trong lòng nóng nảy.

Triển Chiêu thấy vậy, cũng thấy lòng nóng như lửa đốt.

"Tiên sinh, để tôi."

Công Tôn Sách ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu đứng dậy.

Triển Chiêu ngồi lên giường, đỡ Hiểu Vân ngồi dậy, tay trái đỡ vai nàng, tay phải đặt trước ngực nàng, dồn khí đan điền, dẫn chân khí đi quanh cơ thể, tập trung nội lực vào lòng bàn tay phải, sau đó chậm rãi đưa vào trong cơ thể Hiểu Vân.

Công Tôn Sách trong lòng biết Triển Chiêu đang dùng nội lực giúp Hiểu Vân đuổi hàn khí, lúc vận công tối kỵ bên ngoài quấy rầy, vì thế nhẹ bước ra khỏi phòng.

Thấy Trương Long Triệu Hổ đang chờ ngoài cửa, Công Tôn Sách liền nhờ bọn họ đi giúp Lý đại nương chuẩn bị nước ấm, thuận tiện dặn Lý đại nương mang quần áo khô tới thay cho Hiểu Vân. Trương Long Triệu Hổ vội vàng đi, ông ta ở lại đi tới đi lui bên ngoài cửa phòng.

Hiểu Vân cùng Tiểu Thúy cuối cùng là gặp phải chuyện gì, Tiểu Thúy ở đâu còn chưa rõ, mà trong phủ nha Khai Phong, ngoại trừ Hiểu Vân chỉ có hai nữ quyến là Tiểu Thúy và Lý đại nương, lúc này một mình Lý đại nương không biết có thể ứng phó được không.

Hiểu Vân dọc đường đi đều là nửa tỉnh nửa mê, muốn ngủ nhưng lại cảm thấy lạnh, ngủ không yên ổn. Không lâu sau bắt đầu mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy mình bị lắc lắc lư lư, giống như ở giữa sóng gió, cả người xương cốt đều đau, đau như muốn rời ra thành từng mảnh. Sau đó không xóc nảy nữa, nàng nghĩ có thể ngủ một giấc, nhưng lại có người ở bên tai không ngừng gọi tên nàng.

"Hiểu Vân, Hiểu Vân, Hiểu Vân..."

"Mẹ, con rất lạnh, rất mệt, con muốn ngủ, đừng gọi con..."

"..."

Ừ, rốt cục im lặng rồi.

Mẹ thật tốt, trả lại ổ chăn cho mình, nếu có thể ấm lên một chút thì tốt quá, nàng thật sự rất lạnh...

-0-

Canh ba đã qua, chợ đêm vẫn vô cùng náo nhiệt, mọi người không ai muốn bỏ lỡ bất cứ một phút nào của ngày đặc biệt này, đêm đã rất sâu mà hứng thú đi chơi không hề giảm, không ai chịu về.

Bên trong đám đông vẫn xen kẽ sai dịch của phủ Khai Phong, có điều lúc này nhiệm vụ của bọn họ không chỉ là bắt trộm bắt cướp, mà còn phải tìm một người đi lạc, chính là Tiểu Thúy.

Khu nội viện phủ Khai Phong, trong một gian phòng, vẫn còn một ngọn nến nho nhỏ đang chiếu sáng. Công Tôn Sách một mình ngồi im lặng, chỉ có ngọn nến thỉnh thoảng phát ra vài âm thanh nho nhỏ khi bấc nến cháy xuống. Ánh nến mờ nhạt chiếu sáng một góc phòng, kéo bóng của Công Tôn Sách thêm dài, không ngừng lay động, nhưng người không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng. Công Tôn Sách lẳng lặng ngồi trên ghế, hai mắt khép hờ, trên mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng dậy sóng, rất nhiều chuyện đáng nghi quẩn quanh trong lòng.

Con gái ông vì sao tháng trước vô cớ chết bất ngờ? Vì sao sau một ngày đêm lại kỳ tích sống lại? Ông nói với Tiểu Thúy bọn họ, tiểu thư là vì khí huyết không thông nên ngất đi, nhưng ông biết khi đó nàng thật sự đã chết. Ông ở trước giường một đêm, dùng ngân châm thử đi thử lại vô số lần, châm kim toàn vào chỗ yếu huyệt, nàng vẫn không chút phản ứng, sao có thể là chết giả được?

Đêm đó Triển Chiêu vô tình đánh nàng trọng thương, nguyên nhân là thấy người đã chết đột nhiên sống lại, lại còn có vẻ đang gây bất lợi cho người khác, khó tránh khỏi khiến người ta kinh hãi, nhất thời ra tay là có lý. Vấn đề là, đêm đó nàng đã làm gì, khiến Triển Chiêu nghĩ nàng gây bất lợi cho Tiểu Thúy? Lúc nàng tỉnh lại, ông từng hỏi qua, nhưng nàng nói không nhớ rõ lúc đó xảy ra chuyện gì.

Mà hôm nay nàng gặp phải chuyện gì, Tiểu Thúy đi đâu rồi?

Một đống bí ẩn, đều xảy ra quanh nàng, mà ông không có đầu mối. Con gái sống lại, ông đương nhiên là kinh hỉ, nhưng mà, cũng mang tới bất an cùng nghi hoặc.

Ông nhớ rõ ánh mắt nàng nhìn ông đêm hôm đó sau khi tỉnh lại, xa lạ, bất an, sợ hãi, trốn tránh. Nàng không dám nhìn thẳng vào ông. Mà trong một tháng qua, cha con họ rất ít nói chuyện với nhau. Mỗi khi tới thăm, nàng luôn ngủ mơ màng, ngẫu nhiên đúng lúc Tiểu Thúy cho nàng uống thuốc, nàng cũng rất ít mở miệng nói chuyện, chỉ hưởng ứng vài câu rồi lấy cớ đi ngủ. Ông rõ ràng cảm giác được sự xa lạ và lảng tránh của nàng, giống như bọn họ không phải cha con, mà là đại phu và bệnh nhân vậy. Vì sự cố ý lảng tránh của nàng, giữa bọn họ lúc ấy đã sinh ra khoảng cách khiến lòng ông chua xót. Con gái của ta, đây là làm sao? Vẫn là con gái của ta sao?

Ông cũng từng bí mật tìm Tiểu Thúy, bảo nàng để ý chi tiết cuộc sống của tiểu thư, xem có chỗ nào khác thường không, mấy ngày sau, Tiểu Thúy trả lời: tiểu thư gần đây ngủ rất nhiều, không thích đọc sách, thường xuyên ngồi ngẩn người, ngẫu nhiên cũng cùng nàng trò chuyện, nhưng so với trước kia còn lặng lẽ hơn.

Ông cũng từng hoài nghi, người này không phải Hiểu Vân, nên bảo Tiểu Thúy đi kiểm tra xem nàng có một vết sẹo thật dài trên bụng không, đó là lúc nàng sinh ra bà đỡ cắt cuống rốn không cẩn thận làm bị thương, từ nhỏ đã để lại sẹo, một vết sẹo dài, đó là đặc điểm riêng của Hiểu Vân, ngoại trừ ông và bà đỡ kia, không ai biết. Mà kết quả là: có.

Người đó là thật, vậy, con gái ông bị làm sao?

Nghĩ tới đây, Công Tôn Sách không khỏi nhíu mày, ngón tay đè lên huyệt Thái Dương có chút đau, đứng lên rời khỏi phòng. Ngoài phòng ánh trăng sáng rọi, chiếu xuống sân viện, gió lạnh thổi qua, ông mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Đi dạo chốc lát, mới xoay người tới phòng Hiểu Vân. Lúc này chắc nàng vừa tỉnh.

Hiểu Vân mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng mở cửa, dần dần tỉnh lại, lúc mở mắt, trong phòng đã thắp đèn, Công Tôn Sách ngồi một bên nhìn nàng.

"Tỉnh rồi."

Hiểu Vân gật đầu, muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ họng như bị đốt, rất đau đớn, hơn nữa toàn thân mệt mỏi, từng đốt ngón tay đau nhức nhối, nàng biết mình bị cảm lạnh.

"Cha..." Lời nói ra khàn khàn như vịt đực.

Công Tôn Sách đem nước ấm tới, Hiểu Vân ngồi dậy uống mấy ngụm mới thấy đỡ.

"Cha, Thúy nhi đã trở lại chưa?" Lúc trước ở chợ đêm không thấy đâu, không biết có phải đã về trước không.

Công Tôn Sách lắc đầu, "Vi phụ đang muốn hỏi con đây, một người rơi xuống nước, một người mất tích, hai người gặp phải chuyện gì?"

"Thúy nhi chưa trở về?" Hiểu Vân lập tức căng thẳng, đến giờ chưa về, ở đâu không rõ, đừng nói là cũng bị những người đó bắt cóc chứ!

"Vậy thì nguy rồi!"

Công Tôn Sách thấy nàng nhíu mày, hai tay nắm chặt chăn, cũng vội vã: "Chuyện gì nguy rồi?"

Hiểu Vân liền đem việc mình chứng kiến tối nay kể lại, cả việc vì sao rơi xuống nước nói ra hết. Công Tôn Sách nghe xong, thần sắc buồn bã.

"Thế này làm sao bây giờ, Tiểu Thúy nàng...!" Nếu có mệnh hệ gì thì biết làm sao? Bị cưỡng bức, bị bán tới thanh lâu, bị đưa cho lão biến thái làm tiểu thiếp, bị… Giờ phút này trong đầu nàng hiện ra đủ loại cảnh tượng, mội một cảnh đều khiến nàng đau lòng tới cực điểm.

"Cha..." Hiểu Vân không phát hiện, đây là lần đầu tiên nàng gọi ông là cha tự nhiên như vậy.

Công Tôn Sách nhìn ánh mắt của nàng, không có lảng tránh, chỉ có lo lắng bất lực nhìn ông.

"Cha sẽ cho người đi kiểm tra, con nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong, Công Tôn Sách một khắc cũng không dám trì hoãn, vội gọi người tới sông Kim Thủy tìm người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.