Dữ Quân Giai Lão

Quyển 4 - Chương 79: Ôm cây đợi thỏ



"Con mẹ nó, toàn bộ kinh thành, chỗ nào cũng có nha dịch và binh lính, hại lão tử chỉ có thể trốn ở chỗ này. Ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng không ngủ nổi, mỗi ngày còn phải lo lắng sợ hãi, còn sống nổi sao? Triển Chiêu, nếu không phải vì ngươi, Sa Thiên Lý ta cũng không rơi vào tình cảnh hôm nay. Hết thảy đều do ngươi ban tặng, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Người nói chuyện đã cách ngôi miếu hoang không xa, hơn nữa giọng nói ngày càng rõ ràng. Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu rồi thủ thế, vận sức chờ thời điểm ra tay.

Cửa phịch một tiếng bị đẩy ra, gió lạnh vù vù thổi vào. Văn Hồng Ngọc theo khe cửa nhìn thấy một bàn chân vượt qua bục cửa tiến vào, xoay người một cái, tay phải xuất chưởng, đánh vào chính diện người vừa vào.

Sa Thiên Lý đang định vào trong, chợt thấy một trận chưởng phong ập tới, liền phản xạ nghiêng mình qua, hóc hiểm tránh được, chân phải nhấc tới đá vào người kia. Văn Hồng Ngọc thấy trên giày của hắn lóe lên tia sáng, không ngờ dưới đế dày có gắn lưỡi dao nhọn, liền lui về sau tránh đi một cước.

Sa Thiên Lý thừa dịp này, lập tức xoay người chạy ra ngoài miếu, nhưng còn chưa nhúc nhích, hai cỗ sát khí từ phía sau nhanh chóng tràn tới. Sa Thiên Lý lật người trở lại, thấy Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường mỗi người một bàn tay, hai chưởng đã tới gần, Sa Thiên Lý không kịp né tránh, chỉ có thể nghiêng người sang một bên, tránh được đòn vào chỗ hiểm trong phút chốc, chưởng phong đánh vào bên cánh tay trái, lảo đảo một cái, lùi lại mấy bước mới dừng lại. Còn chưa kịp đứng vững, ba người từ ba hướng đã nhào tới, chưởng phong vù vù.

Sa Thiên Lý chật vật ứng chiến, khó lòng ra chiêu tấn công, chỉ có thể tận lực tránh trái tránh phải, né tránh công kích của bọn họ, miễn cưỡng chống đỡ, không thể phản công.

Với thân thủ của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nếu tỉ thí quang minh chính đại, Sa Thiên Lý không thể thắng được, hơn nữa còn có Văn Hồng Ngọc, ba người liên thủ, nếu muốn giết hắn thật dễ như trở bàn tay. Chỉ là bọn họ muốn bắt người, không phải muốn giết người. Giết người thì dễ, nhưng muốn bắt một kẻ võ công không tồi, lại còn quỷ kế đa đoan tâm ngoan thủ lạt, cũng là việc khó. Lúc trước Triển Chiêu đã đặc biệt nhấn mạnh, muốn giữ lại người sống, mang về cho Bao đại nhân thẩm tra xử lý, nếu không lấy cá tính Bạch Ngọc Đường, đã sớm rút bảo kiếm nhuộm máu miếu hoang rồi.

Sa Thiên Lý cùng ba người đấu một hồi đã có chút mỏi mệt, nghĩ còn tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng bị bọn họ bắt sống. Không bằng liều một phen, có lẽ còn một đường sinh cơ. Bởi hắn cũng nhìn ra bọn họ muốn giữ lại mạng của hắn, bởi vậy có điều cố kỵ, võ công không thể thi triển hết. Vì thế, đột nhiên dừng lại động tác phòng ngự, bất chấp một phen, quay người xông thẳng vào loan đao của Văn Hồng Ngọc.

Ba người mắt thấy Sa Thiên Lý dần dần chống đỡ không nổi, sắp bắt được hắn, không ngờ hắn không chống cự nữa, xông tới trước lưỡi đao của Văn Hồng Ngọc, cả ba đều sửng sốt. Văn Hồng Ngọc không ngờ hắn lại muốn tự sát, ngây người trong chốc lát, cũng quên thu đao, may mắn Triển Chiêu phản ứng đúng lúc, phi thân tới đá hắn một cước, đẩy hắn ra thật xa, ngã xuống mặt tuyết bên ngoài miếu.

Một ngụm máu từ khóe miệng Sa Thiên Lý tràn ra, rơi xuống mặt tuyết, nhìn thật chói mắt. Sa Thiên Lý trên khóe miệng lại âm trầm nở một nụ cười.

"Triển Chiêu à Triển Chiêu, thật là cảm tạ “ơn cứu mạng” của ngươi!” Nói xong từ trong ngực lấy ra một vật, chĩa thẳng về phía họ.

Ba người tập trung nhìn, phát hiện trong tay Sa Thiên Lý cầm một hộp gỗ tỏa màu đen tuyền, dài chừng bảy thước.

"Bạo vũ lê hoa châm!" Văn Hồng Ngọc không khỏi biến sắc.

"Đây là Bạo vũ lê hoa châm?" Triển Chiêu trầm mặt, lạnh lùng hỏi. Bạo vũ lê hoa châm đã nhiều lần đả thương người, không ngờ Cát Thu Nương lại đem thứ này giao cho Sa Thiên Lý, có thể thấy nàng ta đối với hắn rất đặc biệt.

"Ha ha ha... Đúng vậy, Bạo vũ lê hoa châm này, chưa từng bắn hỏng. Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, các ngươi đều đã nếm qua tư vị châm này. Tuy rằng hai lần trước các ngươi đều sống sót, có điều lần này chưa chắc đã may mắn như vậy."

"Ngươi xác định có phần thắng sao?” Văn Hồng Ngọc nhìn Sa Thiên Lý, lành lạnh nói: “Ngươi có biết ta là ai không?"

Sa Thiên Lý nhìn trên dưới đánh giá Văn Hồng Ngọc rồi cười: “Đương nhiên biết, Thu Nương từng nói với ta, một thân hồng y, một thanh loan đao. Đó từng là sư nương của Thu Nương, Đường môn nữ chủ. Chỉ là ta không ngờ, Đường môn nữ chủ lại là một nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp như vậy. Đáng tiếc, cho dù ngươi là phu nhân của Đường môn gia chủ, nhưng Bạo vũ lê hoa châm này không nhận người. Ngươi cũng muốn nếm thử tư vị độc châm này sao? Người trúng phải châm này, sẽ chết… rất thảm.” Lúc Sa Thiên Lý nói ra lời này, ý cười hiện lên trên mặt, mười phần hưởng thụ.

Bạch Ngọc Đường vốn là người đặc biệt thích sạch sẽ, nhìn bộ dáng của hắn đã không chịu nổi: “Ngươi thật đúng là, thật đúng là tên..."

"Biến thái, đại biến thái!" Văn Hồng Ngọc tiếp lời Bạch Ngọc Đường nói ra lời mình muốn nói. Nam nhân này thật xấu xa, ghê tởm, thật biết thái.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Triển Chiêu từng bước tới gần Sa Thiên Lý.

Nhìn dấu chân Triển Chiêu tới gần mình, ánh mắt bình tĩnh mà quyết tuyệt kia khiến Sa Thiên Lý có chút khiếp đảm, nhịn không được run lên trong long: “Triển Chiêu, ngươi thật không sợ chết sao?"

Triển Chiêu hé môi, cười khẩy một tiếng, sau đó nói như đinh đóng cột: “Triển mỗ không sợ chết!” nói xong, Triển Chiêu bước càng nhanh hơn, nhìn chằm chằm vào hòm gỗ trong tay Sa Thiên Lý, bước tới từng bước.

Sa Thiên Lý hoảng hốt, cho dù trên tay hắn có Bạo vũ lê hoa châm, nhưng hắn cũng không nắm chắc một lần có thể đả thương cả ba người. Hắn biết rõ, Bạo vũ lê hoa châm này chỉ có thể dùng một lần, đây chính là khuyết điểm duy nhất của nó. Hắn vốn định hù dọa bọn họ rồi tìm cơ hội đào tẩu, không ngờ Triển Chiêu không chút úy kỵ, thẳng tắp đi về phía mình.

Mắt thấy Triển Chiêu cách mình ngày càng gần, tay của Sa Thiên Lý không dừng được bắt đầu run. Hiện Cát Thu Nương không có ở đây, không ai giúp hắn, hắn chỉ có thể tự nghĩ cách. Nhưng thấy Triển Chiêu chỉ còn vài bước là tới nơi, liền cắn răng một cái, hạ quyết tâm, tay phải dùng sức nhấn xuống.

Ba một tiếng vang nhỏ, hòm mở ra. Trong nháy mắt, vô số cây châm rất nhỏ từ trong bắn ra, chỉ thấy một luồng sáng hiện lên, sau đó hoàn toàn biến mất trên người Triển Chiêu.

Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường đã phi thân đến trước mặt Sa Thiên Lý, đánh một chưởng thật mạnh vào vai phải hắn, một chưởng này Bạch Ngọc Đường dùng hết mười thành công lực. Lúc này chỉ sợ xương vai phải của Sa Thiên Lý đã vỡ thành trăm mảnh. Sa Thiên Lý ngã xuống đất đau đớn rên rỉ, cuối cùng không đứng dậy nổi nữa.

Thân hình Triển Chiêu nghiêng ngả một cái, rồi quỳ rạp xuống đất. Bạch Ngọc Đường bước lên giúp đỡ.

"Không, Triển đại ca, không được..." Lúc Hiểu Vân chạy tới, đúng lúc nhìn thấy từ trong miệng Triển Chiêu phun ra một búng máu.

Hiểu Vân cơ hồ là lăn xuống ngựa, vừa kêu gào vừa chạy tới gần bọn họ, Trương Long ở bên cạnh muốn ngăn cũng không được. Nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cạnh Triển Chiêu, quỳ xuống trước mặt hắn. Chỉ thấy hắn quỳ một chân xuống đất, máu từ khóe miệng không ngừng chảy ra, rơi vào trong tuyết nhuộm màu đỏ sẫm, giống hệt trong giấc mộng của nàng.

"Triển đại ca, Triển đại ca, huynh sao rồi, Triển đại ca..." Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, vừa vội vừa khổ sở, muốn chạm vào hắn, nhưng tay vươn ra lại không biết phải chạm vào đâu. Bởi vì thật sự không biết hắn bị thương ở đâu, sợ không cẩn thận lại động đến vết thương của hắn, tay giơ lên không ngừng được run rẩy. Hốc mắt đỏ lên, mũi đau xót, nước mắt trào ra.

Triển Chiêu thấy Hiểu Vân vừa khóc vừa lo lắng gọi tên hắn, muốn mở miệng an ủi, nhưng trên người có thương tích, hơn nữa trong cơ thể độc dược và giải dược đang tranh đấu vào lúc nước sôi lửa bỏng, một ngụm vướng ở cổ họng, nhất thời không nói được ra lời, chỉ có thể không ngừng thở dốc, lúc ngắn lúc dài, mồ hôi lạnh toát ướt đẫm trán.

Nhìn Triển Chiêu mặt xám như tro tàn, miệng đầy máu, Hiểu Vân một trận hoảng hốt, máu nóng xông lên, đôi mắt sớm đã bị nước mắt làm cho mơ hồ lúc này đỏ quạch, vụt ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

"Bạch Ngọc Đường! Ngươi cứ thế nhìn Triển đại ca chịu chết! Ngươi nhẫn tâm như vậy!"

Bạch Ngọc Đường bị Hiểu Vân quát, ngây người sửng sốt, đối diện với đôi mắt thỏ tràn ngập tức giận phẫn nộ, nhất thời không biết nói gì: "Ta..."

"Ngươi cái gì ngươi! Kiếm của Bạch đại hiệp ngươi dùng làm gì? Để trang trí à?” Hiểu Vân đứng lên, trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, vô cùng phẫn nộ.

Bạch Ngọc Đường bị nàng quát, trong đầu cũng bùng lên cơn giận: “Nha đầu, ngươi thật là!"

Bạch Ngọc Đường trừng Hiểu Vân, ngực phập phòng kịch liệt, Bạch Ngọc Đường hắn chưa từng bị người ta đối xử như vậy! Trong lòng tức giận muốn phát hỏa, nhưng nhìn bộ dáng lệ rơi đầy mặt của nàng lại có chút không đành lòng. Còn nữa, lúc này Triển Chiêu đang bị thương, mà hắn không bị tổn hao gì, đây là sự thật. Hắn lúc này có miệng mà khó trả lời, nhìn Hiểu Vân, thật sự là vừa tức vừa bất đắc dĩ. Thôi thôi, Ngũ gia ta không so đo với tiểu nha đầu lừa đảo ngươi.

Chung quy, Bạch Ngọc Đường cũng chỉ có thể cố gắng ép xuống lửa giận. Cơn giận bốc lên bị đè nén trong đầu. Một hơi nghẹn ở trong ngực, lên không được mà xuống không xong, một bầu lửa giận không có chỗ phát. Cúi đầu hung hăng lườm Triển Chiêu, con mèo thối, đây đều là ngươi làm hại. Sớm biết vậy, để ta làm mộc, người xấu để ngươi làm!

Văn Hồng Ngọc thấy Hiểu Vân khóc vô cùng kích động, vội bước tới khuyên giải an ủi: “Hiểu Vân cô..."

"Cút ngay!" Hiểu Vân không thèm quan tâm tới lý lẽ nữa, không biết lấy sức đâu ra, đẩy Văn Hồng Ngọc ra, xoạt một tiếng rút bảo kiếm bên hông Bạch Ngọc Đường, giơ lên nhằm vào Sa Thiên Lý đang thống khổ rên rỉ nằm trên mặt đất bổ tới.

Mọi người bị hành động của nàng dọa choáng váng, ai nấy trợn hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng.

Nha đầu kia, điên rồi!

Bạch Ngọc Đường thấy tình hình này vội bước lên định ngăn nàng lại, đây là người bọn họ rất vất vả để bắt sống, không thể để cho nàng làm thịt. Có điều một tay còn đang đỡ người, nhất thời không thoát thân được, còn Văn Hồng Ngọc mới rồi bị Hiểu Vân đẩy, còn chưa kịp phản ứng lại, vẫn ngây người đứng đó. May mà Triệu Hổ động tác nhanh, vội tiến tới túm lấy Sa Thiên Lý, vừa đúng lúc thanh kiếm soạt qua cổ Sa Thiên Lý, có điều tay phải của hắn không may mắn, bị chém một kiếm.

Họa Ảnh của Bạch Ngọc Đường vốn là một thanh bảo kiếm, chém sắt như chém bùn, huống chi đây chỉ là huyết nhục, nếu không phải Hiểu Vân không có sức lực, chỉ sợ tay phải hắn đã cắt thành hai đoạn.

Thổi phù một tiếng, máu từ da thịt bị bảo kiếm chém qua phun ra, bắn lên người Hiểu Vân, giống như hoa mai nở trên quần áo sắc vàng của nàng.

Hiểu Vân khẽ buông tay, Họa Ảnh keng một tiếng thẳng tắp rơi xuống đất, lún xuống tuyết thật sâu.

Máu không ngừng tuôn ra, đỏ tươi, ánh mắt Hiểu Vân cũng đỏ, nàng nhìn thấy nơi nào cũng màu đỏ, nhất là sắc đỏ trên quan phục của Triển Chiêu, đỏ như vậy, đỏ như vậy, đỏ như máu vậy.

"Triển đại ca..."

Oành một tiếng, lời Hiểu Vân còn chưa nói xong, đã thẳng tắp ngã trên đất. Hai mắt nhắm ngiền giống như đang ngủ. Chỉ là mày vẫn nhíu chặt như trước, không hề giãn ra.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong nháy mắt. Nhìn Hiểu Vân ngã trên mặt đất, đám người Trương Long vẻ mặt như không thể tin. Mãi tới khi Triển Chiêu phát ra một tiếng kêu đau đớn, mọi người mới như từ trong mộng tỉnh lại.

Triển Chiêu cố nén đau nhức truyền tới trên người, muốn tới đỡ Hiểu Vân, lại bị Bạch Ngọc Đường giữ chặt: “Ngươi ngại thương thế còn chưa đủ nặng phải không? Con mèo thối ngươi, xằng bậy như vậy, thật sự không muốn sống nữa sao?"

Triển Chiêu suy yếu lắc đầu, "Bạch huynh, Triển mỗ..."

"Triển mỗ Triển mỗ, Triển cái đầu ngươi, lúc này đừng có khách sáo với ta nữa.” Bạch Ngọc Đường trợn mắt lườm Triển Chiêu.

Triển Chiêu bất đắc dĩ, "Triển mỗ, ta..."

"Hai người các ngươi câm miệng cho ta, còn không biết nặng nhẹ!” Văn Hồng Ngọc ở một bên cuối cùng nhịn không được bạo phát, trừng mắt nhìn bọn họ.

"Bạch Ngọc Đường, ngươi đỡ Triển Chiêu đi vào trong, Trương Long, ngươi cầm máu cho Sa Thiên Lý.” Nói xong tung một bao kim sang dược với cho hắn. Trương Long nhận xong đổ vào vết thương của Sa Thiên Lý, sau đó xé vạt áo Sa Thiên Lý băng bó lại.

"Ôi... Công Tôn Hiểu Vân, ngại quá, lại điểm huyệt ngươi lần nữa, có điều tiểu cô nương này, lên cơn điên thật đáng sợ! Không ngờ thoạt nhin một tiểu cô nương gầy yếu như vậy, nổi giận lại bưu hãn như vậy! Không thể khinh thường, không thể khinh thường." Văn Hồng Ngọc vừa lải nhải vừa nâng Hiểu Vân dậy: “Triệu Hổ, ngươi đi tìm một chiếc xe ngựa tới đây, hiện tại có hai bệnh nhân đều không thể cưỡi ngựa được."

Triệu Hổ lên tiếng, vội vàng chạy đi.

Bạch Ngọc Đường đỡ Triển Chiêu vào miếu đổ, đỡ hắn ngồi dưới đất: “Triển Chiêu, ngươi chịu nổi không?"

Triển Chiêu suy yếu lắc đầu, tỏ ý không sao, lại bị Bạch Ngọc Đường lườm: “Chỉ biết cố chịu đựng! Ngươi cứ chịu đựng đi!” Dứt lời xoay người gọi Văn Hồng Ngọc, "Đường gia tẩu tử, tỷ mau đến xem vết thương cho con mèo này đi."

Văn Hồng Ngọc sau khi an trí cho Hiểu Vân xong, liền đi tới kéo tay Triển Chiêu bắt mạch. Thấy bộ dáng hắn, Văn Hồng Ngọc cũng nhịn không được mà nhắc nhở: “Triển đại nhân, tuy rằng trước đó ngươi đã uống giải dược, lại có nội công thâm hậu chống đỡ, nhưng nhiều châm đánh vào cơ thể như vậy, cũng không phải thương tích nhỏ, đừng coi nó không ra gì như vậy. Thân mình ngươi không phải làm bằng sắt, phải kiềm chế một chút!"

Đối với lời nhắc nhở của Văn Hồng Ngọc, Triển Chiêu chỉ mỉm cười. "Đa tạ Đường phu nhân quan tâm, Triển mỗ hiểu."

Ngươi cho dù hiểu nhưng lại không biết làm! Người của Khai Phong phủ, thật sự toàn kẻ liều mạng sao? Văn Hồng Ngọc nhìn Triển Chiêu, lắc đầu không nói gì thêm.

Lúc này, Trương Long cũng đưa Sa Thiên Lý vào, thả xuống một góc sáng sủa trong miếu hoang, rồi vội vàng chạy tới hỏi thăm thương thế của Triển Chiêu: “Đường phu nhân, thương thế của Triển đại nhân thế nào?"

"Yên tâm, có ta ở đây, Triển đại nhân nhà các ngươi sẽ không sao.” Nói xong, Văn Hồng Ngọc lấy từ trong túi ra một cái bình sứ, đổ ra vài viên thuốc cho Triển Chiêu uống vào.

"Thuốc này có tác dụng thanh độc, có thể phòng ngừa vết thương nhiễm trùng. Hiện giờ ta sẽ dùng nội lực bức châm trong người ngươi ra, sẽ rất đau, ngươi cố mà chịu đựng."

Triển Chiêu gật đầu, "Vậy làm phiền Đường phu nhân."

Văn Hồng Ngọc khoát tay, sau đó khoanh chân ngồi sau lưng, đem hai tay dán trên lưng hắn, chuyên tâm vận công.

Bạch Ngọc Đường đi tới ngồi xuống bên cạnh Hiểu Vân, nhìn một hồi rồi cười khổ. Nha đầu kia, vừa tới nơi đã ầm ầm mắng hắn một trận, còn lấy kiếm của hắn chém người, thật sự là đủ phát hỏa. Xem ra phân lượng của Triển Chiêu trong lòng nàng không nhỏ. Cũng khó trách, bọn họ đã quen biết nhiều năm, tất nhiên phải hơn người mới quen biết mấy tháng như hắn. Nhưng mà không biết, nếu người bị thương nằm trên mặt đất là hắn, nàng có khẩn trương như vậy không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.