Bao đại nhân đi rồi, Công Tôn Sách cũng đi theo. Vì thế, phòng của Hiểu Vân ở lạnh hơn một chút.
Trương tẩu mỗi ngày đều tới vài lần, đưa đồ ăn, đưa thuốc, bưng trà đổ nước. Có điều, trừ những việc này, bà không ở lại phòng nàng.
Tuy Triển Chiêu cũng ở Ích châu, nhưng hắn có chuyện của hắn, chắc là đi sớm về muộn, rất bận bịu. Hơn nữa, tình trạng hiện giờ của nàng, hắn là một đại nam nhân, cũng không tiện tới thăm. Vì thế lúc về không đánh thức nàng, chỉ hỏi tình hình của Hiểu Vân sau đó trở về.
Hiểu Vân gần như luôn một mình một phòng, bên ngoài nhàm chán, trong lòng lại thấy vắng vẻ. Tuy Trương tẩu với nàng có khách khí có chiếu cố, nhưng chung quy vẫn là người lạ, không thể nói gì nhiều. Công Tôn Sách không ở bên cạnh, nàng giống như thật sự thành một đứa bé “không cha”, bị người ta vứt bỏ, trong lòng có chút tủi thân. Có điều may mắn Công Tôn Sách để lại cho nàng một quyển sách, có thể xem giết thời gian.
May mà, Bao đại nhân đi được ba ngày, Tiểu Thúy đã tới Ích châu.
Hiểu Vân thấy người quen, vui vẻ khó giấu. Có điều Tiểu Thúy lại thấy khổ sở trong lòng, vì đau lòng tiểu thư nhà nàng nằm trên giường không thể nhúc nhích, vừa gặp nhau liền khóc, Hiểu Vân mắng một hồi mới yên tĩnh lại. Sau đó bắt đầu làm đồ ăn cho nàng, tổ yến nhân sâm gì đó đều nấu, chiếu cố nàng vô cùng cẩn thận. Tiểu Thúy đối với nàng tất nhiên không thể giống Trương tẩu, Hiểu Vân trong lòng cảm động, tâm tình cũng tốt hơn, vết thương trên người hồi phục nhanh chóng.
Bảy ngày sau khi Tiểu Thúy đến, Hiểu Vân đã có thể xuống giường đi lại. Mà đúng hôm đó, Hiểu Vân gặp được Triển Chiêu đã nhiều ngày không thấy.
Hôm ấy thời tiết rất tốt, Hiểu Vân mới ăn cơm trưa không lâu, thấy mặt trời rực rỡ, liền ra sân phơi nắng, hít thở không khí. Trùng hợp lúc này Triển Chiêu tới thăm, thấy Hiểu Vân lặng lẽ đứng trong sân, toàn thân đắm chìm dưới ánh mặt trời rực rỡ, khiến người ta thấy an tường ấm áp, không khỏi mỉm cười đi tới.
"Hiểu Vân cô nương, đã có thể xuống giường rồi sao?"
Hiểu Vân quay lại, thấy Triển Chiêu đang đến gần, vẫn một thân áo lam, vạt áo tuyết trắng, sạch sẽ lại thanh thoát khoan khoái. Ý cười trên mặt trong suốt như gió xuân.
Hiểu Vân thấy vậy, không khỏi kéo khóe môi, cười trả lời, "Triển đại nhân, đã lâu không gặp."
Triển Chiêu hơi ngạc nhiên, lập tức mở lời: “Quả thật đã lâu không gặp.” Mười ngày, không tính là ngắn.
"Triển đại nhân thật sự là quý nhân bận rộn, nhiều ngày như vậy giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Tiểu Thúy tới đã bảy ngày cũng chưa nhìn thấy ngài, hại tôi bảo nàng đi tìm ngài cũng không tìm thấy." Hiểu Vân nhìn hắn, cười nói.
Triển Chiêu tất nhiên nghe ra lời nói của nàng có ý trêu chọc, cười cười lắc đầu: "Hiểu Vân cô nương tìm Triển Chiêu có chuyện gì?"
Hiểu Vân thấy hắn không phản ứng gì với lời trêu chọc của mình, cảm thấy không thú vị, liền nghiêm túc trở lại.
"Cũng không quan trọng lắm, chỉ muốn hỏi Triển đại nhân khi nào làm xong việc thôi."
Triển Chiêu thấy nàng hỏi như vậy, nghĩ rằng nàng muốn hồi kinh.
"Chuyện của Triển Chiêu đã xong, hôm nay tới báo với cô nương. Nếu thân thể cô nương đã bình phục, ngày mai chúng ta khởi hành hồi kinh."
Hiểu Vân gật đầu, vì thế, hai người liền hẹn giờ xuất phát, chuẩn bị ngày mai hồi kinh.
Sáng sớm hôm sau, Hiểu Vân cùng Tiểu Thúy đúng giờ xuất hiện ở cửa lớn nha môn. Triển Chiêu đã chờ ở đó, bên cạnh một chiếc xe ngựa.
Hiểu Vân cùng Tiểu Thúy lên xe ngựa, Triển Chiêu cưỡi ngựa, có xa phu đánh xe, bọn họ lên đường.
Từ Ích châu tới kinh thành đi đường thủy nhanh hơn, hơn nữa, đối với bệnh tình Hiểu Vân mới khỏe lại, tất nhiên ngồi thuyền tốt hơn. Nhưng mà, lúc về có điểm khác biệt, khi đi có hơn hai mươi người, ngồi thuyền vừa tiết kiệm vừa tiện lợi, nhưng hiện bọn họ chỉ có ba người, không thể thuê riêng một chiếc thuyền. Tuy bọn họ đi làm việc công, nhưng ai không biết người của Khai Phong phủ luôn tiết kiệm chứ? Bọn họ sẽ không tùy tiện dùng công tác phí. Trong lòng Hiểu Vân hiểu được, cũng đành chấp nhận, có điều Triển Chiêu thật cẩn thận, trong xe đặt một tấm đệm rất dày rất mềm cho nàng ngồi, khiến nàng đỡ xóc nảy hơn nhiều.
Ngồi trong xe ngựa, Hiểu Vân bị lắc lư tới chóng mặt, cảm thấy thân thể càng ngày càng không thoải mái, bụng thỉnh thoảng quặn đau, càng lúc càng đau hơn, hơn nữa cả người vô lực, đến các đốt ngón tay cũng đau nhức.
Hiểu Vân trong lòng buồn bực, nàng trở thành Công Tôn Hiểu Vân đã hai tháng, lần trước tới kỳ nghỉ lễ cũng không đau quá mức, sao lần này lại đau thế này chứ.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Tiểu Thúy thấy Hiểu Vân ôm bụng, bộ dáng vô cùng thống khổ liền vội vã hỏi.
Hiểu Vân khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, chỉ là đau bụng, qua mấy ngày sẽ khỏi.” Vừa nói vừa nghĩ thầm, có lẽ vì tháng này nàng luôn giao tiếp với nước, lại gặp cảm mạo nên mới bị đau khác thường. Ôi… Nữ nhân chính là không thể ngược đãi chính mình. Sau này phải uống chút thuốc điều kinh giảm đau mới được, ta thật không muốn tháng nào cũng phải chịu tội thế này đâu.
Đang nghĩ, đột nhiên thấy buồn nôn, liền cuống quýt bổ nhào ra đầu xe, một trận nôn khan không ra thứ gì. Hành động này khiến xa phu hoảng sợ, vội dừng xe ngựa: “Cô nương làm sao vậy?"
Triển Chiêu đang cưỡi ngựa phía trước thấy có chuyện liền cuống quít quay đầu ngựa trở lại.
Chỉ thấy Hiểu Vân một tay chống lên thành xe, một tay đỡ ngực, đầu cúi thấp thở gấp, Tiểu Thúy ở một bên nhẹ vỗ nhẹ lưng nàng, vẻ mặt lo lắng.
Triển Chiêu nhướng mày, xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi đến bên người nàng.
"Hiểu Vân cô nương, thân thể không khoẻ?"
Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nâng khóe miệng, suy yếu phất tay, "Ta không sao."
Triển Chiêu thấy sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, đôi môi vừa khô vừa không còn màu sắc, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, trong lòng biết nàng đang có bệnh.
"Tiểu Thúy, tiểu thư nhà ngươi làm sao vậy?"
"Việc này..." Tiểu Thúy nhìn Triển Chiêu, muốn nói lại thôi. Chuyện của nữ nhân, làm sao nói được với Triển đại nhân chứ.
"Tiểu Thúy."
"Tiểu thư..." Tiểu Thúy nhìn Hiểu Vân.
Hiểu Vân bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thúy, nàng cũng không biết phải nói thế nào. Nàng biết bộ dáng lúc này của mình nhất định rất khó nhìn, nói không sao khẳng định không ai tin. Nhưng mà bảo nàng nói thật, lại không thể nói nên lời. Đây là Tống triều, không phải thế kỷ hai mốt, nàng rất hoài nghi Triển Chiêu không biết tới “việc hàng tháng” này. Nhưng nếu không nói, nhìn bộ dáng Triển Chiêu, chỉ sợ nhất định phải hỏi ra lẽ, nàng biết làm sao bây giờ.
"Công tử, hay là cô nương say xe?" Lúc này xa phu lên tiếng.
Hiểu Vân nghĩ lại, biết bệnh trạng quả thật giống như say xe, vì thế liền thuận theo lời nói của xa phu.
"Đúng vậy, ta cảm thấy ngồi trong xe ngựa không thoải mái."
Triển Chiêu nhíu mi nhìn nàng, nửa tin nửa ngờ. Đi xe đã ba ngày, sao hôm nay mới say?
Ầy... "Còn nữa, có chút lạnh, lúc đi không mang nhiều xiêm áo.” Hiểu Vân bỏ thêm một câu.
Triển Chiêu lúc này mới có chút tin tưởng, bảo Tiểu Thúy đỡ nàng ngồi vào trong xe, lại cởi áo choàng của mình xuống, bảo Tiểu Thúy mặc thêm cho nàng, bốn người lúc này mới lại lên đường.
Hiểu Vân ngồi ở trong xe, dưới là đệm mềm, sau lưng là Tiểu Thúy, trên người khoác áo choàng của Triển Chiêu, mới cảm thấy ấm hơn một chút, hình như thân thể cũng thoải mái hơn.
Xe ngựa tiếp tục xóc nảy lắc lư, khiến nàng có chút thần chí hỗn loạn, có thêm tấm áo choàng kia, liền mơ mơ màng màng ngủ mất.
Nhìn tường thành quen thuộc trước mắt, Triển Chiêu cuối cùng cũng thở phào, bất giác giục ngựa nhanh hơn. Tuy không biết vì sao Hiểu Vân không khỏe, nhưng trở về Khai Phong phủ, mọi chuyện đều dễ hơn.
Xa phu thấy hắn tăng tốc, cũng gấp rút vung roi ngựa theo sát phía sau, không lâu đã tới cửa thành.
Trương Long Triệu Hổ vừa lúc tuần thành đến đây, thấy Triển Chiêu trở về, chắp tay thi lễ, "Triển đại nhân, ngài đã trở lại."
Triển Chiêu lại không như bình thường xuống ngựa nói chuyện cùng bọn họ, chỉ hơi ngừng lại chào hỏi rồi vội vàng tăng tốc tới Khai Phong phủ. Trương Long Triệu Hổ nhìn thấy một cỗ xe một con ngựa cuốn bụi chạy đi, không khỏi hai mắt nhìn nhau.
"Triển đại nhân hôm nay làm sao vậy?"
-0-
Bên trong trà lâu đối diện Khai Phong phủ, ở vị trí cửa sổ trên lầu hai có một thiếu niên áo trắng đang ngồi. Người này da trắng như ngọc, môi hồng răng trắng, hai hàng lông mày cong vút, đôi mắt đào hoa, mắt đen tỏa sáng, môi khẽ mím lại, như cười như không. Tóc đen thả dài buộc cao bằng một sợi dây bạch ngọc. Một tay cầm ngọc phiến, một tay nâng ly rượu ngọc, nghiêng người dựa vào lan can, nhàn nhã uống rượu. Thật sự là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, trên mặt lại có vài phần kiệt ngạo bất tuân. Không khỏi khiến người xung quanh nhìn ngó.
Con đường trước cửa Khai Phong phủ, một con tuấn mã từ xa đi tới, người cưỡi ngựa một thân áo lam, tà áo trắng như tuyết, tuy phong trần mệt mỏi, không hề làm giảm vẻ tuấn lãng và anh khí của hắn. Người nọ khóe miệng hé mở, cười khẽ ra tiếng:
"Triển Chiêu, ngươi đã trở lại."
-0-
Hiểu Vân vừa về phòng, Công Tôn Sách vội vàng tới thăm.
"Cha" Hiểu Vân đang định đứng dậy, bị ông cản lại.
"Ngồi đi, tại sao không thoải mái?"
Hiểu Vân chỉ biết thở dài, cho dù Công Tôn Sách là phụ nhân nàng, nàng cũng rất xấu hổ.
Công Tôn Sách thấy nàng không đáp, liền nắm lấy cổ tay nàng, bắt mạch xong mới yên tâm.
"Nữ nhi thân mình vốn yếu ớt, nay thời tiết lại lạnh, chớ để rơi vào nước hoặc cảm lạnh. Ta kê một phương thuốc, uống tạm mấy ngày, sau này từ từ điều trị sẽ không sao."
Hiểu Vân có chút xấu hổ, mặt nóng lên, trong lòng cảm động.
Công Tôn Hiểu Vân thuở nhỏ mất mẹ, Công Tôn Sách vừa làm cha vừa làm nương, ngay cả chuyện này cũng phải quan tâm, thật sự là phụ thân tri kỷ.
"Cám ơn cha."
Công Tôn Sách cười vỗ vỗ vai nàng, "Đứa nhỏ này, lại khách khí với cha như vậy."
"Con cảm thấy mình thật hạnh phúc, thật may mắn, có phụ thân tốt như vậy."
Công Tôn Sách tất nhiên biết lời này của nàng xuất phát từ tâm can, vui mừng vỗ tay nàng.
"Cha con Công Tôn tiên sinh thật sự là cha từ con hiếu, khiến bản phủ thật muốn đưa gia đình từ Lư châu tới đây.” Bao đại nhân vuốt râu, vừa nói vừa cười đi tới. Phía sau đi theo Triển Chiêu cùng Trương Long Triệu Hổ vừa trở về.
"Đa tạ đại nhân quan tâm, Hiểu Vân có chút bệnh nhẹ, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe."
Nghe Công Tôn Sách nói vậy, mọi người cũng yên tâm, ngồi một lát rồi rời đi.
Hiểu Vân dựa theo phương thuốc của Công Tôn Sách nấu thuốc dùng, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, có điều vài ngày này không tiện hoạt động, vì thế ở luôn trong phòng. Mãi tới lúc thân thể hoàn toàn nhẹ nhàng khoan khoái mới ra cửa một chuyến.