Chúng nhân phủ Khai Phong vội tăng tốc hành trình, đi cả ngày cả đêm, lúc tới Ích châu đã là nửa đêm ngày hôm sau nữa, cửa thành đã đóng. Trên tường đá cao cao ở cửa thành, có hai ngọn đèn lồng, nước sơn tên thành vốn đỏ thắm trải qua mưa nắng phôi pha, đã loang lổ hoàn toàn, cửa thành đóng chặt, đại môn nặng nề ngăn cách trong ngoài thành.
"Đại nhân, có gọi cửa thành không?"
Bao đại nhân là đại thần tam phẩm đương triều, chỉ cần đưa lệnh bài phủ Khai Phong là có thể tùy ý ra vào cổng thành tại Tống triều.
Bao đại nhân lắc đầu, "Không, chúng ta xem tình hình trước đã, không thể làm việc tùy tiện, tránh đánh rắn động cỏ."
"Đại nhân, mời xem." Triển Chiêu đi dạo qua cổng thành một vòng, trở về cầm trên tay một mảnh giấy.
Công Tôn Sách mở giấy ra xem, là bố cáo treo thưởng truy bắt thủy tặc của quan phủ.
"Đây là bố cáo truy nã thủy tặc bình thường, Triển hộ vệ, có vấn đề gì sao?"
"Đại nhân có cảm thấy người được vẽ trên giấy này rất quen mặt không?"
Bao đại nhân nhìn kỹ lại một hồi mới nói: “Bản phủ cũng thấy quen, hình như đã gặp ở đâu."
"Thuộc hạ từng gặp trong hoàng cung mấy lần, hắn là đại nội thị vệ bên người Hoàng thượng, Tô Đồng."
"Đại nội thị vệ Tô Đồng!?" Mọi người cả kinh.
"Đúng vậy, đây là thị vệ của Hoàng Thượng, sao lại thành tội phạm được?" Công Tôn Sách nhíu mi.
"Thư phu nhân, ngươi mau tới đây xem, có gặp qua người này chưa?” Công Tôn Sách cầm mảnh giấy giao cho Thư Vệ thị xem, Thư Vệ thị liếc mắt một cái đã nhận ra.
"Đây chính là ân công đã phó thác cây quạt cho tôi mà!"
Trong lòng mọi người lúc này đã hiểu được, trong thành Ích châu, chỉ sợ có điều bí ẩn.
Bao đại nhân nhíu mi trầm tư hồi lâu mới nói:
"Việc cấp bách là phải tìm được hành tung của Thánh thượng."
"Nhưng mà thành Thanh châu lớn thế này, phải tìm từ đâu?" Triển Chiêu khẽ nhíu mày.
Công Tôn Sách cầm quạt trong tay suy nghĩ, "Nếu Tô Đồng giao cho Thư Vệ thị, muốn đem cây quạt này giao cho đại nhân, vậy từ cây quạt này, tất nhiên có thể tìm được Hoàng Thượng. Nhưng mà không biết chỗ huyền bí của cây quạt này là gì, “trường hà lạc nhật” là chỉ cái gì?"
"Trường hà lạc nhật, xuất xứ từ một câu thơ của Vương Duy: Đại mạc cô yên trực, Trường hà lạc nhật viên, mà tương truyền Vương Duy chính là ở chỗ này quy ẩn, liệu có liên quan gì không? Đại nhân, cha, hay là chúng ta tìm người bản địa hỏi một chút, ở đây có chỗ nào liên quan tới bốn chữ này không?"
Hiểu Vân vừa nói xong, Thư phu nhân lập tức tiếp lời: “Bao đại nhân, ở đây có một chỗ gọi là “Lạc Nhật cốc”. Từ đây đi về phía tây mười dặm có một con sông, một bên sông chính là Lạc Nhật cốc."
"Vậy thì tốt.” Bao đại nhân giãn mày ra một chút. “Triển hộ vệ, ngươi mang theo Trương Long Triệu Hổ tới Lạc Nhật cốc tìm kiếm Thánh thượng. Bản phủ vào thành, gặp Kinh lược sứ Thạch Quốc Trụ, xem hắn đến cùng muốn làm gì."
"Đại nhân!" Triển Chiêu vừa nghe Bao đại nhân muốn tới gặp Thạch Quốc Trụ mà không có mình bên cạnh, trong lòng liền không yên.
"Đại nhân, lúc này tình hình trong thành không rõ ràng, Thạch Quốc Trụ kia chỉ sợ có lòng riêng, nếu đại nhân cứ tới như vậy, chỉ sợ bị Thạch Quốc Trụ hãm hại. Đại nhân, xin để thuộc hạ theo đại nhân vào thành. Việc tìm Thánh thượng cứ giao cho Vương Triều Mã Hán bốn người."
"Triển hộ vệ, ngươi hồ đồ! An toàn của Bản phủ quan trọng, chẳng lẽ an toàn của Thánh thượng không quan trọng sao?" Bao đại nhân thở dài nói.
"Triển đại nhân thật ra không cần lo lắng, nếu Thạch Quốc Trụ thực sự có lòng mưu nghịch, tất nhiên sẽ không làm khó đại nhân."
"Hiểu Vân chỉ giáo cho?" Công Tôn Sách có chút kinh ngạc, vì sao nàng lại nói vậy.
"Hiểu Vân cho rằng, theo địa vị của Bao đại nhân trong triều, Thạch Quốc Trụ nếu muốn mưu phản, sẽ không ngốc đến mức làm hại đại nhân."
"Ý Hiểu Vân là..."
Bao đại nhân cười nói: "Ý Hiểu Vân là, Thạch Quốc Trụ sẽ muốn lợi dụng uy vọng của bản phủ trong triều, ý đồ mượn sức bản phủ, không phải muốn hại bản phủ. Cho nên, Triển hộ vệ không cần lo lắng cho an toàn của bản phủ."
Nghe Bao đại nhân nói như thế, Triển Chiêu mới tạm an tâm.
"Thuộc hạ lĩnh mệnh." Triển Chiêu ôm quyền với Bao đại nhân, đang muốn cùng Trương Long Triệu Hổ rời đi, lại bị Hiểu Vân gọi lại.
"Triển đại nhân, cẩn thận..." Nàng muốn dặn hắn cẩn thận Mạc Ngôn, nhưng hai chữ Mạc Ngôn lại không thể nói ra. Cho đến giờ bọn họ chưa từng nhắc tới Mạc Ngôn một câu, nếu nàng nói ra, tất nhiên khiến bọn họ hoài nghi.
Mọi người thấy nàng như muốn nói lại thôi, không khỏi có chút nghi hoặc.
"Hiểu Vân muốn nói gì sao?"
Hiểu Vân thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, đột nhiên không biết nói tiếp thế nào: “Không, không có, chỉ là… Chỉ là muốn Triển đại nhân bọn họ cẩn thận thôi."
Triển Chiêu mỉm cười an ủi: “Làm phiền Hiểu Vân cô nương quan tâm, Triển Chiêu sẽ cẩn thận.” Nói xong liền cùng Trương Long Triệu Hổ biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
"Hiểu Vân, Triển hộ vệ võ nghệ cao cường, lần này đi tìm Thánh Thượng, tất nhiên an toàn không nguy hiểm, Hiểu Vân không cần quá bận tâm."
Bao đại nhân nói xong, Hiểu Vân mới kinh ngạc phát hiện việc mình nhìn theo hướng bọn họ rời đi như vậy đã một lúc lâu. Mà bị nhắc nhở, không khỏi có chút ngượng ngùng.
"Đại nhân, giờ chúng ta có vào thành không?" Công Tôn Sách hỏi một câu giải vây cho Hiểu Vân.
Bao đại nhân gật đầu, "Trước tiên, Thư phu nhân, bản phủ sẽ cho người đưa ngươi về nhà xem tướng công và nữ nhi của ngươi có ở nhà không."
"Vâng, Bao đại nhân. Dân phụ đa tạ Bao đại nhân."
"Đại nhân, đại nhân tới phủ Thạch Quốc Trụ trước đi, Hiểu Vân đi theo không thỏa đáng, không bằng để Hiểu Vân đi cùng Thư phu nhân.” Hiểu Vân đề nghị.
Bao đại nhân gật đầu, "Như thế cũng được."
"Lâu Thanh, Lý Thiết."
"Có."
"Hai người các ngươi hộ tống Thư phu nhân về nhà."
"Vâng, đại nhân."
Nói xong, bốn người liền rời cổng thành.
Đợi bọn họ đi rồi, Bao đại nhân đi tới dưới cửa thành, nhìn lên một lát.
"Vương Triều Mã Hán."
"Có."
"Gọi mở thành."
"Vâng! Đại nhân."
Hiểu Vân theo sau Thư phu nhân, trong lòng đầy mong chờ, lại có chút sợ hãi bất an. Không biết lần này tới nhà Thư phu nhân, có thể gặp được ông cháu rùa tiên không. Nếu có thể gặp vị “Quy tiên gia gia” kia, lão có thể giúp mình không? Nếu lão nói cho nàng biết, thân thể ở thế kỷ hai mốt của mình đã bị hỏa táng, nàng không thể trở về, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu nàng có thể trở về, Công Tôn Hiểu Vân lại chưa trở lại, vậy Công Tôn tiên sinh làm sao bây giờ? Còn chưa thấy Quy Tiên gia gia, nàng đã bắt đầu miên man suy nghĩ.
"Công Tôn cô nương, hai vị đại nhân, chúng ta đến rồi." Không bao lâu, bọn họ liền tới trước một tòa tiểu viện. Thư phu nhân mở cửa sân bước vào trong.
"Tướng công... Tiểu Phương, Tiểu Phương..."
"Nương... Nương..." Thư phu nhân mới đi tới cửa, một tiểu cô nương liền xông ra, Thư phu nhân ngồi xổm xuống đất, ôm lấy bé.
"Tiểu Phương, nương đã trở lại. Tiểu Phương..."
Hiểu Vân vào sân, nhìn xung quanh, quả nhiên thấy một tiểu nam hài mặc áo vải trắng ngồi trong phòng, đầu trọc lốc, chỉ có một dúm tóc giữa trán, khuôn mặt tròn tròn, thật là đáng yêu.
Thấy Hiểu Vân vào phòng, nó liền mở to đôi mắt, không chớp nhìn nàng chằm chằm.
Hiểu Vân cũng không dám chớp mắt, đi tới ngồi cạnh nó.
"Tỷ tỷ,vì sao lại nhìn ta như vậy?" Tiểu nam hài nhìn Hiểu Vân, tò mò hỏi.
Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
"Tiểu đệ đệ, ngươi... Có phải tên Tiểu Nguyên không?"
Tiểu nam hài giật mình nhìn nàng, "Tỷ tỷ, sao ngươi lại biết tên ta."
"Ngươi thật sự là Tiểu Nguyên, vậy ngươi có phải là…" Hiểu Vân đang muốn hỏi nó có phải là rùa biến ra không, Thư phu nhân cùng Tiểu Phương đúng lúc vào phòng. Hiểu Vân đành tạm thời đem vấn đề này nuốt lại trong bụng.
"Nương... Đây là bằng hữu của con, gọi là Tiểu Nguyên. Lúc nương không có ở đây, đều là Tiểu Nguyên ở cùng con.” Tiểu Phương kéo Thư phu nhân đến trước mặt Tiểu Nguyên.
Thư phu nhân ngồi xổm xuống, ôn nhu nói cảm ơn: "Tiểu Nguyên, cám ơn ngươi mấy ngày nay ở cùng Tiểu Phương."
"Nương của Tiểu Phương, không cần khách khí, các ngươi đã cứu ta, ta đương nhiên muốn giúp các ngươi."
"Chúng ta đã cứu ngươi? Chúng ta cứu ngươi khi nào..." Thư phu nhân khó hiểu hỏi.
Tiểu Nguyên đang định trả lời, ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh.
"Tiểu Nguyên..." Theo sau giọng nói là một lão gia gia đầu trọc râu bạc trắng, chống một cây quải trượng xuất hiện ở cửa.
Hiểu Vân nhìn thấy, trong lòng nhảy dựng lên, tim như muốn từ trong ngực bay ra ngoài.
Đúng rồi đúng rồi, khẳng định đây chính là ông cháu Quy gia gia.
"Quy Tiên gia gia..." Lời nói sắp thốt ra ngoài miệng lại bị ngăn trở về. Không được, nàng không thể gọi như vậy trước mặt nhiều người.
"Gia gia..." Tiểu Nguyên đã chạy qua, giữ chặt tay gia gia. Hiểu Vân cũng theo sát phía sau.
"Ừ." Quy gia gia vỗ vỗ cái gáy trống trơn của Tiểu Nguyên, cười nói: "Nếu nương của Tiểu Phương đã về, chúng ta cũng nên về nhà thôi." Nói xong, ánh mắt liếc nhìn Hiểu Vân một cái, nha đầu kia sao lại nhìn lão nhân ta như vậy chứ?
"Vậy cha Tiểu Phương đâu?"
"Cha của Tiểu Phương?" Quy gia gia rụt đầu, nghẹn miệng, "Bao đại nhân tới rồi, hắn tất nhiên sẽ cứu cha Tiểu Phương, chúng ta phải đi thôi."
"Vâng!" Tiểu Nguyên lên tiếng, không quên liếc nhìn Tiểu Phương một cái, "Tiểu Phương, ngươi nghe rồi đây, Bao đại nhân sẽ cứu cha ngươi, ngươi cùng nương ở nhà chờ cha ngươi trở về nhé. Ta phải đi."
Tiểu Phương rời khỏi lòng Thư phu nhân, chạy tới trước mặt Tiểu Nguyên hỏi: “Ngươi có trở lại thăm ta không?"
Quy gia gia cười không ngừng: “Sẽ. Hữu duyên nhất định sẽ gặp lại."
Tiểu Phương gật đầu, Quy gia gia nắm tay Tiểu Nguyên, xoay người chuẩn bị rời đi, Hiểu Vân vội vàng đuổi theo, vừa rồi bọn họ nói chuyện, nàng không chen được miệng, hơn nữa nhiều người ở đây như vậy, nàng không thể nói gì.
"Quy..."
Nhưng mà, tay vươn ra mà không cầm được cái gì, hai người biến thành ảnh quang biến mất. Nàng nhất thời đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi, vừa rồi vì sao không gọi bọn họ sớm một chút? Cho dù bị hoài nghi, nếu trở về rồi, ai cần quan tâm những chuyện đó nữa! Vì sao không gọi bọn họ sớm hơn chứ!
Bên này, Bao đại nhân suốt đêm vào thành, lúc tới trước cửa Thạch phủ, đột nhiên có một người từ trong phủ của Thạch Quốc Trụ bay ra, Vương Triều Mã Hán tiến lên đỡ hắn. Lập tức, có một đạo sĩ, mang theo một đám quan binh đuổi tới vây quanh bọn họ, đao kiếm tua tủa.
"Bao Chửng lớn mật, dám cướp ngục!"
"Ngươi là người phương nào, sao dám làm càn hô thẳng tục danh đại nhân." Vương Triều quát chói tai.
"Bao đại nhân không nhìn luật pháp, ban đêm xông vào đại lao kinh lược phủ, mang trọng phạm đi, tại sao không thể gọi thẳng tên."
"Ngươi nói là người này?” Bao đại nhân chỉ người vừa rồi bị đỡ lại.
"Bao đại nhân biết rõ còn hỏi?"
"Bản phủ tới bái phỏng Kinh lược sứ, vừa rồi mới tới đây, thấy người từ trong Kinh lược phủ bay ra, tại sao nói bản phủ cướp ngục?"
Đạo sĩ kia nhìn Bao đại nhân, lại nhìn tù phạm, âm thầm suy tư một lát, mới nói. "Đại nhân đã đi ngủ, không tiện gặp khách, mời Bao đại nhân ngày mai lại đến."
Bao đại nhân nghe vậy, gật đầu với Công Tôn Sách rồi xoay người rời đi.
Mới đi được vài bước, liền nghe có người hô lớn oan uổng. Mọi người Khai Phong phủ nhìn lại, liền thấy quan binh kéo tù phạm muốn mang đi, mà người đó liều chết nằng nặc kêu oan với Bao đại nhân.
"Bao đại nhân, oan uổng quá!"
"Chậm đã!" Bao đại nhân đi rồi lại về, đến trước mặt tù phạm kia. Tù phạm kia nhìn Bao đại nhân, "Bao đại nhân, đệ tử oan uổng!"
Bao đại nhân nhìn tên tù phạm, lập tức hỏi: "Đây là người phương nào?"
"Người này là nghi phạm giết người vượt ngục bỏ trốn."
"Bao đại nhân, đệ tử oan uổng, đệ tử vẫn chưa giết người!"
Bao đại nhân muốn tiến lên hỏi, lại bị đạo sĩ kia ngăn lại, "Bao đại nhân, đây là án do Thạch đại nhân thẩm án, Bao đại nhân không có quyền hỏi đến."
Nói xong, không đợi bọn họ kịp phản ứng, mặc kệ người nọ kêu oan, mạnh mẽ kéo hắn đi.
Bao đại nhân đứng tại chỗ, hai mắt căm giận nhìn đại môn Kinh lược phủ.
Công Tôn Sách cùng đám người Vương Triều nhìn nhau,