Ăn cơm xong Ngụy Thời nói muốn ra ngoài, hắn đi một vòng xung quanh nhà thôn trưởng, vừa đi vừa nhìn la bàn.
Ngụy Ninh ăn được vài miếng cơm đã buông đũa, vẫn còn hơi sốt nên cơ thể vô lực, thôn trưởng thấy anh không thoải mái thì hỏi anh có muốn lên tầng nằm một lát không, Ngụy Ninh bảo không cần, chỉ hỏi nhà ông có ghế dài không, thôn trưởng bảo có rồi cùng vợ mang chiếc ghế dài đặt dưới mái hiên, Ngụy Ninh nói một câu cám ơn, anh xoa xoa thái dương, mệt mỏi vô cùng.
Ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống khiến mặt đất nóng như sắp bốc cháy.
Ngụy Thời đi vài phút rồi quay về, về nhà lại lên tầng rồi xuống tầng, mỗi phòng đều ngó qua một lần, mắt vẫn dán vào la bàn trong tay đồng thời đánh giá bố trí trong phòng, Ngụy Ninh nhìn hắn bận rộn, miệng còn lẩm bẩm cái gì mà “chấn” cái gì mà “cấn”, một đống thuật ngữ, nghe không rõ rốt cuộc hắn nói cái gì.
Vợ chồng thôn trưởng đứng cách Ngụy Thời không xa, nôn nóng nhìn về phía hắn nhưng không dám làm phiền, sợ ảnh hưởng đến hắn, mấy ông đồng bà cốt trước đây cũng cổ quái như vậy, bọn họ thấy nhiều lần đương nhiên cũng biết một số điều kiêng kị.
Ngay lúc Ngụy Ninh sắp ngủ đột nhiên anh nghe được một tiếng rú “A….a a a … nha nha nha…. Nha nha nha…. Ăn cơm, ăn cơm cơm … a …. A a a….” làm anh giật cả mình.
Vợ thôn trưởng biến sắc vội chạy vào nhà bếp cầm một cặp lồng cơm chạy ra sân sau, thôn trưởng xoa tay, trên gương mặt già nua nhuốm đầy mỏi mệt cùng bi thương: “Đó là cháu trai tôi, tôi quên đưa cơm cho nó, nó đói bụng sẽ gào lên như vậy, dọa cậu sợ rồi.”
Ngụy Ninh lắc đầu vội nói: “Không đâu, không đâu, cháu đâu dễ bị dọa vậy.”
Đúng lúc này Ngụy Thời cũng làm xong việc đang từ trên lầu đi xuống, hắn đến cạnh Ngụy Ninh, thôn trưởng cũng đi đến: “Tiểu thiên sư, cậu có xem được cái gì không?”
Mặt Ngụy Thời có chút mệt mỏi, vừa rồi dùng la bàn xem phương vị, xem phong thủy cũng khiến hắn tốn không tí sức lực: “Phần mộ tổ tiên của nhà ông không có vấn đề, tuy rằng chỗ hiện tại không phải quá tốt nhưng không không đến mức gây trở ngại cho con cháu, trong phòng của ông cũng không có vấn đề gì lớn.”
Thôn trưởng liên tục gật đầu: “Tôi biết mà tôi biết mà, bàn thờ nhà tôi vẫn đặt trong phòng này, trước kia còn mời người đến xem, giờ giấc cũng tính toán tốt, tôi còn sợ gặp chuyện không may nên mời hai người đến xem, họ đều nói không có vấn đề. Tiểu thiên sư, cậu xem là có chuyện gì?”
Ngụy Thời cầm la bàn, từ tốn nói: “Nhà ông bị người ta nguyền rủa.”
Thôn trưởng nghe xong mặt cứng đờ: “Ai hận nhà tôi thâm sâu đến vậy, nhất định phải giết chết hết người trong nhà tôi sao.”
Ngụy Thời không nói gì, một lát sau mới mở miệng: “Chuyện này phải hỏi chính ông.”
Vợ của thôn trưởng từ hậu viện đi đến: “Tiểu thiên sư, cậu nói vậy nghĩa là sao, nhà chúng tôi không làm gì thiếu đạo đức cả, láng giềng xung quanh cũng biết chúng tôi là người thế nào, đều là người hiền lành tử tế.”
Ngụy Thời nghe bà nói vậy cười ẩn ý: “Thế nên tôi mới muốn thôn trưởng tự hỏi chính mình.”
Gương mặt gầy guộc của thôn trưởng đen như đáy nồi, giơ tay ra: “Tiểu thiên sư cứ đùa.”
Ngụy Thời không nói hai lời cất la bàn đi: “Không còn gì đặc biệt nữa, không có chuyện tôi xem nhầm, hai ông bà thương lượng mọt chút xem nên làm thế nào rồi hãy đến tìm tôi, tốt nhất là nhanh một chút, nói cách khác, mạng sống của vị cháu trai chậm chạp nhà ông sắp không giữ được rồi.”
Hắn vừa nói vật mặt mũi hai vợ chồng thôi trưởng tái mét, mặt kệ đứa cháu này có phải đồ ngốc hay không thì cũng là huyết mạch duy nhất để nối dõi tông đường, dù ngốc nghếch nhưng bỏ nhiều tiền một chút thì vẫn cưới vợ cho nó được, nếu đến nó cũng mất thì lúc hai ông bà xuống dưới đó biết nhìn mặt tổ tiên thế nào!
Ngụy Ninh đang ở cạnh xem trò vui thì bị Ngụy Thời kéo dậy: “Chúng tôi về trước, hai người từ từ nghĩ, tôi sẽ ở nhà nghỉ của nhà họ La.”
Ngụy Ninh đi rồi vẫn nghe thấy tiếng hai vợ chồng thôn trưởng cãi nhau, bà vợ hỏi thôn trưởng rốt cuộc đã làm chuyện thiếu đạo đức gì mà lại thành ra thế này, muốn ông ta nhanh giải quyết đi, nếu không sẽ liều mạng với ông.
Hai người không đi xa mà tìm một chỗ mát mẻ nghỉ ngơi.
Trời quá nắng, sắc mặt Ngụy Ninh không tốt lắm, anh lấy chai nước lúc nào cũng mang bên người ra uống một hơi: “A Thời, mày tìm được nhà Trương Anh Phương chưa?”
Ngụy Thời lười biếng dựa vào thân cây. “Vẫn chưa, tôi vừa đến đây thì thấy nhà thôn trưởng có vấn đề, vừa hỏi qua một chút thì bị mời vào luôn, còn chưa kịp đi tìm, dù sao cũng ở đây thôi, hòa thượng chạy được miếu không chạy được.”
Ngụy Ninh nhìn mặt trời, đi tìm lúc nắng nóng như vậy đúng là không phải quyết định sáng suốt, anh bàn với Ngụy Thời một chút quyết định về nhà nghỉ trước, đợi chiều mặt trời dịu bớt thì đi tìm.
Hai người quay về nhà nghỉ, vừa bước vào phòng Ngụy Ninh đã ngồi phịch xuống salon, cả người vừa lạnh vừa nóng, Ngụy Thời thấy tình huống của anh không tốt lắm liền đi bảo phục vụ mang cho hắn một chiếc ấm để sắc thuốc.
Đắp chăn thì Ngụy Ninh thấy nóng, bỏ ra lại lạnh, cứ lăn qua lộn lại trên giường, trong người nôn nao khó chịu. Anh ít khi bị bệnh, cho dù thỉnh thoảng bị cảm thì cũng rất nhanh khỏi, đâu phải chịu khổ thế này.
Trước kia Ngụy Ninh thấy những người bị bệnh nằm trên giường cứ bảo thà chết còn thoải mái hơn ít nhiều gì anh cũng thấy họ nói quá, giờ mới cảm nhận được cái gọi là thân bất do kỉ, nhớ lại những suy nghĩ thiển cận kia đành cười khổ.
Đột nhiên Ngụy Ninh nói một tiếng với không khí: “Ngụy Tích.”
Xung quanh trống rỗng đến nửa cái bóng ma cũng chẳng thấy, Ngụy Ninh chưa từ bỏ ý định, lại gọi tiếp: “A Tích!”
Vẫn yên tĩnh như cũ, không chút phản ứng.
Nhất thời Ngụy Ninh cũng không quá xác định rốt cục “Ngụy Tích” có đi theo hay không, anh lấy cái túi gấm trên cổ xuống, bỏ tấm bài vị nhỏ ra đặt trong lòng bàn tay phải, tay trái thì lau sạch nó.
Cái bài vị nhỏ này là một mảnh gỗ màu đen, nhìn thì nhẹ nhưng cầm thì nặng hơn nhiều, luôn tỏa ra mùi máu thoang thoảng.
Nói cũng lạ, an tức hương đặt chung với chiếc bài vị nhỏ này lâu thế rồi mà mùi vị không lẫn lộn vào nhau, lấy ra thì an tức hương vẫn là mùi xạ hương, chiếc bài vị nhỏ vẫn có mùi máu tanh pha chút vị bùn.
Ngụy Ninh đặt chiếc bài vị kia dưới mũi ngửi một chút, có lẽ là mang theo lâu nên quen rồi nên thấy mùi của nó cũng không khó ngửi lắm, ngửi lâu lâu còn thấy có vị tanh ngòn ngọt muốn liếm một cái. May mà dưới cơn xúc động Ngụy Ninh vẫn đặt chiếc bài vị vào chỗ cũ, nếu không nhịn được mà liếm thật thì chắc anh không phải uống thuốc vì thân thể nữa mà là vì đầu óc.
Ngụy Ninh lại đeo túi gấm vào cổ, Ngụy Thời bước vào đưa cho anh bát thuốc còn nóng: “Uống đi.”
Mặt Ngụy Ninh nhăn nhúm như cái giẻ lau, anh bịt mũi một hơi uống cạn, xong thì lập tức uống thêm một cốc nước. Áp chế được cái đắng trong miệng rồi Ngụy Ninh mới nói với Ngụy Thời: “Ngụy Thời, bệnh của anh lúc nào mới khỏi? Cứ dây dưa dây dưa thế này, dây đến phát phiền luôn.”
Ngụy Thời ngồi cạnh anh: “Sao nhanh thế được, phải tống hết khí độc trong người anh ra mới khỏe được, tôi thấy ít nhất cũng mười ngày nửa tháng nữa.”
Mười ngày nửa tháng…. Ngụy Ninh cảm giác trời đất quay cuồng, đất trời biến sắc.
Anh kéo cổ áo Ngụy Thời: “Mày nghĩ xem có cách gì nhanh đẩy hết khí độc trong người anh ra!”
Ngụy Thời đẩy anh ra mà không tốn sức: “Anh Ninh, chuyện này không còn cách khác, chỉ có thể chăm sóc bản thân thật tốt, nếu hiện tại tôi ra tay thì mới đầu nhìn qua sẽ thấy ổn nhưng sau đó lại phát tác tiếp, khí độc này nào có dễ loại trừ vậy…”
Ngụy Ninh thả lỏng tay: “Mà phải nói khí độc là cái gì vậy?”
Ngụy Thời thấp thỏm nói: “Sau khi anh dính vào những thứ không sạch sẽ thì trên người sẽ dính vào khí bẩn làm hao tổn tinh khí, lâu ngày biến thành ác lao, bệnh trên người anh phải chữa theo cách mà sư phụ tôi kê cho anh mới có lợi.”
Hai người nói chuyện trong chốc lát, bên ngoài trời dịu bớt, Ngụy Ninh nằm trên giường ngủ không ngủ được, trong lúc mơ màng anh đột nhiên mở mắt liền nhìn thấy “Ngụy Tích” đứng cạnh đang nhìn anh, đôi mắt đen sâu thẳm hoàn toàn không có cảm xúc, cậu vươn tay dường như muốn kiểm tra thân thể anh nhưng được nửa chừng lại thu tay về, tay nắm thành nắm đấm. Ngụy Ninh nhìn gương mặt cậu trắng bệch ẩn chứa màu xám trắng của sương mù, ngũ quan gần như bị che khuất, dường như có chút kích động. Anh sợ cậu dưới cơn xúc động mà làm gì đó liền giơ tay ra muốn nắm lấy tay phải “Ngụy Tích”.
Không đợi anh chạm vào, chớp mắt một cái “Ngụy Thời” đã lùi lại hơn một thước, giờ Ngụy Ninh có vươn tay cũng vô dụng. Vốn dĩ Ngụy Ninh tức giận vì cậu biến mất vô cớ, giờ cơn tức biến thành nụ cười luôn, nếu đã không dám tiếp cận anh thì còn ở bên anh làm gì? Cứ ngoài lạnh trong nóng như vậy, rốt cuộc là bị cái gì kích thích? Ngụy Ninh thật sự không hiểu, trước kia “Ngụy Tích” mặt dày phát ghét, giờ mới thấy thà cứ đáng ghét như vậy còn hơn, ít nhất còn thẳng thắn.
Hiện tại thì nhìn chỉ muốn đấm, Ngụy Ninh thầm thề tốt nhất đừng để anh tìm thấy lần nữa.
Đến tối nhiệt độ giảm bớt, Ngụy Ninh ngủ được một giấc cơ thể cũng khỏe hơn không tí liền theo Ngụy Thời đến thôn kia tìm nhà Trương Anh Phương.
Ngụy Ninh đi theo Ngụy Thời nhìn kỹ số nhà của từng nhà cuối cùng cũng tìm được mấy căn nhà ở ngoài thôn. Ngôi nhà đó khá nhỏ mà cũng không thấy đèn sáng, tối om, nhìn từ xa không thấy có người ở, nhưng hai người Ngụy Ninh hỏi mấy gia đình bên cạnh họ đều nói đó là căn nhà hai người cần tìm.
Ngụy Ninh và Ngụy Thời đi đến chiếu đèn pin vào đó, ngôi nhà cấp bốn này không biết đã xây bao nhiêu năm rồi giờ trông tan hoang, kính thủy tinh bị đập vỡ được dán ít báo cũ lên, cửa gỗ chấn song đều bị mối mọt phá hỏng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Ngụy Ninh lui về phía sau một bước, Ngụy Thời bước lên gõ cửa.
“Cốc…cốc…cốc…” tiếng động âm trầm vang lên trong bóng đêm.
Nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì, Ngụy Ninh nhớ lại phản ứng của mấy người trong thôn lúc bọn họ hỏi đường, tất cả chẳng bước chân ra khỏi cửa chỉ đứng trước cửa chỉ đường cho bọn họ, còn cảnh cáo họ cẩn thận một chút đừng có chọc vào họ kẻo không thoát thân được, cứ như chỗ đó không phải chỗ ở của hai mẹ con mà là hai con rắn độc.
Ngụy Ninh đứng cạnh Ngụy Thời, có chút thấp thỏm nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, Ngụy Thời lại gõ thêm hai tiếng: “Cốc cốc” cuối cùng ở trong cũng có động tĩnh, tiếng bước chân nặng nề vang lên, từ từ tiến về phía cửa.
Kẹt một tiếng, cửa được mở, một người đầu bạc từ trong bước ra đứng ngay trước ánh đèn.
Ngụy Ninh nhìn thoáng qua, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, trên mặt còn có vài vết thương, không phải là bà lão chặt thớt nguyền rủa vừa gặp phải hồi sáng đây sao? Bà ta bám vào cánh cửa, dùng ánh mắt hung tợn mà nhìn Ngụy Ninh và Ngụy Thời, khàn khàn nói: “Gõ cái gì mà gõ, gõ mộ phần nhà bọn mày hay sao, nhà chúng mày lại không có người chết thì gõ cái gì.” Đây là bà già nói chuyện độc mồm nhất mà Ngụy Ninh từng gặp.
Bà ta vừa nói vừa xé chiếc áo đã rách trên người làm Ngụy Ninh và Ngụy Thời sợ tới mức rụt lùi lại.
Ngụy Ninh vội ho khan một tiếng: “Chúng cháu tới tìm Trương Anh Phương.”
Bà lão ngẩn người, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, cao thấp đánh giá một phen: “Con bé kia còn chưa chết ở ngoài sao? Tao còn tưởng nó chết từ lâu rồi, tao với nó không có quan hệ gì hết, bọn mày tìm nhầm người.” Dứt lời bà ta định đóng cửa lại.
Giờ Ngụy Ninh có thể khẳng định bà lão này chính là mẹ của Trương Anh Phương, anh chặn trước cửa: “Trương Anh Phương điên rồi, ở bên ngoài làm rất nhiều chuyện ác bị cảnh sát bắt, họ nói muốn trục xuất về quê, bà là mẹ của cô ta, những tà thuật mà cô ta làm chẳng lẽ bà không biết?”
Đột nhiên bàn tay như chân gà của bà ta tóm lấy Ngụy Ninh: “Mày nói gì, mày nói nó dùng tà thuật? Tà thuật gì? Nó còn hại người? Hại ai? Con bé này, chẳng lẽ nó lại thật sự làm cái kia? Sao nó có thể… có thể…”
Vừa rồi còn nói không liên quan, chớp mắt đã quan tâm như vậy.
Đúng lúc này một âm thanh cổ quái truyền đến: “Lộc cộc —— lộc cộc —— lộc cộc ——”
Sắc mặt Ngụy Thời đại biến, một tay kéo Ngụy Ninh ra sau lưng mình, tay kia cầm lá bùa niệm hai câu, lá bùa kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, sau đó ném lá bùa vào hướng phát ra âm thanh.
Chỗ đó xèo xèo một trận rồi phát ra tiếng thét chói tai, sau khi bốc khói một hồi thì không có động tĩnh gì nữa.
Ngụy Ninh tinh tường nhìn thấy vài cái bóng đen chớp nhoáng trong không trung dường như chui vào mấy ngôi nhà cấp bốn xung quanh, anh kéo Ngụy Thời định đến xem một chút.
Đúng lcus này bà lão kia đột nhiên phát điên cầm một cái đòn gánh đập về phía Ngụy Ninh và Ngụy Thời, hai người từng bước từng bước lùi về sau, cuối cùng thật sự không chống đỡ nổi nữa, hai người liếc nhau một cái tâm linh tương thông cùng xoay người bỏ chạy.
Bà lão kia đuổi theo hai bước thì không đuổi nữa nhưng vẫn đứng đó mắng to, trong thôn đang yên tĩnh âm thanh kia đặc biệt vang dội, nhưng mà người trong thôn mắt điếc tai ngơ giống như thấy mãi thành quen, lúc hai người Ngụy Ninh chạy qua mấy ngôi nhà đó còn thấy vài người phụ nữ nhìn bọn họ cười khiến hai người phải cúi đầu mà chạy.
Đi xa rồi mà Ngụy Ninh vẫn nghe thấy tiếng mắng chửi ác độc của bà ta.
Ngụy Ninh cảm thấy mức độ khủng bố của tiếng chửi này so với tiếng quỷ rít thì cũng chỉ kém một chút.
Hai người phẫn nộ quay về nhà nghỉ, đang định thương lượng xem bước tiếp theo nên làm thế nào thì thôn trưởng đến.