Sau một trận trầm mặc, thấy không thể tìm ra nguyên nhân, ba người rời khỏi thư phòng. Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu tới chỗ Bao đại nhân, sau đó khi Hiểu Vân bưng cháo qua chỗ họ, Bao đại nhân bọn họ đang rầu rĩ vì vụ án phát sinh, không khí trong phòng còn ngưng trọng hơn cả ở thư phòng Công Tôn Sách hồi nãy. Bao đại nhân nghiêm túc nhíu mày, khiến Hiểu Vân không dám nói gì, chỉ bưng mâm ra phòng ngoài đặt lên bàn trà. Sau đó đi tới bên cạnh Công Tôn Sách, nhẹ giọng chào một tiếng rồi yên lặng đứng chờ.
Có lẽ chú ý thấy Hiểu Vân đã tới, cũng có lẽ vì ngửi được mùi cháo thịt, Bao đại nhân lúc này mới hồi phục tinh thần, dẫn bọn họ ra gian ngoài ăn uống.
Thấy Bao đại nhân như vậy, Hiểu Vân lại yên tâm hơn. Vốn dĩ nàng đang lo lắng Bao đại nhân vì vụ án mà mất ăn mất ngủ. Nhưng lúc này, ít nhất Bao đại nhân vẫn ăn uống được, đây là chuyện tốt.
Bao đại nhân nhìn cháo thịt cùng mấy đĩa thức ăn trước mắt, trong lòng cảm khái. Tuy lúc này ông không đói, nhưng những món ăn mà Hiểu Vân đặc biệt chuẩn bị, ông lại nhớ tới chuyện tháng trước, vì lo lắng cho Triển hộ vệ mà không thiết ăn uống, Hiểu Vân khổ tâm khuyên bảo, ông mới mở miệng cố ăn. Từ đó về sau, Bao đại nhân đem câu nói “mất ăn mất ngủ đối với bản thân vô dụng, không có ích lợi gì với vụ án” khắc ghi trong lòng. Bất luận gặp phải khó khăn gì, lúc nên ăn nhất định phải ăn, nếu không làm sao có sức lực mà làm việc?
Nhìn cháo thịt và đồ ăn của mình nấu bị bọn họ ăn hết sạch, Hiểu Vân mới thỏa mãn mang bát đũa ra khỏi thư phòng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mõ cầm canh.
Mõ trúc gõ ba tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên rõ ràng trong đêm.
"Trời khô vậthanh, cẩn thận đồ dễ cháy...."
"Đại nhân, canh ba rồi, nên ngủ một chút, sáng mai còn phải vào triều.” Công Tôn Sách nhắc nhở.
Bao đại nhân mỗi ngày đều canh năm rời giường nhập cung. Cho dù bây giờ đi ngủ cũng chỉ được nghỉ ngơi không tới ba canh giờ. Bao đại nhân đã gần năm mươi, sức khỏe của ông là điều mỗi người trong phủ nha đều quan tâm.
Bao đại nhân nhìn Công Tôn Sách, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Nghĩ đến Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán đang canh bên ngoài, còn có lão quản gia Bao Hưng chưa thấy ông ngủ thì chưa nghỉ ngơi, liền gật đầu đồng ý.
"Cũng được, các ngươi về hết đi. Ngoại trừ người có nhiệm vụ gác đêm, bảo các huynh đệ trong nha môn cũng đi nghỉ hết đi. Ngày mai còn nhiều việc."
"Vâng, đại nhân." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời khỏi thư phòng.
Sau khi Bao Hưng hầu hạ Bao đại nhân đi ngủ, Trương Long Triệu Hổ cũng trở về.
Bên trong phủ nha, ánh nên cuối cùng cũng tắt, bầu trời tuyết bay phủ rợp. Mà thời khắc này, Khai Phong phủ đã hoàn toàn yên tĩnh. Toàn thành chỉ còn lại tiếng tuyết lạnh rơi như mưa.
-0-
"Cha, con gái chết thật thảm mà..."
"Cha, Địch Thanh phản quốc, giết con diệt khẩu..."
"Cha, cha nhất định phải báo thù cho con gái..."
"Cha... Con gái chết thảm quá, báo thù cho con..."
"Địch Thanh phản quốc, giết con diệt khẩu..."
"Kim Liên, Kim Liên... Kim Liên!"
Hà Liệt từ trong mộng không ngừng nghe thấy tiếng gọi bên tai, thê lương muốn ông báo thù. Giọng nói thê thảm ấy cứ quanh quẩn bên tai không gạt đi nổi. Miệng Hà Liệt thì thào gọi tên con gái, giật mình tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Trong phòng rất tối, không có tiếng con gái, chỉ có hơi thở của mình, mắt mở to, nhìn chằm chẳm đỉnh giường, một mảnh mờ mịt.
Hà Liệt rời khỏi giường, ngây người nhìn trụ giường, một lát sau nức nở bật khóc.
"Kim Liên, Kim Liên của ta..."
Lúc này, trong phòng tối như mực dần dần có một chút ánh sáng. Là ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào.
Hà Liệt quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa có một bóng đen mơ hồ, tóc dài bay bay, trong lòng Hà Liệt cả kinh hô ra tiếng.
"Ai vậy?"
Bên ngoài lại sáng hơn một chút, bóng đen dần trở nên rõ ràng.
Hà Liệt mở to hai mắt nhìn, không dám tin bóng dáng ngoài cửa sổ chiếu vào. Một thân giá y đỏ thẫm, sắc mặt trắng bệch, tóc dài phiêu tán, khóe miệng rỉ máu, cổ áo trắng lộ ra ngoài đã nhuộm một mảnh đỏ tươi.
"Kim Liên! Là Kim Liên!"
Hà Liệt ngã xuống đất, muốn đứng lên nhìn cho rõ ràng, lại không hiểu vì sao đột nhiên không cử động được, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng, trong miệng thì thào.
"Kim Liên, con gái ta, con tới thăm cha sao? Kim Liên..."
"Cha, là con, con gái chết rất thảm, cha nhất định phải báo thù cho con…” Một giọng nói mơ hồ truyền đến, run rẩy mà yếu ớt, giống như vọng lại từ một nơi rất xa.
Hà Liệt lệ rơi đầy mặt, khóc hô lên: “Kim Liên, cha nhất định báo thù cho con, nhất định, con gái, con gái của ta..."
"Được." Một tiếng thở nhẹ truyền tới.
"Cha, Địch Thanh phản quốc có căn cứ chính xác, hắn cùng Lang chủ Tây Hạ ký minh ước bằng da dê, giấu trong thư phòng phủ nguyên soái, phụ thân chỉ cần cho người tới khám là sẽ tìm ra. Phụ thân nhất định phải dùng nó báo thù cho nữ nhi..."
"Được, cha đã biết. Cha lập tức tiến cung tâu xin Thánh thượng, Địch Thanh phản quốc, giết con gái ta, ta nhất định phải xử hắn theo pháp luật, báo thù cho con gái!"
"... Nếu vậy, con gái an tâm, con gái đi rồi, phụ thân bảo trọng!"
"Kim Liên, Kim Liên, đừng đi, để cha nhìn con đã, Kim Liên!”
"Cha, bảo trọng!"
"Kim Liên..."
Bóng dáng ngoài cửa sổ ngày càng nhỏ đi, ngày càng mơ hồ, một chút ánh sáng bên ngoài cũng dần dần biến mất.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở ồ ồ của Hà Liệt. Mọi thứ đều khôi phục lại như ban đầu, giống như một màn kia chưa từng phát sinh. Chỉ có Hà Liệt biết, ông không nằm mơ, ông nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nhiễm máu đỏ của con gái, một thân hồng y đỏ rực. Hận ý thật sâu hiện lên trong đôi mắt Hà Liệt.
"Địch Thanh, ta nhất định sẽ giết ngươi, báo thù cho Kim Liên nhà ta!"
-0-
Tuyết đêm nay rơi thật dày, mới trải qua mấy canh giờ đã phủ thành một tầng. Canh năm, khắp trời đất đã bao trùm một màu trắng xóa.
Trong tẩm cung của Hoàng đế đã thắp hơn mười ngọn đèn, chiếu ra một mảnh sáng ngời.
Triệu Trinh đang được thái giám cung nữ hầu hạ rửa mặt thay đồ, một thái giám chưởng sự vội vàng chạy vào, đứng ở ngoại thất tẩm cung bẩm báo.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng!"
"Chuyện gì?"
"Đại Lý tự Hình bộ Thượng thư Hà đại nhân từ đầu canh bốn đã chờ được tuyên ngoài cửa, cầu kiến Hoàng Thượng."
“Ồ?" Triệu Trinh cả kinh, Hà Liệt này hôm qua con gái qua đời, tất nhiên trong lòng bi thống, đáng ra nên ở nhà, có chuyện gì lo lắng mà chịu tuyết lạnh đứng từ đêm ngoài cửa cấm cung như vậy?
"Truyền!"
"Vâng."
"Truyền Hình bộ Thượng thư Hà đại nhân."
-0-
Mưa tuyết vẫn chưa ngừng, trên đường người qua lại rất ít, có điều trước cửa phủ nguyên soái tụ tập không ít người. Bởi vì, bên ngoài nhà ở của đỉnh đỉnh đại danh Địch nguyên soái đang bị bao vây. Quanh cửa đều có lính gác, làm người qua đường không thể tới gần nửa bước.
Dân chúng trong lòng mơ hồ, hôm qua là Địch nguyên soái, cỡ nào vui mừng, vì sao hôm nay trước phủ nguyên soái lại lạnh lẽo như vậy, bốn phía còn có cấm quân bao vây? Người tò mò ngày càng nhiều, vây quanh cách cửa phủ nguyên soái không xa, chỉ trỏ, khe khẽ bàn tán.
Xa xa, một cỗ kiệu đi tới, dừng trước cửa phủ Nguyên soái.
Trong kiệu một người bước xuống, đầu đội mũ phượng, thân khoác áo hồ cừu, một thân ung dung đẹp đẽ quý phái, chính là Nam Thanh Cung Địch nương nương.
Tướng sĩ thủ vệ tiến lên hành lễ, Địch nương nương muốn vào phủ gặp nghĩa đệ, không ngờ viên tướng kia kiên quyết không cho, nói nếu không có thủ dụ của Hoàng Thượng, bọn họ tuyệt đối không cho vào.
Cho dù là Địch nương nương hạ giá, cũng không thể vào cửa. Địch nương nương bất đắc dĩ đành quay trở về.
Lúc này, người vây xem bắt đầu nghị luận.
"Địch nguyên soái xảy ra chuyện gì?"
"Đó là Vương phi của Bát vương gia đúng không?"
"Sao lại như vậy, ngay cả Vương phi cũng không cho vào."
Người bàn tán ngày càng nhiều, nhưng không ai biết có chuyện gì xảy ra. Đột nhiên, một giọng nói khiến mọi người chú ý.
"Ôi chao, ngươi không biết à? Nghe nói tân nương tử của Địch nguyên soái đêm qua đã chết."
Người nói chuyện tuổi chừng ba mươi, một thân áo thô, có lẽ là một võ phu.
"A!" Mọi người kinh hô, lập tức có người hỏi, "Chết như thế nào?"
Người nọ nhìn bốn phía, sau đó thấp giọng nói: “Nghe nói là bị Địch nguyên soái giết chết!"
"..." Người nghe đều ngạc nhiên: “Địch nguyên soái vì sao muốn giết tân nương tử thế?"
"Nghe nói là tân nương tử phát hiện chứng cứ Địch nguyên soái thông đồng với địch phản quốc, bị giết người diệt khẩu.” Người nọ hạ giọng nói ra chuyện kỳ lạ bên trong.
"..." Mọi người ồ lên.
"Không thể nào, Địch nguyên soái chiến công hiển hách, sao có thể..."
"Thật không đây?"
"Khó trách phủ nguyên soái bị giám thị như vậy..."
Mọi người lại tiếp tục bàn luận.
Người vừa nói chuyện kia thấy tình hình như vậy, xoay lưng bỏ đi, trong một khắc xoay mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Trong đám người, xuất hiện một bóng áo đỏ. Sắc áo choàng đỏ thẫm từ đầu tới chân, bọc lấy toàn thân, giữa trời tuyết trắng rất nổi bật, khiến người ta không kiềm chế được phải nhìn thật kỹ. Mặc dù nàng dùng khăn đỏ che mặt, nhưng qua ánh mắt cũng biết đó là một mỹ nhân.
Nàng kia nhìn bóng dáng người dần đi xa hồi lâu như có chút suy nghĩ, sau đó cũng xoay người bỏ đi.
-0-
Bên trong Khai Phong phủ nha, một con bồ câu vẫy cánh bay vào.
Tiểu Thúy nghe có tiếng động, chạy ra đã thấy bồ câu hạ cánh đỗ xuống tổ nuôi chim ở nam viện.
"Tiểu thư, có bồ câu bay về."
Hiểu Vân tới gần nhìn chim bồ câu, thấy trên đùi nó có cột một ống trúc bé có khắc một con chuột nhỏ.
"Đây là bồ câu đưa tin của Hãm Không Đảo.” nói xong, Hiểu Vân liền gỡ ống trúc xuống, bỏ bồ câu trở lại tổ chim. Tiểu Thúy lấy chút kê đặt vào bát đặt ở bên trong, con bồ câu kia liền nhảy tới mổ mổ.
Từ lúc Bạch Ngọc Đường ở lại phủ nha làm đương sai, Khai Phong phủ cùng Hãm Không Đảo thường xuyên có bồ câu đưa tin qua lại. Bên trong tổ chim có năm sáu con bồ câu Lô Phương đặc biệt mang từ Hãm Không Đảo tới.
"Không biết Ngũ Ca có ở trong nha môn không.” Hiểu Vân cầm ống trúc nghĩ làm sao đưa được cho hắn.
"Nghe nói hôm nay đại nhân vào triều do Triển đại nhân đi cùng. Bạch đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh đi tới phủ nguyên soái.” Tiểu Thúy đáp.
Đúng rồi, cha cùng Bạch Ngọc Đường tới phủ nguyên soái tra án.
"Không bằng chúng ta cũng đi xem đi!" Nói xong, bảo Tiểu Thúy mặc thêm áo, mình cũng khoác một tấm áo choàng thật dày rồi cùng nhau ra cửa.
Mới rời khỏi phủ nha không lâu, đã gặp Công Tôn Sách và Bạch Ngọc Đường.
"Cha, Ngũ Ca, các người không phải đi phủ nguyên soái tra án sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?” Hiểu Vân gặp bọn họ liền ngạc nhiên, lại thấy biểu tình nghiêm trọng trên mặt Công Tôn Sách, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
"Xảy ra chuyện gì?"
Công Tôn Sách lắc đầu, "Chúng ta trở về rồi nói." Dứt lời liền rảo bước về phủ nha.
Hiểu Vân vội vàng đi theo, đồng thời giao lại ống trúc đưa tin cho Bạch Ngọc Đường.
"Ngũ Ca, Hãm Không Đảo dùng bồ câu đưa tin."
Bạch Ngọc Đường nhận được ống trúc trong tay, vừa mở ra đọc, trên mặt đã lộ ra vẻ vui mừng.
"Công Tôn tiên sinh, có tin tức của Khiên cơ!"
"Ồ?" Công Tôn Sách chậm lại bước chân, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Thế nào rồi?"
Bạch Ngọc Đường nhìn quanh bốn phía rồi mới nói.
"Tiên sinh, chúng ta vào trong hãy nói."
Vì thế bốn người liền vội vàng trở lại phủ nha, sau khi cho Tiểu Thúy lui xuống, ba người cùng vào thư phòng của Công Tôn Sách.
"Đại tẩu trong thư nói Đường môn có một ám khí bí truyền, có mười phần giống như khiên cơ mà tiên sinh miêu tả. Có điều, đây là cơ mật của Đường môn, người biết tới không nhiều, cho nên trừ phi quan trọng, không thể nói với người ngoài. Loại ám khí này tên là Bạo vũ lê hoa châm.” Bạch Ngọc Đường nói.
"Bạo vũ lê hoa châm?!" Hiểu Vân không khỏi thốt ra.