Nói đến Bạo vũ lê hoa châm, vật này dẹp như một cái tráp, dài bảy tấc, dày ba tấc. Bên trên khắc chữ triện: “Ra tất thấy máu, không ra không lành; bắn nhanh trúng nhanh, là vua ám khí”, lưu truyền trong Đường môn đã hơn trăm năm, cụ thể ra đời thế nào không thể truy lại được, mà nó có phải là “Khiên cơ” hay không cũng không có khảo chứng. Nhưng mà có lời truyền rằng, vũ khí này do người của Đường môn có cơ duyên xảo hợp mà dành được.
Nghe Văn Hồng Ngọc miêu tả Bạo vũ lê hoa châm khiến Hiểu Vân gật mình không thôi. Xem ra Cổ Long cũng không phải là bịa đặt vô căn cứ.
Đường Thực là môn chủ đương nhiệm của Đường môn, chính là truyền nhân thứ chín, cũng là môn chủ trẻ nhất của Đường môn từ trước tới nay. Đây cũng là vì một hồi dịch biến của Đường môn vào mười năm trước, tình hình cụ thể không tiện nói với người ngoài.
Môn hạ của Đường Thực có năm đệ tử, trong đó có một người tên Cát Thu Nương, đứng thứ ba trong các đồ đệ. Tuy nàng là nữ tử, nhưng trời sinh hiếu chiến, tâm ngoan thủ lạt, chỉ bảo nhiều lần mà không sửa chữa, Đường Thực rất đau đầu với nàng. Năm nay vào lúc lập thu, lúc nàng cùng Tứ sư đệ đồng môn luận bàn võ nghệ đã hạ kịch độc cho hắn, khiến Tứ sư đệ bị mù mắt, từ đó về sau không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Đường Thực trong lúc giận dữ, trục xuất nàng khỏi sư môn, hạ lệnh không bao giờ cho nàng bước vào Đường môn nửa bước. Không nghờ Cát Thu Nương kia chẳng những không hề ăn năn, còn ghi hận trong lòng, trộm Bạo vũ lê hoa trâm trong mật thất của Đường Thực ra ngoài. Lúc Đường Thực phát hiện Bạo vũ lê hoa châm bị trộm, đã là bốn ngày sau, nàng sớm đã bỏ trốn mất dạng, chẳng biết đi đâu. Đường môn phát động lượng lớn môn chúng, tìm kiếm một hồi nhưng không hề có tin tức.
Mãi tới hôm trước, Văn Hồng Ngọc trùng hợp tới kinh thành, nghe nói Khai Phong phủ Triển Chiêu bị thương trúng độc. Văn Hồng Ngọc nghe nói võ nghệ của Nam hiệp Triển Chiêu rất lợi hại, nghĩ thứ có thể khiến hắn trúng độc, tất nhiên là ám khí vô cùng lợi hại, hoặc do chính Bạo vũ lê hoa châm gây nên. Vì thế, hỏi thăm một hồi, sau đó ban đêm lẻn vào Khai Phong phủ kìm kiếm, vì muốn chứng thực phán đoán của mình.
Mà qua việc điều tra đêm qua, quả thật xác định được vật khiến Triển Chiêu trúng độc chính là Bạo vũ lê hoa châm của Đường môn. Mà Văn Hồng Ngọc không muốn xuất hiện trước quan phủ, muốn tự giải quyết việc này, cho nên định lẻn vào Khai Phong phủ lúc bọn họ không có mặt. Nhưng Bạch Ngọc Đường đã tới tìm nàng, nàng liền tới nói rõ với Bao đại nhân một phen.
"Thì ra là thế." Bao đại nhân nghe xong mới biết hết ngọn nguồn: “Như vậy, Đường phu nhân có tính toán gì không?"
"Bạo vũ lê hoa châm vốn là cấm vật của bổn môn, lại bị nghịch đồ đánh cắp, nguy hại thế nhân, để tránh càng nhiều người vô tội chết trong tay nàng, Hồng Ngọc nhất định phải nhanh chóng tìm được nàng, thu thập nghịch đồ, lấy lại Bạo vũ lê hoa châm."
Nhắc tới Cát Thu Nương, Văn Hồng Ngọc trong lòng lửa giận khó nhịn. Không biết tướng công nàng vì sao trước kia lại thu nhận đồ đệ này, tổn hại thanh danh Đường môn không nói, còn để nàng đi hại người khác.
"Đường phu nhân, đệ tử có nghi hoặc muốn hỏi, Bạo vũ lê hoa châm ác độc như vậy, có vật gì có thể ngăn chặn không? Còn cả độc trên châm nữa, có thể giải không?"
Đây là vấn đề rất nhiều người quan tâm. Nếu tìm Cát Thu Nương kia, phải bắt sống, tất phải giao phong chính diện. Trước đó, phải tìm ra biện pháp khắc chế Bạo vũ lê hoa châm suýt nữa lấy mất tính mạng của Triển Chiêu mới được.
Văn Hồng Ngọc lắc đầu, thở dài nói. "Bạo vũ lê hoa châm một khi đã khởi động cơ quan, chính là châm phát không thể cản, không ai có thể thoát."
Mọi người ở đây đều kinh ngạc, trong lòng lạnh lẽo. Theo lời nàng nói, cho dù tìm được Cát Thu Nương, chỉ cần nàng có Bạo vũ lê hoa châm trong tay, để bắt được nàng mà không có hy sinh, đó là một vấn đề rất lớn.
"Về phần độc kia, chỉ cần có đủ thuốc, Hồng Ngọc sẽ giải được."
Nghe đến đó, mọi người mới thoáng thở phào, chỉ cần có thể giải, vậy không thành vấn đề.
"Vậy làm phiền Đường phu nhân chuẩn bị giải dược, phòng ngừa tình huống.” Bao đại nhân khẩn thiết nói.
"Tất nhiên là được. Hồng Ngọc sẽ tận lực tránh để Bạo vũ lê hoa châm đả thương thêm người. Chỉ là… không biết đại nhân có tin tức của Cát Thu Nương không?"
Công Tôn Sách lắc đầu, trả lời.
"Trước mắt còn chưa có tin tức gì, đại nhân nói như thế, cũng chỉ là muốn đề phòng chuyện chưa xảy ra thôi.” Dù sao có một sẽ có hai, tương lai nói không chừng sẽ có người bị thương trúng độc, dù sao đối mặt với Bạo vũ lê hoa châm là không thể tránh được.
Văn Hồng Ngọc gật đầu, "Vậy xin tiên sinh sắp xếp, Hồng Ngọc cần một ít dược liệu và dụng cụ để điều chế giải dược."
Công Tôn Sách liền cho Hiểu Vân dẫn Văn Hồng Ngọc tới phòng thuốc. Trong phòng thuốc của Công Tôn Sách, có thể nói là vạn dược tề tựu. Dược thảo thường dùng không cần phải nói, ngay cả mấy loại dược thảo vô cùng hiếm thấy, ví dụ đoạn trường thảo, hoa trạng nguyên gì đó đều có.
"Công Tôn cô nương, đêm qua điểm huyệt ngươi, quả thật là tình thế ép buộc, xin cô nương đừng trách."
Hai người đi trên đường, Văn Hồng Ngọc nói với Hiểu Vân. Nhớ tới tình hình đêm qua, quả thật là ngoài dự kiến của nàng. Nàng không ngờ lại có người giữa đêm khuya rét mướt không ở trong phòng ngủ, còn lang thang bên ngoài.
"Đường phu nhân cũng không có ác ý, Hiểu Vân sao lại để trong lòng.” Hiểu Vân cười trả lời. Tuy rằng đêm đó vì bị điểm huyệt mà chịu lạnh một hồi, nhưng nàng biết nàng ấy không có ác ý, trong đầu không hề có ý trách móc. Huống chi, hiện tại nàng ấy có thể chế ra giải dược, nàng càng không có lý do ghi hận trong lòng.
Văn Hồng Ngọc cũng cười: "Công Tôn cô nương nói chuyện thật dễ nghe."
Hiểu Vân cười lắc đầu, sau đó hỏi.
"Đường phu nhân, Hiểu Vân nghe nói mười ba năm trước đây, trên giang hồ có một hồng y nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, cũng mặc áo đỏ giống như Đường phu nhần, lưng đeo loan đao, không biết Đường phu nhân có biết người này không?"
Văn Hồng Ngọc nghe Hiểu Vân nói xong, ban đầu là sửng sốt, sau đó lập tức cười hỏi: “Công Tôn cô nương thoạt nhìn chẳng qua mới mười lăm mười sáu tuổi, sao lại biết chuyện mười ba năm trước?"
"Hiểu Vân nghe Triển đại nhân nói."
"Triển đại nhân?" Văn Hồng Ngọc nhướn mi, ánh mắt sáng lên, giống như rất hứng thú với Triển Chiêu.
"Chính là Hoàng thượng ngự ban danh hiệu Ngự miêu Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu sao?"
"Đúng." Hiểu Vân gật đầu, có điều, cần phải ngăn cản ngay lòng hiếu kỳ với con mèo kia, nàng sao có thể để Văn Hồng Ngọc chuyển đề tài dễ dàng như vậy?
"Đường phu nhân có quen biết hồng y nữ hiệp kia không?"
Trên thế giới tuyệt đối không có việc trùng hợp như vậy, hai người chẳng liên quan gì tới nhau, lại phục sức giống hệt như nhau, nhưng xem tuổi tác lại không giống mẹ con, chẳng lẽ là thầy trò?
"Công Tôn cô nương vì sao cảm thấy hứng thú với chuyện này như vậy?” Văn Hồng Ngọc tiếp tục đánh thái cực quyền với nàng.
"Đường phu nhân, ai chẳng có chút tính tò mò, huống chi, lòng hiếu kỳ của Hiểu Vân lại nặng hơn người khác. Đối với chuyện có nghi vấn, Hiểu Vân luôn muốn hỏi cho rõ." Hiểu Vân cười khẽ.
"Chỉ sợ Công Tôn cô nương phải thất vọng rồi, Hồng Ngọc không biết vị hồng y nữ hiệp kia.” Văn Hồng Ngọc đáp.
Hiểu Vân nhìn mắt nàng đảo khắp nơi, lại cảm thấy nàng còn che dấu gì đó, vẫn chưa nói thật. Nhưng mà người trong giang hồ, nếu cái gì cũng nói cho người khác biết mới là kỳ quái, huống chi là người mới quen. Nghĩ tới đây, nàng cũng không truy vấn tiếp, chỉ cười cười.
"Thật đáng tiếc, Hiểu Vân đối với vị hồng y hiệp nữ nổi danh hiệp nghĩa kia rất có hảo cảm!"
Văn Hồng Ngọc chỉ cười cười, không trả lời.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới phòng thuốc của Công Tôn Sách. Văn Hồng Ngọc sau khi quan sát kho thuốc của Công Tôn Sách vô cùng vừa lòng gật đầu. Có điều, vẫn viết xuống vài vị thuốc để Hiểu Vân đo bốc. Hiểu Vân nhận lấy xem mới thấy toàn là bột đậu xanh cùng rễ cây chàm thông thường. Những thứ này cơ bản là không dùng để nấu thuốc, khó trách trong phòng thuốc của Công Tôn Sách không có.
Hiểu Vân đi rồi, Văn Hồng Ngọc một mình vào phòng thuốc, bắt đầu điều chế giải dược.
Tuyết đã ngưng, thời tiết lại càng khiến người ta thấy lạnh lẽo. Hiểu Vân mang theo hai bao thuốc, vội vàng chạy về phủ nha.
Vốn dĩ chuyện mua thuốc không cần Hiểu Vân làm, chỉ là mấy ngày gần đây trong phủ nha rất nhiều việc, người thiếu nghiêm trọng. Sắp tới cuối năm, Tiểu Thúy lại bị Lý đại nương mượn đi hỗ trợ chuẩn bị mấy thứ cho lễ mừng năm mới, không thể phân thân, vì thế mới tới lượt Hiểu Vân tự mình chạy tới hiệu thuốc bắc.
Áo choàng trên người Hiểu Vân rất dày, nhưng gió bắc giống như ở chỗ không người, chui thẳng vào trong quần áo, khiến hai hàm răng nàng đánh lập cập vào nhau. Vội vàng bước nhanh, cúi đầu chăm chăm bước về phía trước, kết quả suýt chút đụng vào ngực người khác.
"Xin lỗi!” Hiểu Vân vội tạ lỗi, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện thì ra là Triển Chiêu, không khỏi ngạc nhiên.
"Triển đại nhân!"
Triển Chiêu đang từ phủ nguyên soái trở về từ đường khác, thấy Hiểu Vân từ xa đi tới, liền đứng lại chờ nàng cùng về. Chỉ là không ngờ, cô nương này đi đường không nhìn phía trước, cứ cúi đầu đi tới, căn bản không chú ý hắn chắn đường. Nếu không phải phản ứng, mau, hai người đã lao vào nhau rồi.
"Hiểu Vân, sao không cẩn thận nhìn đường chứ?” Triển Chiêu cười nhắc nhở Hiểu Vân. Có lẽ, ngay cả Triển Chiêu cũng không nhận ra, mỗi lần nhìn thấy nàng, cho dù tâm trạng không tốt, cũng không nhịn được khóe miệng khẽ nâng lên cười với nàng.
Hiểu Vân sờ sờ cái mũi đỏ ngượng ngùng.
"Triển đại nhân về phủ sao?"
Triển Chiêu gật đầu, "Về thôi."
"Ừ." Hiểu Vân gật đầu, đang định đi tiếp, một bàn tay to lại đưa tới trước mặt nàng, Hiểu Vân ngẩn người nhìn đôi bàn tay thon dài kia, sau đó nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, có chút không kịp phản ứng.
Hắn, hắn, hắn, hắn muốn nắm tay nàng sao?
Triển Chiêu mỉm cười nhìn đôi má nàng hơi hồng lên cùng biểu tình biến đổi phức tạp trong nháy mắt trên khuôn mặt nàng, sau đó đưa tay tới gần bàn tay phải đang buông thõng bên người của nàng, rồi cầm lấy hai túi thuốc.
"Ta giúp nàng cầm."
Hiểu Vân sửng sốt, lập tức cười xấu hổ. Thì ra là vậy, hại nàng khẩn trương một hồi. Xoa xoa bàn tay phải vắng vẻ, vẫn cảm thấy có chút nuối tiếc cùng mất mát.
Nàng từ khi nào bắt đầu chờ mong, từ khi nào bắt đầu có tâm tư như vậy với hắn?
Từ lúc hai người bọn họ ở chung một phòng, hắn chăm chú nhìn nàng, muốn nói chuyện cùng nàng; hay là từ ngày hắn nghiêm túc nói muốn cùng nàng thành thân; hay là còn sớm hơn, cho nên mới theo hắn từ kinh thành tới huyện Hoa Đình, một đường lao lực bôn ba cũng không thấy vất vả, trong đêm lạnh còn ôm hắn mà ngủ.
Từ lúc nào, bất tri bất giác, trong đầu đã tồn tại một người, mà bản thân mình ngốc nghếch bao nhiêu ngày mới nhận ra.
Triển Chiêu đi vài bước, phát hiện Hiểu Vân không đi theo, quay đầu nhìn nàng, mới nhận ra nàng vẫn đứng ngây người một chỗ, bộ dáng ngơ ngác, không biết suy nghĩ chuyện gì.
"Hiểu Vân, còn không đi sao?"
"A." Hiểu Vân lúc này mới hồi phục tinh thần bước lên: “Đi đây đi đây."
Hai người sóng vai đi tới, Triển Chiêu cố ý bước chậm lại, nghe Hiểu Vân thuật lại tiến triển sự việc ngày hôm nay. Khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày, khi thì gật đầu. Nghe tới chỗ có nghi vấn, lại nói ra thắc mắc cùng ý kiến của mình. Một chuyến đi này, Triển Chiêu đã hiểu hết từ đầu tới cuối chuyện Hiểu Vân cùng Công Tôn Sách trà trộn vào phủ Thượng thư tìm manh mối, cùng mối liên hệ giữa nữ chủ Đường môn Văn Hồng Ngọc và Bạo vũ lê hoa châm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã tới phủ nha. Vừa vào cửa đã gặp Mạnh Xuân Ny, vừa thấy bọn họ liền ra nghênh đón, ánh mắt chăm chú nhìn Triển Chiêu, trông bộ dáng rõ ràng ở đây chờ Triển Chiêu đã lâu.
Từ lúc Mạnh Xuân Ny tới đây, hình như mỗi lần nàng và Triển Chiêu ở cùng nhau, nàng ấy đều xuất hiện? Thật sự quá tình cờ! Thật giống như Mạnh Xuân Ny gắn máy theo dõi trên người Triển Chiêu vậy.
Hiểu Vân có cảm giác không biết phải nói gì, cố nén loại tư vị lạ lung đó trong đầu, kệ bọn họ hô trước nói sau, tới phòng thuốc đưa thuốc cho Văn Hồng Ngọc.
Đi được vài bước, lại không nhìn được quay đầu nhìn, Triển Chiêu đang cúi đầu nói gì đó với sư muội của hắn. Lúc này Hiểu Vân đi tới chỗ rẽ, có thể nhìn rõ biểu tình trên mặt Xuân Ny. Có chút thẹn thùng, hàm chứa nụ cười yếu ớt, nghe Triển Chiêu nói chuyện, liên tiếp gật đầu, thật là nhu thuận.
Nhìn sư huynh muội bọn họ vui vẻ nói chuyện, Hiểu Vân càng xem càng thấy không phải. Nhìn chằm chằm cái miệng hé ra ngậm vào của Triển Chiêu, hận không thể đi lên cắn một ngụm.
Ôi, lúc ấy sao lại không dứt khoát đồng ý lời cầu thân của Triển Chiêu đi? Mặc kệ hắn vì sao muốn cưới nàng! Trước tiên cứ chiếm làm của riêng đã, hiện tại tốt rồi, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim. Đinh Hiểu Vân, ngươi đây là tự mình chuốc khổ!
Trong đầu Hiểu Vân lúc này toàn là hối hận, ruột cũng đã xanh lè. Cắn răng một cái, lắc đầu bỏ đi, nhắm mắt làm ngơ!
Triển Chiêu nói xong với Xuân Ny, ngẩng đầu nhìn đúng lúc thấy Hiểu Vân xoay người sải bước rời đi. Không biết tại sao lại sững sờ.
Mạnh Xuân Ny đứng trước mặt Triển Chiêu, thấy hắn nhìn theo Hiểu Vân rời đi, trong đầu là ngũ vị tạp trần. Ánh mắt của hắn lúc này thật đặc biệt, khiến nàng không biết cảm giác trong lòng là gì. Ống tay áo tím sắp bị nàng xoắn thành khăn lau rồi.
"Sư huynh..." Mạnh Xuân Ny thân thiết gọi Triển Chiêu, giọng nói có chút ai oán.
"Sư huynh hiện có chuyện quan trọng phải hồi bẩm Bao đại nhân, sau đó rảnh rỗi sẽ đi tìm muội và sư phụ. Muội về trước đi, trời lại, đừng ở đây kẻo trúng gió."
Mạnh Xuân Ny tuy không cam lòng, nhưng biết Triển Chiêu công việc bận rộn, chuyện cần nói với hắn cũng đã nói xong, đành nghe lời trở về.
Đúng lúc này, Vương Triều vội vàng từ bên ngoài trở về. Thấy Triển Chiêu vội chắp tay gọi.