Uống thuốc đông y hai ngày tuy vẫn còn sốt nhẹ nhưng cơ thể Ngụy Ninh đã khỏe hơn không ít, anh thương lượng với Ngụy Thời, cả hai người đều cảm thấy chuyện này tiến hành càng sớm càng tốt, thế nên cả hai chuẩn bị ít đồ rồi lên mạng đặt vé đến Tiểu Động Thành.
Lúc đặt vé xe Ngụy Ninh mới phát hiện thì ra từ thành phố B không có xe đến thẳng Tiểu Động Thành mà chỉ có thể đến một thị trấn cạnh Tiểu Động Thành, sau đó lại phải đổi xe, không có cách nào đành phải làm như vậy.
Buổi sáng lên đường, trưa đã đến Ba Thành, đây là thành phố gần Tiểu Động Thành nhất, nơi này khác những thành phố lớn, cuộc sống bình thảnh, có vẻ hơi cổ nhưng tràn ngập sức sống, hai người Ngụy Ninh đến bến xe Ba Thành, may là tuyến xe đến Tiểu Động Thành 6h30 mới là tuyến cuối.
Đây là vùng núi, xe chạy ở giữa, đường đi là do phá núi mà thành, thỉnh thoảng lại va chạm vào hai bên vách, trên đó có khá nhiều mỏm đá nhô ra, đường đi xóc xảy mà lại nhiều cỏ dại, nhìn con đường mà ô tô đang đi khiến người ta áp lực vô cùng.
Ngụy Ninh cảm giác như những mỏm đá đó đang lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Ngụy Ninh nói với Ngụy Thời, đúng lúc Ngụy Thời cũng nhìn chằm chằm những mỏm đá ấy, nghe anh nói vậy thì lắc đầu. “Những hòn đá này gắn liền với vách núi, đội phá núi cũng không phá hết được chúng. Địa thế chỗ này dễ thủ khó công, đúng là một chỗ tốt.”
Ngụy Ninh cổ quái nhìn cậu ta, gì mà dễ thủ khó công, nó nghĩ nó là đại tướng quân đang hành quân đánh giặc ở cổ đại hay sao.
Xe chạy hai giờ thì đến Tiểu Động Thành.
Từ xa đã thấy một bức thành cổ, tuyến xe này cũng kỳ lạ, vừa đến trước cửa thành liền dừng lại, lái xe đuổi mọi người xuống: “Đến rồi đến rồi, xuống xe đi.”. Xem ra không định đưa họ vào thành, mấy người bản địa không chờ xe tắt máy đã nhảy xuống, Ngụy Ninh và Ngụy Thời đứng đó chờ họ đi trước rồi mới đi.
Hai người xuống xe quan sát đánh giá chỗ này.
Một bức tường thành bao xung quanh thị trấn, hai người Ngụy Ninh từ từ đi vào, nhìn thấy những vết sứt trên tường thành, cảm nhận được không khí tiêu điều mà tang thương, cứ như bức tường thành này đã phải đối mặt với vô số đao thương kiếm súng nên để lại những vết tích không thể xóa nhòa, qua thời gian dần trở thành chứng nhân lịch sử.
Thậm chí Ngụy Ninh còn có ảo giác tai mình nghe được tiếng hò hét tiến lên.
Lúc này trời đã dần tối, bọn họ vào thành chọn một nhà nghỉ nhìn kha khá thuê hai phòng, sau khi sắp xếp xong, Ngụy Ninh gõ cửa phòng Ngụy Thời, hai người tính ra ngoài xem xét tình hình xung quanh, ngày mai đi tìm nhà Trương Anh Phương.
Trên đường cũng không có nhiều người, nhà cửa hai bên cũng không khác ở những trấn khác là mấy, không có chỗ nào đặc biệt, toàn bộ Tiểu Động Thành có bốn con phố chính nhìn như hình chữ tỉnh (井), ngoài ra có mấy con phố nhỏ, diện tích không lớn, không đến một giờ là có thể đi một vòng thị trấn.
Hai người đi một lát thấy không có hứng thú liền chọn bừa một cửa hàng ăn chút gì đó rồi về nhà nghỉ sau.
Đi một vòng cũng mệt nhọc, Ngụy Ninh về phòng là đi thẳng vào nhà tắm, cẩn thận gỡ cái túi gấm trên cổ xuống, đặt nó ở nơi khô ráo rồi mới mở vòi sn, nước ấm phun xuống giảm bớt mệt mỏi trên người. Sau khi tắm rửa sạch sẽ Ngụy Ninh lại uống thuốc, thuốc phát huy tác dụng anh nằm xuống là ngủ ngay.
Ngụy Ninh ngủ nhưng vẫn cảm thấy bên người có một luồng khí lạnh quanh quẩn không rời, Ngụy Ninh không bài xích, thậm chí còn hơi dịch người về phía nó, luồng khí lạnh kia lập tức tránh anh, Ngụy Ninh không cử động, ngược lại nó lại tiến đến gần.
Hôm sau vừa tỉnh dậy anh sang phòng bên cạnh tìm Ngụy Thời thì thấy phòng trống không, đến cái bóng cũng chẳng thấy, vốn Ngụy Ninh đang ngáp lập tức tỉnh hẳn, chạy ra hỏi nhân viên phục vụ, khi người đó nói với anh Ngụy Thời đã ra ngoài, nhắn anh chờ ở nhà nghỉ anh mới yên tâm.
Chờ trái chờ phải mà vẫn chưa thấy người về.
Ngụy Ninh không đợi được nữa, không biết Ngụy Thời làm cái quỷ gì, ra ngoài lâu vậy mà vẫn chưa về, di động thì không gọi được, đúng là mấy ông pháp sư ra ngoài cứ thích làm ra vẻ thần thần bí bí, sâu xa khó hiểu. Vốn dĩ Ngụy Ninh biết địa chỉ nhà tap nên định tự mình đến đó xem thế nào, có khi Ngụy Thời cũng ở đấy.
Nhà tap ở ngoại thành của Tiểu Động Thành, thật ra ở đây thì nội thành với ngoại thành cũng chẳng khác nhau là mấy, ra khỏi trung tâm thị trấn thường là mấy ngôi nhà xây sát nhau, xung quanh nhà có vài mảnh đất trồng rau, xa xa còn thấy cả ruộng lúa nước.
Nhà cửa ở đây có mới có cũ, mới là mấy ngôi nhà hai ba tầng, cũ chính là nhà ngói không biết đã xây được bao nhiêu năm rồi, Ngụy Ninh rẽ phải trái bảy tám lần, theo bản đồ đi tìm căn nhà mình muốn tìm.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, đột nhiên một âm thanh thê lương phá vỡ sự yên tĩnh này, một bà lão tóc bạc phơ chạy ra khỏi phòng, bà mặc áo khoác quần đùi, chiếc áo khoác kia bị rách, lộ ra bộ ngực khô quắt, gương mặt già nua đầy nếp nhăn cũng bị vài vết xước hồng hồng.
Một tay bà ấy cầm dao phay, tay kia đặt cái thớt xuống đất, sau đó đặt mông ngồi xuống, cứ vậy mà băm phầm phậm vào cái thớt, vừa băm vừa nguyền rủa, tiếng băm chặt vang lên nặng nề “cậc… cậc… cậc”, tiếng mắng chửi tràn ngập oán hận: “…hãy chết đi, nhưng con trai đừng đi chết…”
Ngụy Ninh bị bà dọa sợ, đang định rời đi thì bà ta lại ngẩng mặt lên, nhìn anh hung tợn, vừa nhìn anh vừa dùng dao phay băm vào thớt, cứ như đối tượng nguyền rủa của bà ta là Ngụy Ninh vậy. Cảnh tượng trước mắt dữ tợn như lẹ quỷ.
Ngụy Ninh thấy lòng can đảm của mình chạy đi đâu hết, đúng lúc này một người đàn ông trung niên lại chạy ra khỏi phòng, ông ta chạy tới đẩy bà ta ngã xuống đất, vừa đá vừa mắng: “Đồ chết tiệt, đồ chết tiệt, dám nguyền rủa tao, tao cho mày rủa này, muốn nguyền rủa ông mày thì thì cũng phải nhìn xem mày có bản lĩnh ấy không. Đồ chết tiệt.”
Chuyện này lúc còn bé Ngụy Ninh cũng từng thấy qua.
Má Ngụy mang Ngụy Ninh về nhà mẹ đẻ, lúc ấy cạnh nhà bà ngoại của Ngụy Ninh có một bà già luôn chất chứa oán hận, nói vậy thật ra cũng chỉ do mấy việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi tích lũy lên, ví như con gà mổ rau trong vườn, con chó nhà bà chạy sang nhà khác, vân vân. Oán hận chất chứa lâu ngày lần đó đột nhiên bạo phát, bà ấy đứng trước cửa bếp một tay cầm dao phay một tay cầm thớt chỉ vào bà ngoại Ngụy Ninh, nói muốn “Cược châm bản chú.”
Ngụy Ninh không hiểu “châm bản chú” nghĩa là gì, cứ vậy mà hỏi má Ngụy, má Ngụy lại vội vã kéo anh vào phòng, cơm cũng không ăn cứ thế quay về thôn Ngụy, cuối cùng không trả lời vấn đề của Ngụy Ninh, nhưng Ngụy Ninh vẫn nhớ rõ chuyện này, sau này lớn một chút thì đoán “châm bản chú” là một lời nguyền tương đối ác độc.
Giống như một loại chú ngữ tương đối cổ xưa, giờ người trẻ không biết rõ, chỉ có vài người lớn tuổi mới hiểu, họ coi “cược châm bản chú” như một loại uy hiếp hoặc lời thề nên có thể đoán được uy lực của lời nguyền rủa này lớn như thế nào. Lúc bé lúc Ngụy Ninh thấy bà ấy, bà ấy đã chuẩn bị hết mọi thứ nhưng vẫn không động thủ, chỉ đứng trong nhà mình cao giọng chửi về phía nhà bà ngoại Ngụy Ninh.
Vốn Ngụy Ninh chỉ là người qua đường không định tham gia vào, nhưng người đàn ông trung niên kia cũng quá không biết xấu hổ, đánh người già còn ra tay mạnh như vậy, Ngụy Ninh nhìn không chịu nổi liền đi tới kéo ông ta lại. “Ông bạn, còn đánh sao? Với người già mà ông cũng xuống tay được? Người sắp bị đánh chết rồi.”
Người đàn ông trung niên kia bị Ngụy Ninh giữ chặt, nhìn anh một cái, nhổ một ngụm xuống đất: “Từ chỗ khác tới? Ai cần mày nhiều chuyện? Ông mày thích đánh thì đánh, cút sang một bên đi, con vợ này thiếu đánh, vài ngày không đánh nó nó lại sinh sự.”
Ngụy Ninh vẫn không buông tay ông ta: “Đánh chết bà ấy ông cũng phải ngồi tù.”
Người đàn ông kia thấy Ngụy Ninh xen vào, cư nhiên cứ như vậy không đánh nữa, đánh giá Ngụy Ninh một cái: “Nhóc con, đừng xen vào chuyện của người khác, lắm kẻ vô tâm lắm, lòng tốt chưa chắc được báo đáp đâu.”
Nói xong, đá bà lão kia một cái nữa rồi tức giận đi vào phòng.
Ngụy Ninh thấy bà ta vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trên đất còn vương vết máu, anh bước đến, không phải chết rồi chứ.
Anh khom lưng định nhìn một chút, bà ta đột nhiên ngồi phắt dậy, một tay cầm dao phay tay kia cầm thớt, nhìn cũng không nhìn Ngụy Ninh một cái, cứ vậy đi về phía căn nhà vừa đi vừa lẩm bẩm, Ngụy Ninh nghe thấy bà ta vẫn thấp giọng mắng, giọng nói cay nghiệt, không biết là có thâm cừu đại hận gì khiến bà ta bị đánh đến vậy vẫn không chịu thôi.
Nhưng mà, Ngụy Ninh nghĩ lại lúc bé đã từng thấy qua, có lẽ thật sự không có chuyện lớn gì, chỉ là mấy mâu thuẫn nhỏ hằng ngày mà với những người có tính tình chanh chua hay soi mói thì lại là chuyện lớn.
Gần giữa trưa, mặt trời chiếu qua đầu một lát Ngụy Ninh đã thấy hoa mắt chóng mặt cứ như cảm nắng, anh bước đến chỗ mái hiên định dựa vào tường nghỉ ngơi một lát. Đúng lúc này trên vai anh bị vỗ một cái, Ngụy Ninh sợ đến mức nhảy dựng lên, nhìn lại thì ra Ngụy Thời đã đứng sau lưng anh từ lúc nào.
Ngụy Ninh trừng mắt, Ngụy Thời xuất quỷ nhập thần như vậy làm anh có chút mất hứng: “Sao mày lại cũng ở đây?”
Ngụy Thời cười khà khà hai tiếng, học theo dáng vẻ của tlt, bình thường không đeo kính mà giờ trên mũi đã có một chiếc kính râm, tiếc là hắn da trắng vẻ ngoài thanh tú, có đóng giả thế nào cũng không có nét của pháp sư đạo hạnh cao thâm: “Tôi vừa nhận một vụ làm ăn, anh đi theo tôi.”
Ngụy Ninh không ngờ Ngụy Thời lại yêu nghề như vậy, đã đến đây rồi mà còn không quên chức vụ của mình, anh đi cạnh Ngụy Thời, hai người một trước một sau đi đến một ngôi nhà trông đẹp nhất chỗ này: “Đây là nhà của thôn trưởng thôn Trường Hà.”
Ngụy Thời quay đầu nói với Ngụy Ninh: “Nhà ông ta có chuyện lạ nên đến tìm tôi giúp, lúc ấy anh đi theo tôi, đừng lên tiếng.”
Ngụy Ninh không quen nhìn Ngụy Thời giả thần giả quỷ nhưng mà vẫn gật đầu.
Vị thôn trưởng kia bước ra, thấy Ngụy Thời lập tức đến đón: “Cậu về rồi, đây là anh bạn mà cậu nói phải không? Xin chào xin chào.” Thôn trưởng nhiệt tình chào hỏi Ngụy Ninh: “Mau vào nhà, mau vào nhà, tôi kêu bà nhà tôi làm vài món ăn, chờ chút cùng nhau ăn bữa cơm.”
Thôn trưởng khoảng sáu mấy tuổi, dáng vẻ bình thường, thần sắc lại có vài phần khôn khéo, dáng người thấp bé, cơ thể gầy gò, vợ ông ta còn cao hơn ông ta nửa cái đầu, đã thế khổ người cũng to hơn không ít, hai người đứng cạnh nhau trông rất “buồn cười”.
Ngụy Ninh vừa bước vào là muốn quay ra luôn, phòng ở sạch sẽ, đồ dùng bày biện gọn gàng đơn giản có thể thấy đây là một gia đình tương đối giàu có, nhưng trong phòng có một luồng khí đen, thôn trưởng và vợ ông ta vừa bước vào nhà luồng khí đen ấy liền bám lên người bọn họ, trên người họ vốn có chút khí trắng khí hồng đều bị luồng khí đen này hút hết.
Ngụy Ninh thấy vậy lén kéo tay áo Ngụy Thời, Ngụy Thời không để ý chỉ giật tay lại, Ngụy Ninh thấy vậy đoán chừng không định giải thích gì với anh, thôi, thế anh cũng chẳng lo chuyện bao đồng làm gì. Ngụy Thời lành nghề hơn anh nhiều, không quan tâm nữa, Ngụy Ninh coi như không thấy luồng khí đen trong phòng mà chỉ ngồi trên ghết nghe Ngụy Thời nói chuyện với thôn trưởng.
Thì ra chỗ này của bọn họ là một thôn làng ở ngoại ô Tiểu Động Thành, dần dần tiến vào trong Tiểu Động Thành nhưng cũng không có thay đổi gì lớn, vẫn như cũ.
Thôn trưởng ngồi đó tố khổ, Ngụy Ninh ngồi nghe cũng hiểu được nỗi khổ này đúng là nên nói. Mấy năm trước con trai ra ngoài làm ăn giờ sống chết không rõ, con dâu chờ hai năm rồi không chờ được nữa liền tái hôn, cháu trai trải qua một cơn bệnh nặng giờ đầu óc chậm chạp, cháu gái cũng học không giỏi, đi theo bọn côn đồ bị làm cho to bụng không còn cách nào đành phải gả cho gia đình ở huyện bên, một gia đình yên ấm nháy mắt nhà tan cửa nát, chỉ còn lại hai vợ chồng già bọn họ cố thủ ở đây.
Thôn trưởng vẫn cảm thấy chuyện này quá cổ quái, phong thủy của Trần gia bọn họ sao lại kém như vậy.
Thôn trưởng là người mê tín, đã mời rất nhiều thầy đến xem, xem mộ phần xem phong thủy xem bát tự, cái gì cũng xem rồi, có người nói cái này, có người nói cái kia, mộ phần đổi vài lần rồi nhưng chuyện không may vẫn đến, cháu gái được gả cho người ta vừa bị tai nạn xe cộ cứ vậy qua đời, hai ông bà khóc đến mắt sưng đỏ, cho dù nó không nghe lời thì cũng là cốt nhục của mình, sao có thể bỏ được.
Ngụy Thời vẫn luôn kiên nhẫn nghe, thôn trưởng nói xong câu cuối thì giọng khàn khàn nước mắt cũng sắp chảy ra.
Ngụy Ninh nghe xong cũng cảm thấy không thoải mái, một gia đình êm đẹp, mới vài năm cứ vậy tan nát, nhân thế vô thường không tránh khỏi khiến lòng người nguội lạnh.
Ngụy Thời không khẳng định có thể giúp gia đình bọn họ, chỉ nói: “Tôi sẽ xem qua, ông đừng ôm hy vọng quá lớn, có lẽ không nhìn được có chuyện gì, không giúp được gia đình ông.” Câu nói này ngược lại lại khiến thôn trưởng càng thêm cung kính hắn.
Cứ như vậy, kể chuyện xong thì cũng đến giờ ăn cơm.