Dữ Quân Giai Lão

Quyển 5 - Chương 88: Quyển V - Bước ngoặt | Chuyện tốt liên tiếp



Quyển V - Bước ngoặt

Hết một năm rồi, tiếng pháo đưa

Gió xuân thổi ấm chén đồ tô

Ngàn cửa muôn nhà vừa rạng sáng

Đều đem đào mới đổi bùa xưa *

* Bài thơ Tết Nguyên Đán của Vương An Thạch, bản dịch của Trần Trọng San

Đêm trừ tịch, trong kinh thành đặc biệt náo nhiệt. Các nhà đều đốt pháo, viết câu đối xuân. Tiếng pháo liên tiếp như muốn nổ tung cả tòa thành.

"Lý đại nương, bà tới phòng bếp xem rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong chưa, đợi đại nhân từ trong cung trở về sẽ bắt đầu ăn."

"Tiên sinh, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, đang ủ nóng trên bếp, đợi đại nhân cùng Triển hộ vệ bọn họ trở về."

"Được, tốt tốt tốt." Công Tôn Sách vội vàng gật đầu, lại chuyển hướng sang bên kia: “Lý Quý, ngươi ra cửa nha môn chờ, kiệu của đại nhân về tới thì báo cho ta biết."

Lý Quý thưa vâng rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Công Tôn Sách dặn dò xong, mới chậm rãi về phòng mình. Giờ này mọi năm trong phủ nha đều có chút lạnh lẽo. Người trong nha môn đại đa số sau giờ ngọ đều sẽ trở về nhà, cùng người nhà đoàn tụ, đầu bếp sau khi chuẩn bị xong rượu và thức ăn cũng sẽ về nhà. Có điều đêm trừ tịch năm nay có điểm khác. Sáng sớm, Đường phu nhân đã gọi Bạch Ngọc Đường cùng đi treo đen lồng đỏ, thiếp chúc phúc và câu đối xuân lên các nơi trong quan xá, ngay cả trong nha môn cũng có. Trong nhất thời, đi đến đâu cũng đỏ rực một mảnh, giống như là có hỉ sự vậy.

Nhìn một mảnh đỏ rực, Công Tôn Sách giống như thấy Khai Phong phủ không lâu sau đó. Thời điểm hỉ sự của Hiểu Vân, Khai Phong phủ chắc cũng sẽ thế này.

Ba ngày trước, Cát Thu Nương sa lưới nhận tội. Hai ngày trước, Địch Thanh cùng Địch nương nương trở lại kinh thành. Tuy rằng Địch Thanh vừa vào thành đã bị bắt về đại lao hình bộ, nhưng trước có Cát Thu Nương làm chứng người sát hại Hà Kim Liên không phải Địch Thanh, sau lại có quốc thư cho chính tay Tây Hạ Lang chủ Lý Nguyên Hạo viết, chứng minh “Địch nguyên soái” tấn công Đại Tống kia là tướng sĩ Tây Hạ giả trang, ý muốn xúi giục Địch Thanh. Tội phản quốc và giết người của Địch Thanh được sáng tỏ, vì thế hôm qua đã được phóng thích, phục hồi quan vị. Nay, ngoại trừ Hoắc Thiên Báo đang bỏ trốn còn chưa bắt được quy án, vụ án mưu đồ ly gián xúi giục Địch Thanh phản quốc của Tây Hạ xem như đã tra xong hết manh mối.

Triển Chiêu từng nói, đợi án này kết thúc, sẽ cưới Hiểu Vân. Hôm nay vụ án sẽ kết thúc, Công Tôn Sách cũng sắp gả được con gái. Nhớ tới hôn sự của Hiểu Vân, trong đầu Công Tôn Sách thật sự là cảm khái vô cùng. Trong nhà có con gái mới trưởng thành, năm nay vừa mười sáu, lại chỉ tới mười sáu tuổi. Nửa năm qua xảy ra rất nhiều, trải qua rất nhiều chuyện, ông từng tức giận bi thương, từng oán hận, sau đó chấp nhận, thoải mái. Nay nhớ lại, cảm giác giống như nằm mộng vậy.

Hạnh phúc mà Triển Chiêu hứa hẹn, nếu, dành cho nó, thật tốt biết bao? Nhưng mà, đây đã là chuyện không thể thay đổi. Có lẽ, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất trong đời!

Tâm tình của Công Tôn Sách, so với những phụ thân sắp gả con gái khác lại phức tạp hơn rất nhiều. Trong đó có những tư vị khó nói nên lời, đắng cay chua ngọt, chỉ có mình ông hiểu rõ. Nhưng mà, hỉ nộ ái ố, đến cuối cùng cái nào nhiều cái nào ít, chỉ sợ ngay cả chính ông cũng không rõ. Có điều, việc vui cuối cùng vẫn là việc vui, trải qua được mất, cái có được lại càng quý giá, mà hỉ sự lần này, có lẽ lại càng quý giá hơn.

Đẩy cửa phòng Hiểu Vân, đón ông là mùi thuốc nồng nặc, cho dù Công Tôn Sách thường xuyên tiếp xúc với dược thảo, cũng theo bản năng nhíu mày. Hiểu Vân trên người bị thương nặng, cho dù là uống thuốc hay thoa ngoài da, cũng phải kê liều mạnh, mùi vị đặc biệt nồng. Hơn nữa, thuốc này với tỳ vị cũng không tốt lắm, bởi vậy những ngày qua, Hiểu Vân thỉnh thoảng cũng có hiện tượng nôn mửa. Tuy rằng phương thuốc của Công Tôn Sách đã tăng thêm vị thuốc dưỡng, nhưng hiệu quả không rõ ràng, ông chỉ có thể chọn nặng bỏ nhẹ, quyết định dưỡng thương trước, đợi thương thế của nàng tốt rồi, sẽ điều trị tỳ vị sau.

Trên giường, Hiểu Vân đang nặng nề ngủ. Sắc mặt vẫn không tốt như trước, tuy rằng trên mặt đã có sắc hồng, nhưng vẻ mặt nhợt nhạt có chút hồng lên, lại mang chút bệnh tật. Vết thương kia không chỉ mang tới đau đớn cho nàng. Nhìn thấy tình trạng của Hiểu Vân, Công Tôn Sách thở dài, tuy biết mấy ngày sau nàng sẽ khỏe lại, vẫn không cách nào không đau lòng.

Công Tôn Sách đi đến ngồi xuống bên giường Hiểu Vân, nhẹ nhàng kéo tay nàng từ trong chăn ra, sau đó dùng ngón trỏ cùng ngón giữa đặt lên cổ tay nàng. Trên ngón tay truyền tới mạch đập, khiến Công Tôn Sách không khỏi nhăn mày, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, nhẹ vuốt chòm râu, yên lặng dừng lại. Hồi lâu mới thu hồi tay, cẩn thận vén chăn cho nàng, rồi mới rời khỏi phòng.

Hiểu Vân vốn đang ngủ rất say, đột nhiên cảm thấy có cơn đau nhức nhối từ ngực truyền tới, lan ra tứ chi, đau khiến nàng tỉnh lại.

Thì ra Văn Hồng Ngọc đang kiểm tra vết thương cho nàng, thấy nàng tỉnh lại, nở nụ cười trêu chọc nói: “Hiểu Vân, ngươi ngủ say thật đấy, bây giờ mới tỉnh, ta còn đang hoài nghi không biết ngươi có cảm thấy đau hay không.” Nói xong, vải bông trên tay đặt lên vết thương của Hiểu Vân. Hiểu Vân hít mạnh một hơi, không khỏi nhe răng trợn mắt.

"Đau, sao có thể không đau, đau sắp chết rồi.” Nhìn bộ dáng trấn định tự nhiên của Văn Hồng Ngọc, Hiểu Vân có chút khâm phục nàng. Nghe Triển Chiêu nói, vết thương của nàng rất sâu, rất dài, da thịt đều lật ra ngoài. Đến nàng nghĩ lại còn thấy kinh sợ, nhưng Văn Hồng Ngọc hình như không có cảm giác gì, quả thật là giang hồ hiệp nữ, đối với loại chuyện này quá đỗi quen thuộc. Nàng lại có chút không chịu nổi, trước kia khi gọt hoa quả, không cẩn thận cắt vào tay, đã cảm thấy vết thương thật khó nhìn, vết thương này chỉ sợ... không phải chỉ có chút dọa người đâu.

Hiểu Vân nghĩ như thế, có điều ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn xuống ngực mình. Vừa nhìn đã sững sờ. Văn Hồng Ngọc thấy Hiểu Vân nhìn chằm chằm vào vết thương, ngạc nhiên tới há mồm, bộ dáng như vừa chịu đả kích, giống như đã hóa đá vậy, liền bật cười: “Sao, bị vết thương của chính mình dọa rồi?"

"... Đường phu nhân, thế này, thế này..." Hiểu Vân vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, vẻ mặt không dám tin.

"Thế này, rất giống con rết đúng không?” Văn Hồng Ngọc đang bôi thuốc lên vết thương, cũng không vội vàng băng bó, nhìn vết thương bị khâu mười sáu mũi trên ngực Hiểu Vân, giống như nghiền ngẫm điều gì đó.

Hiểu Vân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Văn Hồng Ngọc, nghi hoặc, khó hiểu, do dự, hoài nghi. Có một ý tưởng, trong lòng nàng dần dần bắt đầu sinh ra, sau đó hiện lên thật sinh động. "Đường phu nhân, vết thương này là do phu nhân khâu?"

"Đúng vậy." Văn Hồng Ngọc nhìn Hiểu Vân, cười nhợt nhạt: "Thế nào, khâu không tệ chứ? Có thể vượt qua trình độ bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp đấy."

Bác sĩ ngoại khoa, nàng nói là bác sĩ ngoại khoa. Chẳng lẽ nàng cũng là...

Hiểu Vân nhìn Văn Hồng Ngọc chằm chằm, thấy ánh mắt đang cười của nàng, cẩn thận quan sát hồi lâu. Nàng ta đang thử nàng sao? Nàng nhớ ngày đó trong lúc vô tình nghe được khúc nhạc kia của nàng ta, giai điệu rất quen thuộc, còn có những lời nàng ta nói mấy ngày trước, cùng với cuộc đối thoại giữa bọn họ.

Có lẽ, nàng ta cũng hoài nghi, nhưng không dám khẳng định.

"Ta cũng không phải chưa thấy người khác khâu vết thương, trình độ của bác sĩ ngoại khoa mạnh hơn phu nhân nhiều.” Hiểu Vân nhìn Văn Hồng Ngọc, hồi lâu mới nói ra một câu.

Văn Hồng Ngọc nghe vậy cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là cười hiểu rõ, sau đó thở dài một hơi: “Còn may có mấy câu của Conan kia, bằng không tôi cũng không thể ngờ được, thì ra tôi và cô lại là đồng loại."

Hiểu Vân cười khẽ hai tiếng, có chút thoải mái, có chút bất đắc dĩ. Đồng loại, đúng vậy, là cùng một loại người. Thì ra trên thế giới này, không phải chỉ có một mình nàng xuyên tới, cũng không phải chỉ một mình nàng là ngoại tộc.

"Đúng vậy, không ngờ ở nơi này còn có thể gặp được đồng loại.” Một câu nói xong, nước mắt đã không thể không chế được mà chảy xuống. Là kích động? Là vui mừng? Hay là đau xót?

"Chúng ta như vậy có tính là tha thương gặp cố tri không?” Văn Hồng Ngọc nhìn Hiểu Vân nở nụ cười, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.

"Ít nhất là đồng hương gặp được đồng hương, nước mắt lưng tròng.” Hiểu Vân thấy bộ dáng vừa khóc vừa cười của Văn Hồng Ngọc, liền nín khóc cười nói: “Vừa khóc vừa cười, như con chó nhỏ đi tiểu vậy."

Văn Hồng Ngọc lau mặt, trừng mắt lườm nàng: “Không phải giống nhau sao, khó coi chết đi được. Mau lau nước mắt đi, lỡ có người vào lại tưởng tôi khi dễ cô đấy."

"Ha ha, tôi là bệnh nhân, cô lau giúp tôi.” Hiểu Vân cười nhìn Văn Hồng Ngọc. Mấy ngày nay, nàng ấy cũng đã giúp nàng không ít. Đột nhiên nàng có một loại cảm giác, giống như có núi để dựa vào. Tuy rằng các nàng mới quen biết không lâu, nhưng cùng từ tương lai đến, khiến quan hệ của các nàng lập tức được kéo gần lại rất nhiều.

Văn Hồng Ngọc như giận như hờn lườm nàng, vừa dùng khăn lau mặt cho Hiểu Vân, vừa cười khổ nói: “Tôi nghĩ chuyện xuyên không vốn chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, không ngờ chúng ta đều xuyên, lại còn gặp được nhau. Cô nói vận khí chúng ta tốt hay không tốt?"

Hiểu Vân nhìn đầu giường, thở dài một tiếng: “Tôi chỉ có thể nói, chuyện xảy ra trên người chúng ta, quả thực so với tiểu thuyết còn kỳ lạ hơn. Có lẽ chúng ta rất có “duyên”. Xã hội hiện đại dân cư đông đúc, quan hệ giữa người với người rất mỏng manh. Ông trời lại khiến chúng ta từ ngàn năm sau tới đây gặp nhau."

Văn Hồng Ngọc nghe được trong lời của Hiểu Vân có chút bất đắc dĩ, cũng thở dài: "Tôi đột nhiên nhớ ra một câu thơ.” Nói xong, Văn Hồng Ngọc nhìn Hiểu Vân, hai người trăm miệng cùng nói một lời: "Đều là người lưu lạc, gặp gỡ như đã từng quen biết.” Nói xong, hai người cùng nở nụ cười.

Thấy vết thương của Hiểu Vân đã khô thuốc, Văn Hồng Ngọc lúc này mới dùng vải bông băng bó lại. Vừa quấn băng vừa nói: “Đúng rồi, cô vì sao lại tới đây?"

Bị hỏi chuyện này, Hiểu Vân thật ra không biết trả lời thế nào: “Tôi, tôi cũng không biết. Rõ ràng đang ngủ, lúc tỉnh lại đã thấy mình biến thành “Công Tôn Hiểu Vân”. Sau đó tôi gặp được “Quy tiên gia gia”, ông ta nói cho tôi biết “Đinh Hiểu Vân”, cũng chính là tôi thật sự, ở hiện đại “dương thọ đã hết”. Tới giờ tôi cũng chỉ biết đến thế."

"Quy Tiên gia gia là ai?" Văn Hồng Ngọc nhướn mày hỏi.

"À..." Hiểu Vân trợn mắt, xem ra nàng ấy chưa xem “Mỹ nhân ngư” rồi. “Quy tiên gia gia, nghĩa cũng như tên, chính là một lão rùa già tu luyện thành tiên."

Văn Hồng Ngọc không ngạc nhiên lắm, có lẽ bản thân đã trải qua việc xuyên không, đối với chuyện yêu ma quỷ thần không thấy kỳ quái nữa, chỉ gật đầu, sau đó hỏi: “Có phải rùa tinh không? Có phải trông giống Ninja rùa không?"

"..." Lời nói của Văn Hồng Ngọc khiến Hiểu Vân rất muốn cười lớn, có điều phải nhịn xuống, không muốn vết thương đau thêm. “Đúng vậy, có điều không giống Ninja rùa lắm. Ông ta nhìn giống một lão già bình thường thôi."

"Ồ, có cơ hội giới thiệu cho tôi nhé, tôi còn chưa thấy “yêu tinh” bao giờ đâu!” Văn Hồng Ngọc băng bó vết thương cho Hiểu Vân xong mới nói ra câu này.

"Ha ha, được, nếu có cơ hội. Có điều, ông ấy là Quy tiên, không phải yêu tinh.” Không biết Quy Tiên gia gia nghe được có người gọi ông ấy là yêu tinh, liệu có tức giận đến giậm chân không nhỉ. “Đúng rồi, cô thì sao?” Nói chuyện của mình, quên cả chuyện của nàng ấy. Từ lúc biết Văn Hồng Ngọc giống như nàng, cũng từ hiện đại xuyên tới, Hiểu Vân không dùng cách nói ra vẻ nho nhã của cổ nhân để nói chuyện với nàng ta nữa.

"Tôi à..." Văn Hồng Ngọc quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, "Tôi bị ngã từ trên thang xuống trực tiếp mà tới đây, đã mười ba năm rồi."

"Mười ba năm!" Hiểu Vân líu lưỡi "Vậy cô là lão tiền bối của tôi rồi? Xem ra sau này tôi còn phải học tập cô nhiều."

"Đáng chết, lão tiền bối cái gì, hơn nữa tôi ở hiện tại cũng mới hai chín tuổi.” Quả nhiên là chuyện phụ nữ để ý nhất, nhất là nữ nhân “nhiều tuổi”. Văn Hồng Ngọc vừa nghe Hiểu Vân nói tới từ “lão”, lập tức xù lông, nhảy dựng lên, tang thương vừa toát ra trong nháy mắt đã biến mất không còn.

"Hai mươi chín?!" Hiểu Vân lại líu lưỡi. "Lúc cô tới còn đang trong vị thành niên à? Vậy lúc đó làm sao cô lại đến được."

"Cô đợi một chút.” Văn Hồng Ngọc đứng dậy khóa cửa lại, sau đó mang một chiếc ghế trong phòng Hiểu Vân đến đặt xuống bên giường để ngồi. Hai người bắt đầu tán gẫu “chuyện xuyên qua".

-0-

"Công tôn tiên sinh!" Triển Chiêu theo Bao đại nhân tiến cung, vừa về phủ nha liền tới chỗ Hiểu Vân. Vừa vào thấy Công Tôn Sách từ trong thư phòng đi ra, tới trước cửa phòng Hiểu Vân lại không đi vào, chỉ trầm mặc đứng đó, vẻ mặt ngưng trọng. Triển Chiêu thấy tình huống có vẻ không ổn, trong lòng hoảng hốt, vội vàng bước tới gần.

"Triển hộ vệ!" Công Tôn Sách cau mày, nhìn Triển Chiêu, lại không nói gì.

Triển Chiêu thấy ông ta như vậy, lại càng hoảng hốt: “Tiên sinh, thương thế của Hiểu Vân..."

Công Tôn Sách lùi lại sau vài bước, sóng đôi đứng cùng Triển Chiêu ngoài hành lang: “Vết thương của Hiểu Vân không sao, chỉ là thân thể của nó có chút không đúng."

"Không đúng?" Triển Chiêu có chút ngốc, nếu vết thương không thành vấn đề, sao lại có gì không thích hợp? “Tiên sinh, thân thể Hiểu Vân có gì không đúng?"

Công Tôn Sách thở dài một tiếng, lắc đầu. "Người bị thương nặng, mạch đập mơ hồ là chuyện bình thường, nhưng mạch đập của Hiểu Vân lại vô cùng hỗn loạn. Lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ, thật sự là rất kỳ quái."

"Mạch đập hỗn loạn, lúc nhanh lúc chậm, khi nhẹ khi nặng?" Triển Chiêu cả kinh, mạch tượng như vậy hắn biết, hắn cũng từng bị vào lúc bị trúng độc. “Chẳng lẽ Hiểu Vân nàng còn..."

Công Tôn Sách lại lắc đầu, vỗ vai Triển Chiêu: “Triển hộ vệ chớ hoảng sợ, việc này còn chưa có kết luận. Hiểu Vân ngoại trừ mạch tượng có chút quỷ dị, không có biểu hiện trúng độc nào khác. Ta vừa mới tra cứu vài cuốn sách y học, cũng không hề phát hiện triệu chứng trúng độc nào như thế. Cho nên, có lẽ Hiểu Vân chỉ là vị gặp phải trọng thương mới như vậy. Hơn nữa, đã nhiều ngày qua, Hiểu Vân cũng không thấy có gì không ổn, ngươi cũng đừng lo lắng quá."

Nghe Công Tôn Sách nói như vậy, Triển Chiêu lúc này mới gật đầu. "Tiên sinh cũng vậy, Hiểu Vân nàng... sẽ không có việc gì."

Công Tôn Sách gật đầu, "Đang định vào nhìn một lát, lúc trước nha đầu kia luôn đang ngủ, không biết hiện giờ tỉnh chưa.” Nói xong muốn trở vào phòng, lại bị Triển Chiêu gọi lại.

"Tiên sinh dừng bước, Triển Chiêu có một chuyện muốn bẩm báo."

Dáng vẻ trịnh trọng của Triển Chiêu khiến Công Tôn Sách ngạc nhiên, xoay người hồ nghi nhìn Triển Chiêu: “Chuyện gì?"

"Tiên sinh." Triển Chiêu ôm quyền thi lễ với Công Tôn Sách: “Xin tiên sinh thứ cho tội lỗ mãng vô lễ của Triển Chiêu."

"Triển hộ vệ đây là ý gì?" Công Tôn Sách bị thái độ này của Triển Chiêu làm kinh ngạc, có chuyện gì vậy?

"Tiên sinh, Triển Chiêu hôm nay trong lúc diện thánh, đã báo có hôn sự của Triển Chiêu cùng Hiểu Vân cho Thánh thượng. Việc này vốn phải thương nghị trước với tiên sinh, thận trọng hơn mới phải. Nhưng mà Hoàng thượng hôm nay trên đại điện lại nhắc tới hôn sự của Triển Chiêu, Triển Chiêu chỉ có thể giải thích với Hoàng thượng. Chuyện thất lễ này, xin tiên sinh thứ lỗi.” Dứt lời, Triển Chiêu lại thi lễ.

Công Tôn Sách nghe hắn giải thích như vậy liền nở nụ cười: “Đây là chuyện tốt, Triển hộ vệ không cần như vậy. Giữa chúng ta còn khách sáo như vậy sao?"

Triển Chiêu cười, "Vâng."

"Vậy, thánh thượng có ý chỉ gì không?” Hoàng thượng này gần đây rảnh rỗi quá thì phải, hôn sự của hai người ở Khai Phong phủ đều quan tâm đến.

"Hoàng Thượng nói, ngài từng nhận lời cho Hiểu Vân chọn phu quân cho mình, bởi vậy trước phải hỏi qua ý của Hiểu Vân."

Ý của Hiểu Vân? Ý của Triển Chiêu, chính là ý của Hiểu Vân mà. Xem ra ông thật sự phải sắm sửa đồ cưới cho con gái rồi. Công Tôn Sách gật đầu, vuốt râu cười nói: “Nếu đã như vậy, Triển hộ vệ cũng mau sửa xưng hô, đừng cứ “tiên sinh” này “tiên sinh” nọ nữa mới đúng."

Trong lời nói của Công Tôn Sách hơi có ý chế nhạo, Triển Chiêu nghe xong có chút xấu hổ, trên mặt có chút đỏ lên. Nghẹn chốc lát mới ôm quyền thi lễ: “Vâng, nhạc phụ đại nhân."

Một tiếng “nhạc phụ đại nhân” vừa rời khỏi miệng, đã khiến Công Tôn Sách mừng rỡ cười không ngừng, lo lắng hồi nãy cũng tạm gác lại sau đầu: “Hiền tế đa lễ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.