Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 2 - Chương 110: Mối hoài nghi



Nếu đã hoài nghi, vậy phải nghĩ cách chứng thật hoặc loại bỏ hoài nghi ấy.

Kỳ thật sau khi gặp Mao lão tiên và nói chuyện với ông cụ, trong lòng Trần Dương cũng tự cảm giác có thể để nội anh không hề phòng bị nói ra ngày sinh tháng đẻ của đứa cháu bảo bối, hoặc phải là thầy tướng số, hoặc phải là người quen rất quen, càng có thể là người ấy bao gồm cả hai thân phận.

Mà nội anh vừa đến trấn trên đã tìm ngay Mao lão tiên nổi danh nhất để phê mệnh cho cháu mình, một là tiếng tăm càng lớn thì phê mệnh sẽ càng chuẩn, hai do đó là đứa cháu bảo bối nên phải tìm người giỏi nhất.

Dưới tình huống này, có thể khiến bà anh dừng lại giữa đường nhất định phải là người hội đủ hai điều kia.

Loại trừ dần thì người khả nghi chỉ còn lại vài kẻ. Trong số những người ở làng Vọng và chòm xóm xung quanh, thêm nữa quen với bên nhà mẹ đẻ của nội anh mà còn là thầy tướng số, thì cũng không quá năm ngón trên bàn tay. Nhưng Trần Dương không xác định được rốt cuộc là người nào.

Lúc hỏi âm, nội anh không nhắc đến tên đầy đủ của kẻ ấy. Nhưng sau khi Hai Mập nhắc tới chuyện của anh thì nội anh mới bị đôi tay trắng chạch đó bắt đi, Trần Dương không tin giữa hai chuyện này lại không có liên hệ.

Biết anh tới huyện Chu Nhân hỏi âm cũng chỉ có một mình Hai Mập.

Thế nhưng anh vẫn nghĩ không ra, chú Khánh chỉ là một đạo sĩ giúp việc trong đoàn hát, bình thường không tỏ rõ điều gì, sao có thể có năng lực lớn tới mức trực tiếp thông âm bắt hồn.

Trần Dương không thể ngồi yên được, anh muốn lập tức trở về làng Vọng. Anh định đến căn nhà cũ của Hai Mập xem thử, đổi mệnh không có khả năng không để lại chút dấu vết gì, vẫn luôn phải có vết tích để lại.

Đúng lúc Trần Dương đứng lên ra ngoài, bất chợt đầu óc anh như bị quỷ liếm phải, cả người lảo đảo. Anh vội túm lấy cái bàn bên cạnh, lắc đầu. Hại Mập nhìn anh, “Anh Trần, sắc mặt anh xấu quá, bệnh rồi à?”

Trần Dương miễn cưỡng chống đỡ, lắc nhẹ đầu, “Không phải, tao đi đây.”

Nói xong, anh xoay người bước khỏi cửa. Hiện thấy Hai Mập là tâm tình anh phức tạp, nếu anh đoán không lầm thì chú Khánh đã đổi mệnh giữa anh và Hai Mập, cũng chỉ có với người thân nhất như thế mới khiến chú Khánh dù phải trả cái giá vô cùng lớn cũng không tiếc.

Đổi mệnh, mà còn xem trọng việc đó, nói thế phải đổi càng sớm càng tốt. Nếu để đến tuổi mà mệnh hay tính cách gần như đã định hình rồi, đừng nói tráo đổi, nghĩ thôi cũng khó lắm. Thế nên nếu muốn đổi mệnh thì phải làm từ rất sớm.

Không thể nghi ngờ gì, thời điểm con người mới vừa sinh ra, không liên quan quá sâu nặng đến kẻ xung quanh là thời cơ tốt nhất.

Muốn đổi mệnh phải biết bát tự, ngày sinh, nơi sinh và một thứ gì đó của người bị đổi mệnh, chẳng hạn như tóc, như móng tay hay máu thì hiệu quả sẽ rất tốt. Sau khi có mấy thứ ấy là sẽ đổi mệnh được thôi. Trên thực tế đổi mệnh cũng không phức tạp lắm mà khá đơn giản, nhưng rất ít kẻ dám làm.

Mệnh là do trời định, nếu sửa lại thứ trời đã định thì chẳng khác nào đi ngược lẽ trời. Mà kẻ càng thông thạo nghề thì càng kính sợ với thiên mệnh, với nhân quả và báo ứng. Họ hiểu rất sâu sắc đạo lý hiển nhiên —— ông trời mở mắt, thần quỷ đều hiện hình.

Thật ra không phải không có cách sửa mệnh, nhưng chẳng thể hiệu quả như đổi mệnh được.

Chú Khánh có thể vì con mình mà khiến kẻ khác phải chết, khiến mệnh kẻ khác thay thế mệnh con mình, làm kẻ khác cửa nát nhà tan. Vậy sao Trần Dương anh lại không thể trả lại mọi thứ, để chuyện vốn dĩ xảy ra từng bước diễn ra.

Dù Hai Mập là anh em từng lớn lên từ nhỏ với anh và đối xử với anh không tệ, nhưng nếu đó chính là người anh đã bị đổi mệnh thì Trần Dương sẽ chẳng mảy may nương tay hay áy náy gì. Cha mẹ anh và cả bà nội, những gương mặt nhớp nháp máu me của họ thường xuyên xuất hiện trong tâm trí anh.

Song, điều kiện tiên quyết là phải xác định được đây thật là do chú Khánh làm.

Trần Dương vẻ mặt trấn định bước ra ngoài. Trong bụng anh như bị nhét vào một khối băng, âm thai vốn không động tĩnh gì lại bắt đầu quấy phá. Trần Dương chằng thèm quan tâm tới sự khó chịu của cơ thể, hiện anh rất hưng phấn, hưng phấn tới mức mắt đỏ ngầu. Sắp tìm được kẻ thù khiến anh quên hết tất cả.

Trần Dương mua một bình rượu ven đường, mở nắp uống ngay hơn phân nửa. Rượu mạnh cồn cao thiêu đốt cuống họng và dạ dày, tạm thời áp đi cái lạ thường trong bụng.

Trần Dương đứng bên đường, cầm theo bình rượu, giơ tay chặn một chiếc xe. Đường xá không tốt lắm, xe cứ hay xóc nảy. Trần Dương lờ mờ nhớ ra dường như Hai Mập đã từng bảo định thầu luôn cả con đường từ trấn Quảng Tế đến trấn Từ Ân, năm nay làm hai công trình này cũng đủ phát tài.

Mỗi lần xe xóc nảy, Trần Dương sẽ cảm giác thứ gì đó trong bụng xộc thẳng lên cổ họng. Anh vội vàng nốc một ngụm rượu. Người trong xe ai cũng nhìn anh, có kẻ nhát gan còn né ra sợ người cao lớn đầy mùi rượu này bất thần say mèm.

Trần Dương nhìn hết tất cả một lượt, rồi dừng mắt lại bên anh chàng trẻ tuổi ngồi cạnh cửa sổ, đá vào cậu ta cái bịch, “Đứng lên, tránh ra.” Cậu thanh niên kia giận điên lên, ngẩng đầu trừng mắt định chửi thề nào ngờ đâu lại bị vẻ hung ác của Trần Dương trấn áp, cậu chàng ngượng ngùng đứng lên nhường chỗ.

Chẳng thèm quan tâm người trên xe nhìn mình thế nào, Trần Dương bước chân lên, ngồi xuống ghế.

Âm thai trong bụng tay đấm chân đá, chẳng biết đang nổi cơn gì khiến Trần Dương đau đến mức run lẩy bẩy. Anh lạnh đến mức khắp người cứng ngắc, chẳng thể đứng nổi nữa, nếu không tìm nơi nào ngồi xuống chắc chừng sẽ ngã lăn quay ra đất mất.

Trần Dương mở cửa sổ, gió rào rạt thổi vào khiến tóc anh bay tứ tán.

May là cũng không phải ngồi xe lâu lắm, chưa đến mười phút xe đã dừng trước cửa làng Vọng. Trần Dương xuống xe, lúc này mới hơi quá chiều, sắc trời còn tỏ, nếu muốn đến nhà chú Khánh tìm chứng cứ đổi mệnh thì nhất định phải đến vào buổi tối, thế nên Trần Dương về nhà trước.

Căn nhà vẫn bụi bám đầy, chẳng chút sức sống.

Trần Dương lấy chiếc ghế ra kê ngồi nơi hiên nhà. Mặt trời chiếu vào, anh lại uống rượu. Uống một hồi thì đầu óc chuếch choáng, và chẳng rõ trời tối sầm lại từ khi nào, xung quanh bảng lảng sương mù, nhiệt độ không khí cũng lập tức tụt hẳn.

Màn sương mù trắng lượn lờ trên đất, chỉ chốc lát sau đã bao trùm tất cả xung quanh. Đám lá cây ướt đẫm, đó là hơi nước do âm khí quá dày ngưng tụ thành. Âm thanh gần đó cũng im bặt hết. Thứ duy nhất có thể nghe được là tiếng bước chân như có như không.

Trần Dương không uống nữa, anh nhìn màn sương mù kia, gọi, “Ngụy Lâm Thanh.”

Quả nhiên, theo tiếng gọi của anh, Ngụy Lâm Thanh đột ngột xuất hiện cách anh ba thước. Kẻ ấy do dự không biết có nên tới hay không. Trần Dương giơ bình rượu trong tay lên, chào hỏi, “Muốn uống không?”

Nhìn anh một thoáng, cuối cùng Ngụy Lâm Thanh bước tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.