Dữ Quân Giai Lão

Quyển 2 - Chương 31: Tình cảm cha con



"Công Tôn tiên sinh, Hiểu Vân sao rồi?"

Công Tôn Sách vừa bước vào cửa thư phòng, Bao đại nhân đã thân thiết hỏi.

"Thương thế không nghiêm trọng, đã bôi thuốc rồi, điều dưỡng một thời gian là khỏi. Nhưng mà…” Công Tôn Sách nhíu mày.

"Nhưng mà thế nào?"

"Chắc là vì đêm qua mắc mưa, nhiễm phải phong hàn nên đang sốt cao. Hơn nữa vết thương trên người… Sợ là phải mất cả tháng mới khỏi.” Nói đến đây, Công Tôn Sách trong lòng hối hận không nguôi, nếu sớm biết nàng không khỏe, bất luận thế nào ông cũng không để nàng phải chịu năm mươi trượng này.

"Là đệ tử sơ sẩy, nếu sớm phát hiện, sẽ không để nàng phải chịu tội..."

Bao đại nhân thấy ông nhíu mày, không khỏi thở dài.

"Công Tôn tiên sinh chớ tự trách mình, đứa nhỏ này quá quật cường, chuyện đã nhận định thì không chịu lui bước. Nhưng mà bản phủ không hiểu, Hiểu Vân nói gì với Công Tôn tiên sinh ở ngoài công đường, khiến tiên sinh từ bỏ không thay nàng chịu hình nữa?"

"Nàng nói với đệ tử, nếu đệ tử kiên quyết tranh với nàng, nàng sẽ đại náo công đường, đến lúc đó, không phải chuyện năm mươi trượng nữa.” Nói xong, Công Tôn Sách thở dài một tiếng, bất đắc dĩ, lại có đau lòng, lại có cảm động.

Bao đại nhân nghe vậy ngây ra một lúc. Triển Chiêu một bên cũng vậy, hai người nhìn nhau, đều khẽ thở dài.

Bao đại nhân bước tới vỗ vai Công Tôn Sách, lặng lẽ an ủi.

Công Tôn Sách hiểu rõ gật đầu.

"Trương tẩu còn đang nấu thuốc, để đệ tử đi xem lại."

Bao đại nhân gật đầu, Công Tôn Sách lại trở về phòng Hiểu Vân.

Trong viện tràn ngập mùi thảo dược,mơ hồ có khói trắng lan tỏa. Trương tẩu đang nấu một lò thuốc nhỏ, thấy Công Tôn Sách đi vào sân, nàng đứng dậy hành lễ. Công Tôn Sách đáp lễ rồi đi vào phòng, ngồi xuống bên giường.

Hiểu Vân nằm trên giường im lặng ngủ. Hai má rất đỏ, giống như đang bị bệnh. Hô hấp có chút nặng, hai hàng lông mày nhắm chặt, trên mặt có nước mắt đã khô. Đó là dấu vết lúc nãy lúc ông đắp thuốc, nàng rơi lệ để lại.

Vừa rồi lúc đắp thuốc, tuy nàng thần trí không tỉnh táo, nhưng lúc lau miệng vết thương, vẫn khiến nàng đau đớn nức nở rên rỉ, nàng nhắm mắt, trong miệng thì thào gì đó, ông nghe không rõ, cũng không hiểu. Nhưng bộ dáng đó khiến ông đau lòng không thôi.

Công Tôn Sách lấy khăn ướt, cẩn thận lau nàng mặt, lại dùng khăn lạnh đắp lên trán nàng, muốn mượn hơi lạnh giảm bớt nhiệt độ của nàng.

Tay nàng, để ở bên sườn, vết răng trên cổ tay thật rõ ràng, thậm chí có vết máu nhè nhẹ. Nhớ tới vừa rồi trên công đường, nàng quật cường tự cắn tay mình cũng không chịu phát ra tiếng kêu, ông rất bất đắc dĩ.

Công Tôn Sách cứ ngồi như vậy, lặng lẽ nhìn một hồi, không khỏi thở dài một tiếng. Sao lại có cô nương quật cường, hiếu thắng như vậy chứ!

Ngoài phòng có người gõ cửa, chỉ chốc lát sau, Trương tẩu mang một bát thuốc đi vào, thuốc trong bát đen như mực.

Lúc Hiểu Vân bị Công Tôn Sách đánh thức, ngửi thấy mùi dược thảo nồng đậm, không khỏi cau mũi, mở mắt liền thấy Công Tôn Sách ngồi trước giường, trên tay bưng bát thuốc, đang cầm thìa vừa quấy vừa thổi.

"Hiểu Vân, dậy uống thuốc nào."

Hiểu Vân muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện cổ họng vừa khô vừa đau, âm thanh phát ra khàn khàn, vì thế liền từ bỏ, chỉ gật đầu, động thân đón lấy bát thuốc, nhắm mắt ngừng thở hai ngụm đã uống hết cả bát.

Có câu thuốc đắng dã tật, hy vọng dược hiệu của thuốc có quan hệ trực tiếp với độ đắng của nó.

Thuốc mặc dù đắng, nhưng đã làm ướt cổ họng. Hiểu Vân đưa bát không cho Công Tôn Sách, khẽ nói cảm tạ.

"Cám ơn tiên sinh."

Công Tôn Sách đón lấy bát thuốc không đặt xuống một bên, nhìn nàng, lại thở dài.

Hiểu Vân thấy vậy, khẽ cười khổ. Mấy ngày nay, Công Tôn Sách thở dài với nàng không ít.

"Tiên sinh vì sao lại thở dài? Hay là… hay là vì Công Tôn Hiểu Vân nàng…” Hiểu Vân nhìn ông, có chút khổ sở, bất kể thế nào, nàng cũng không thể đem con gái trả lại cho ông.

Công Tôn Sách lắc đầu, tuy nói vẫn mong con gái có thể trở về, nhưng trải qua hôm nay,ông cũng hiểu được, việc này không thể nữa, chỉ có thể chấp nhận sự thật. Ông thở dài, chính là vì người trước mặt.

"Muốn cám ơn, phải là ta nói mới đúng."

Hiểu Vân nghi hoặc, "Tiên sinh cảm tạ tôi, vì sao?"

Công Tôn Sách vỗ nhẹ tay nàng:

"Hôm qua nếu không phải ngươi, ta có lẽ đã... Ngươi vì ta mạo hiểm như vậy, ta không đa tạ ngươi được sao?"

Hiểu Vân cười khẽ, "Tiên sinh nói gì vậy, đây là chuyện tôi phải làm mà, tiên sinh cần gì phải cảm ơn? Huống chi, cho dù không có tôi, Bao đại nhân, Triển đại nhân bọn họ cũng sẽ nghĩ cách cứu tiên sinh."

Công Tôn Sách lắc đầu, "Hiểu Vân, ta là thật tâm cảm kích ngươi, ngươi vì ta mà chịu khổ."

"Tiên sinh." Hiểu Vân nhìn ông, chậm rãi lắc đầu, "Tiên sinh và tôi cần gì xa lạ thế? Tôi ở nơi này không ai nương tựa, không ai quen biết, là nhờ tiên sinh chiếu cố. Mặc dù tôi không phải là Hiểu Vân của tiên sinh, nhưng tiên sinh đối với tôi vô cùng tốt, lòng tôi làm sao không cảm kích cho được. Tiên sinh là người thân nhất của tôi ở đây, trong lòng tôi, tiên sinh giống như cha tôi vậy, tôi làm việc này đều xuất phát từ thật lòng, là hiếu tâm của con gái với phụ thân. Bây giờ tiên sinh nói như vậy, đổi lại khiến tôi cảm thấy mình có suy nghĩ không an phận.” Nói đến đây, Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy hình như mình đã đa tình.

Công Tôn Sách nhìn nàng, trong nhất thời không biết nói gì, qua một hồi lâu mới mở miệng.

"Lời này của Hiểu Vân là thật sao?"

"Tất nhiên là thật, tiên sinh nếu không tin cũng không sao."

"Nhưng vì sao Hiểu Vân đối với ta lại xa lạ như vậy?"

Hiểu Vân nhìn Công Tôn Sách, có chút kinh ngạc, "Chuyện này... Tiên sinh sao lại nói vậy?"

"Ôi… ngươi gọi ta là tiên sinh, sao không xa lạ." Giọng nói của Công Tôn Sách dường như rất thất vọng.

Hiểu Vân thấy vậy vội giải thích, "Gọi ngài là tiên sinh, là vì tôi tôn kính tiên sinh, tuyệt đối không phải có ý xa lạ! Tôi chính là kính tiên sinh như cha, làm gì có để ý chuyện xa lạ hay không?"

Công Tôn Sách nghe nàng nói vậy, lúc này mới nở nụ cười: “Ngươi đã kính ta như cha, từ nay về sau, ta chính là cha ngươi, ngươi còn muốn tiếp tục gọi ta là tiên sinh sao? Như thế chẳng phải quá xa lạ à!"

Hiểu Vân nhìn Công Tôn Sách, thấy mỉm cười nhìn mình, ánh mắt hiền lành quan ái, giống như phụ thân vậy. Thấy cảm động, cũng thấy có chua xót.

"Cha..." Một chữ vô cùng đơn giản, lại nặng tựa ngàn vàng. Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy có gì đó, nghẹn lại trong lòng, lời nói ra có chút nghẹn ngào, mà Công Tôn Sách trong thoáng chốc đã đỏ hốc mắt. Tay khẽ khàng vỗ vỗ vai nàng.

"Cha..." ba, ba...

Hiểu Vân gọi trong lòng, cũng không biết là gọi cha mình, hay là Công Tôn Sách, nghĩ tới nước mắt lại loạt xoạt rơi xuống.

Chính vào lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa. Hiểu Vân dùng ống tay áo xoa xoa mặt. Công Tôn Sách đứng dậy ra mở cửa.

Ngoài phòng, là Triển Chiêu, còn có một tiểu thái giám.

"Công Tôn tiên sinh."

"Triển hộ vệ."

"Công Tôn tiên sinh, đây là Trần công công Hoàng Thượng phái tới." Triển Chiêu chỉ vào tiểu thái giám bên cạnh giới thiệu cho Công Tôn Sách.

Tiểu thái giám kia bước lên một bước, thi lễ với Công Tôn Sách.

"Bái kiến Trần công công."

"Công Tôn tiên sinh, nô gia phụng lệnh Thánh Thượng, trước là tới thăm Công Tôn cô nương, sau là đưa ngọc lộ cao trị thương Thánh Thượng ban."

Công Tôn Sách cảm thấy có chút kinh ngạc, lại có chút khó hiểu, nhưng vẫn tiếp nhận khay trong tay Trần công công, liên tục nói đa tạ.

"Đa tạ Thánh Thượng ân điển. Làm phiền Trần công công."

Khách sáo một phen, Trần công công liền đi.

Công Tôn Sách nhìn bình sứ trên khay, có chút suy nghĩ.

"Công Tôn tiên sinh, Hiểu Vân cô nương nàng..."

"Vừa uống thuốc xong ngủ rồi. Bệnh tình và thương thế cũng không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng phải tĩnh dưỡng nhiều hơn."

Triển Chiêu nghe vậy khẽ gật đầu.

"Vậy thì tốt."

Công Tôn Sách khẽ lắc đầu, "Hiểu Vân tâm tính ngay thẳng, tính tình lại quật cường, nhanh mồm nhanh miệng, đây là nơi nhiều thị phi, khó tránh đưa tới tai họa."

Triển Chiêu khẽ lắc đầu, "Hiểu Vân cô nương là thiện tâm, vừa bộc trực vừa kiên cường, sẽ khiến nàng gặp phải phiền toái. Có điều lần này coi như may mắn, chỉ bị đánh trượng thôi."

Công Tôn Sách cũng gật đầu, "Hy vọng ngày sau, nàng sẽ không lại vướng phải thị phi chốn quan trường là tốt nhất."

Triển Chiêu nhìn cửa phòng hơi khuất, nghĩ nếu thật như vậy thì không gì tốt hơn. Nhưng mà nàng đang ở phủ Khai Phong, lại có lòng nhiệt tình, thẳng thắn, về sau… Ôi, cô nương này, chỉ mong sau này hắn có thể bảo vệ được nàng.

Nhiều ngày nữa trôi qua, bên trong nha phủ Ích châu, rất nhiều người bận rộn. Hoàng Thượng cùng trọng thần trong triều cuối cùng muốn khởi hành hồi kinh. Lần này đi Ích châu, có kinh có hiểm, trải qua trắc trở, cuối cùng biến nguy thành an, mọi thứ đều an ổn, mà bọn họ, cuối cùng cũng phải trở về. Có điều, Hoàng Thượng đột nhiên nói phải về kinh, khiến hạ nhân có chút luống cuống tay chân.

Hiểu Vân nằm trên giường hai ngày. Công Tôn Sách mỗi ngày đều ba lượt tới thay thuốc cho nàng, phong hàn đã đỡ hơn nhiều, nhưng vết thương trên người chưa lành, chỉ có thể nằm sấp, váy áo nhiều lớp không thể mặc, chỉ có thể đắp chăn. Cứ như vậy, nàng cơ bản nằm cố định trên trường, ngoại trừ ngủ không làm được gì khác, khiến nàng buồn muốn chết.

Vào lúc đang chán muốn chết, chợt nghe ngoài cửa có tiếng động, tưởng Trương tẩu vào, liền không để ý, không ngờ lại là Công Tôn Sách, Hiểu Vân không khỏi có chút giật mình. Ngày thường vào lúc này, Công Tôn Sách hẳn là đang ở chỗ Bao đại nhân, hôm nay sao lại tới phòng nàng?

"Cha, sao cha lại đến đây, con còn tưởng là Trương tẩu.” Hiểu Vân động thân nói chuyện cùng Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách ngồi xuống trước giường nàng: “Cứ nằm đi không cần ngồi dậy."

Hiểu Vân nở nụ cười, lại nằm úp sấp xuống: “Con giờ sao mà nằm được."

Công Tôn Sách cũng nở nụ cười, "Đúng vậy, con hiện giờ không thể nằm được. Đau lần này phải nhớ kỹ trong lòng. Về sau đừng làm việc xúc động, việc gì cũng phải cân nhắc trước rồi hãy làm."

Hiểu Vân bĩu môi. Đúng vậy, đau lần này nàng nhớ rõ, kể từ ngày ấy, nàng đã quyết định sẽ cách Triệu Trinh càng xa càng tốt.

"Đúng rồi, cha, cha còn chưa nói cha tới đây làm gì đâu. Bình thường giờ này cha đều ở bên cạnh Bao đại nhân mà."

"Thái Hậu có ý chỉ, triệu Thánh Thượng hồi kinh, Bao đại nhân cũng theo Thánh Thượng hồi kinh, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành."

"Ồ, muốn trở lại kinh thành à. Đúng vậy, đi cũng nhiều ngày rồi, con cũng nhớ Thúy nhi. Con không có ở nhà, nha đầu kia chắc chắn rất vui vẻ tự tại, con phải nhanh trở về giày vò hành hạ nàng, bảo nàng làm điểm tâm cho con. Ha ha."

Công Tôn Sách cũng cười, lườm nàng: “Ngươi đó!"

"Có điều, con bị thương không thể ngồi dậy, không nên đi đường xa mệt nhọc, cho nên con ở lại đây trị thương đi, đợi khỏe lại rồi hãy đi."

"Vậy cha cũng ở lại sao?"

Công Tôn Sách lắc đầu, Hiểu Vân nhíu mày. "Không phải một mình con ở lại chứ, cha, con không muốn ở đây một mình."

Công Tôn Sách vỗ vỗ tay nàng, "Sẽ không để con ở đây một mình. Triển hộ vệ còn có chuyện cần xử lý ở Ích châu, mấy ngày tới sẽ ở lại đây. Hơn nữa ta đã dùng bồ câu đưa thư gọi người đưa Tiểu Thúy tới Ích châu chăm sóc con, ít ngày nữa nó sẽ tới, con cũng có người bầu bạn. Sau này con cùng Triển hộ vệ về sau."

"Vâng." Nghe Công Tôn Sách nói như vậy, Hiểu Vân cũng chỉ có thể gật đầu. Có người ở cùng là tốt rồi, bằng không để nàng ở một mình, cả ngày đối mặt với căn phòng trống rỗng, thật sự là làm nàng buồn muốn chết.

Ngày hai lăm tháng chín. Triệu Trinh hoàng đế mang theo nhóm triều thần, một hàng gần trăm người, chậm rãi lên đường về kinh. Chuyến đi Ích châu lần này, cuối cùng thật sự kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.