"Bạch Ngũ gia, mau dừng tay, Giang Ninh bà bà tới rồi!"
Hiểu Vân vừa lên tiếng, quả nhiên hiệu quả, Bạch Ngọc Đường nghe tới tên Giang Ninh bà bà lập tức phân tâm, thân hình cứng đờ, Triển Chiêu thừa cơ liền thoát thân, vài bước đã nhảy tới bên cạnh Hiểu Vân.
"Hiểu Vân, sao ngươi lại đến đây?"
Hiểu Vân cười khẽ, "Nếu tôi không đến, chỉ sợ Triển đại nhân cùng Bạch Ngũ gia vẫn tiếp tục đánh nhau."
Bạch Ngọc Đường vừa rồi sững người một chút, nhìn bốn phía không thấy bóng Giang Ninh bà bà, liền biết mình bị lừa. Định quát lên, chợt nhìn thấy ánh mắt Hiểu Vân, mặc dù có chút tức giận, nhưng không nói câu nào.
"Cô nương vì sao lừa ta?"
Hiểu Vân không đáp, nhưng Lô Phương lại trả lời thay.
"Ngũ đệ, Hiểu Vân cô nương cũng là có ý tốt. Nếu các ngươi đánh tiếp cũng không thể kết thúc, không nên lãng phí sức lực, thời gian nữa."
Tương Bình cũng rất đồng ý gật đầu.
Bạch Ngọc Đường hừ nhẹ một tiếng, "Cô nương dùng biện pháp hay thật."
Hiểu Vân nhìn Bạch Ngọc Đường, trong lòng thở dài, theo phong tục của cổ nhân quy củ hành lễ với hắn.
"Hiểu Vân vừa rồi tình thế bức bách mới phải nói dối, chỉ là bất đắc dĩ, nếu có gì mạo phạm tới Ngũ gia, mong được tha thứ."
Hiểu Vân nói như vậy, khiến cả người Bạch Ngọc Đường không được tự nhiên, khoát tay bỏ qua.
"Thôi, Ngũ gia ta cũng không phải người keo kiệt, không so đo với ngươi. Ta không muốn nhiều lời nữa, đại ca, tứ ca, các huynh cũng đừng cản đệ, Bạch Ngọc Đường mình làm mình chịu, tuyệt đối không liên lụy các huynh đệ.” Nói xong định đi.
"Bạch Ngọc Đường, ngươi không thể đi như vậy.” Triển Chiêu bước vài bước ngăn trước mặt Bạch Ngọc Đường.
"Triển Chiêu, ngươi tránh ra!" Bạch Ngọc Đường trợn mắt, Triển Chiêu lại không chút nhân nhượng.
"Ngũ đệ, không thể!"
"Ngũ đệ, chớ xúc động!" Lô Phương cùng Tưởng Bình cũng vội vàng bước lên cản lại.
Bạch Ngọc Đường quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ: “Là huynh đệ thì đừng cản ta!"
"Ngũ đệ!" Lô Phương cùng Tưởng Bình rất bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, Hiểu Vân chậm rãi tới gần, đứng ở sau lưng Lô Phương, liếc nhìn Bạch Ngọc Đường thong thả nói.
"Bạch Ngũ gia tính tình kiệt ngạo bất tuân, tất nhiên thà làm ngọc vỡ. Lô trang chủ, Tưởng tứ gia, các ngài chớ cản hắn. Để hắn cùng người ta đồng quy vu tận, để lại danh thơm, không cần phải chịu tội thay huynh đệ mình, càng không nên không để ý người dân trên Hãm Không Đảo sau này không còn nhà để về, lang bạt kỳ hồ."
Nói xong, lại xoay người nói với Triển Chiêu, "Triển đại nhân, ngài không cần lo lắng, mặc kệ hắn náo loạn long trời lở đất, cá chết lưới rách đi, không liên quan gì tới chúng ta hết, chúng ta trở về kinh thôi."
Nói xong, liền tới gần kéo ống tay áo Triển Chiêu đi về phía thuyền nhỏ.
Triển Chiêu nhìn tay Hiểu Vân kéo áo mình, có chút xấu hổ cùng bất đắc dĩ.
"Hiểu Vân, thế này..."
"A, đúng rồi!” Mới đi vài bước, Hiểu Vân lại quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường.
"Bạch Ngũ gia cũng muốn sang bờ bên kia, không bằng đi cùng luôn?"
"Ngươi!" Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ căng thẳng, muốn nói gì đó, lại phát hiện giờ phút này mình không thể nói nên lời.
Lô Phương cùng Tưởng Bình nhìn hai người, khóe miệng có chút run rẩy. Cô nương này thật đúng là biết “nói chuyện”. Nếu Ngũ đệ bị nàng kích thích mà đi cùng nàng, vậy làm thế nào mà thu xếp đây, đây không phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao?
Có điều, phương pháp lửa cháy đổ thêm dầu của Hiểu Vân, lại dùng được với Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân một hồi lâu, không nói một lời xoay người trở về.
Tưởng Bình tán thưởng nâng ngón tay cái với Hiểu Vân, sau đó cùng Lô Phương đuổi theo Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu nhìn bọn họ rời đi, trong lòng cũng nhẹ nhõm, cười cười gật đầu với Hiểu Vân.
"Làm phiền Hiểu Vân."
Hiểu Vân khoát tay, khẽ cười một tiếng.
"Có vài người khi bị kích thích mới có thể tỉnh táo lại."
Triển Chiêu không khỏi lắc đầu thở dài.
"Triển đại nhân, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ? Có trở lại kinh thành không?"
Triển Chiêu lắc đầu, liền nhíu mày lại.
"Ta muốn sang bờ bên kia xem tình hình thế nào, nếu có thể, Triển mỗ hy vọng có thể can thiệp một chút, xem bọn họ có thể rút binh không."
Hiểu Vân gật đầu, "Như vậy cũng tốt." Dù sao việc đã đến nước này, kỳ hạn mười ngày không còn quan trọng nữa, bọn họ cũng không cần vội vã trở lại kinh thành.
"Hiểu Vân, ngươi..." Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, có chút lo lắng.
Hiểu Vân cười cười, "Tôi ở lại Hãm Không Đảo, Lô phu nhân sẽ chăm sóc tôi, Triển đại nhân không cần quan tâm. Hơn nữa, tôi muốn trông coi con chuột bạch kia, không để hắn xúc động gây chuyện, bằng không bao nhiêu người trên đảo đều sẽ gặp tai ương."
Triển Chiêu nghe nàng gọi Bạch Ngọc Đường là chuột bạch, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó bật cười, nhìn Hiểu Vân lắc đầu.
"Vậy Hiểu Vân cẩn thận, ở đây chờ Triển Chiêu trở về."
"Được, ta sẽ.” Hiểu Vân đáp ứng một tiếng, Triển Chiêu liền lên thuyền nhỏ rời đảo mà đi.
Nhìn Triển Chiêu đi xa rồi, Hiểu Vân mới trở lại Lô gia trang.
Lúc này, một nơi ở trong trang đang loạn thành một đoàn. Chính là vì từ sáng sớm Lô phu nhân bắt đầu đau bụng sinh, hiện đang lâm bồn.
Lúc Lô Phương vừa trở lại trang, hạ nhân đã báo phu nhân sắp sinh, ba huynh đệ lập tức tới thẳng phòng phía đông. Lô Phương muốn vào phòng sinh, lại bị quản gia và nha hoàn ngăn cản.
"Lão gia, không được, điềm xấu đó. Hơn nữa, lão gia đi vào cũng không giúp được việc gì, cứ đợi bên ngoài thôi!"
Lô Phương bất đắc dĩ, trong lòng như lửa đốt, nhưng sợ mình vào trong lại va chạm lung tung, gây bất lợi với thê tử cùng đứa nhỏ, đành ở ngoài cửa lo lắng đi đi lại lại, nghe tiếng Mẫn Tú Tú rên rỉ đau đớn từ trong phòng sinh truyền ra, thật sự là tâm phế đều khó chịu.
Mà Tưởng Bình cùng Bạch Ngọc Đường, đến ngay cả cửa viện cũng chưa vào tới, đã bị Lô ma ma ngăn lại.
"Nữ nhân sinh con, hai nam tử chưa thành hôn vào trong làm gì, không khó chịu à? "
Nói xong, liền đuổi bọn họ đi ra. Hai người đành phải trở về.
Ban đầu Bạch Ngọc Đường còn hơi hốt hoảng, nhưng trong chốc lát không nghĩ ra cách, hơn nữa tẩu tẩu sinh con, đại ca hiện tại không thể quan tâm tới hắn. Chuyện còn tra chưa xong, khiến Bạch Ngọc Đường trong lòng rất khó chịu, không thể làm gì hơn đành đi loanh quanh hết phòng này tới phòng khác trong trang. Tưởng Bình lo lắng hắn nhất thời xúc động xông sang bờ bên kia, cuối cùng từng bước không chịu rời khỏi hắn.
"Tứ ca, đừng đi theo đệ nữa.” Bạch Ngọc Đường đối với việc Tưởng Bình cứ đi theo hắn như hình với bóng, có chút tức giận.
Bạch Ngọc Đường quay lại trừng mắt lườm Tưởng Bình, hừ một tiếng, lại không nói gì, đi về hướng khác.
Tưởng Bình vẫn như trước nhắm mắt theo đuôi.
Hai người đi đến tiền viện, thấy bên cạnh thi thể Hàn Phong có một người, nhìn kỹ lại, thì ra là Công Tôn Hiểu Vân.
Hai người chấn động, vội bước nhanh tới gần.
"Cô nương đang làm gì vậy?"
Hiểu Vân đang chuyên tâm xem xét xác của Hàn Phong, đột nhiên nghe tiếng người hỏi, hoảng sợ giật mình đứng bật dậy. Thấy Bạch Ngọc Đường cùng Tưởng Bình, mới hoàn hồn vỗ ngực.
"Thì ra là Tưởng tứ gia cùng Bạch ngũ gia, làm tôi sợ muốn chết."
Tưởng Bình cùng Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng của nàng, cảm thấy có chút buồn cười. Lá gan nhỏ như vậy còn nhìn thi thể người ta.
"Cô nương còn chưa trả lời, ở chỗ này làm gì?” Tưởng Bình phe phẩy quạt lông cười hỏi.
Hiểu Vân liếc liếc nhìn hắn, nghĩ hai huynh đệ này thật đúng là giống nhau, trời lạnh thế này còn cầm quạt. Không khỏi nhớ tới Lương Triều Vỹ cùng Kim Thành Vũ trong phim Xích Bích đối địch. Chẳng lẽ thật sự để duy trì bình tĩnh? Nhưng rõ ràng quạt lông cùng bình tĩnh chẳng liên quan gì đến nhau, nhìn Ngọc Đường là biết.
"Tưởng tứ gia không phát hiện xác chết có điểm bất thường sao?"
"Ồ?" Nghe Hiểu Vân nói vậy, Tưởng Bình tò mò: “Khác thường thế nào?"
"Tưởng tứ gia biết bơi, chẳng lẽ nhìn không ra sao?” Hiểu Vân nhìn hắn, nghĩ chẳng lẽ hắn hoàn toàn không phát hiện ra sao?
Tưởng Bình ha ha nở nụ cười, Bạch Ngọc Đường vẫn có chút mờ mịt.
"Xác của Hàn Phong quả thật có chút kỳ quái, đầu của hắn sưng phù quá lớn."
Hiểu Vân gật đầu, "Đúng, hơn nữa không chỉ đầu, tứ chi đều sưng to khác thường. Theo lý, trong thời tiết này, xác chết phải ngâm trong nước hơn mười hai canh giờ, tứ chi mới bắt đầu trương. Cho nên..."
Tương Bình cùng Bạch Ngọc Đường sáng mắt nhìn Hiểu Vân.
"Cho nên, hắn đã chết hơn hai ngày."
"Đúng, " Hiểu Vân gật đầu, "Cho nên, nếu Hàn Phong này là Hàn Phong thật, như vậy kẻ hôm qua chúng ta nhìn thấy là giả."
Bạch Ngọc Đường cả kinh, nhìn Tưởng Bình. "Tứ ca, huynh nếu đã biết, vì sao không nói cho đệ."
Tưởng Bình có chút oan, bất đắc dĩ nói.
"Ngươi vừa nghe có quan binh ở bờ bên kia liền xông ra ngoài, ta làm gì có thời gian nói với ngươi."
Bạch Ngọc Đường phẫn nộ, không nói gì thêm.
"Tưởng tứ gia, thứ cho Hiểu Vân mạo muội hỏi một chút. Hãm Không Đảo có kẻ thù nào am hiểu dịch dung không?"
Tương Bình nghĩ một chút rồi lắc đầu. “Hành tẩu trong giang hồ, khó tránh kết thù oán với người khác, có kẻ thù là không tránh khỏi. Có điều, chưa từng có ai am hiểu dịch dung."
Hiểu Vân trầm tư, lông mày nhăn lại.
"Người này hao hết tâm tư, không tiếc bày ra ván cờ lớn như vậy, tất nhiên có mục đích. Phàm là kẻ giết người, nếu không phải vì tài lộc mà thì cũng vì báo thù. Người này có lẽ là kẻ thù của Hãm Không Đảo, lại biết võ công không bằng Ngũ thử, không đối phó được các ngài, bởi vậy muốn dùng kế châm ngòi ly gián quan hệ giữa Hãm Không Đảo và Khai Phong phủ, mượn dao giết người. Hơn nữa, ta có dự cảm, chuyện của Hàn Phong, cùng mục đích của Triển Chiêu bị bại lộ, chỉ sợ có liên quan tới nhau."
Bạch Ngọc Đường cùng Tưởng Bình nghe Hiểu Vân phân tích một hồi, không khỏi ngẩn người, cảm thấy kinh ngạc, cô nương thoạt nhìn tuổi trẻ đơn thuần, tâm tư lại kín đáo như vậy, nói câu nào cũng có lý, không khỏi kính trọng hơn vài phần.