Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 2 - Chương 140: Ngủ



Ngủ, từ này vừa có thể xem như danh từ mà cũng có thể là động từ.

Đặt trong hoàn cảnh này thì tất nhiên được xem như động từ. Trần Dương nuốt nước miếng, thử đưa tay đặt lên vai Ngụy Lâm Thanh, sau đó chuyển động. Sờ xong thì anh chửi thầm trong bụng, đây thật là phụ nữ hử? Bờ vai còn rộng hơn cả anh!

Trần Dương muốn khóc lắm rồi, đây là vợ anh đó, thế mà lại chênh lệch quá xa so với tưởng tượng.

Hai người mặt đối mặt ngồi trên giường, Trần Dương nhoài người tới hôn đôi môi mỏng của Ngụy Lâm Thanh. Đôi môi ấy sao mềm mại và đầy lực hấp dẫn, Trần Dương hôn hai cái thì thấy không tệ lắm nên lại hôn thêm mấy cái nữa, hôn tới hôn lui đến đâm nghiện. Rồi anh vươn lưỡi, tay đưa qua sờ soạng và ghì lấy vòng eo chẳng hề mảnh khảnh của người phụ nữ trước mắt này.

Tay Trần Dương nhẹ vuốt tấm lưng Ngụy Lâm Thanh, tuy lưng cô không mảnh gầy nhưng rất cường tráng khỏe mạnh, lúc làm thì chắc đủ lực lắm. Vậy là anh không khỏi nghĩ ngợi lung tung, cậu em bên dưới bắt đầu rục rịch theo những tưởng tượng trong đầu.

Trần Dương hôn môi Ngụy Lâm Thanh, từ khóe môi đến cằm rồi xuống cổ, dùng môi dùng răng không ngừng hôn lấy rồi mút vào cổ Ngụy Lâm Thanh. Dưới làn da ấy là cả cơ thể mềm dẻo, dưới vẻ bề ngoài nghiêm túc ấy là một cảnh sắc hấp dẫn.

Có lẽ không phải trên người Ngụy Lâm Thanh có thứ gì hấp dẫn đâu, chỉ bởi tại chính anh thôi.

Tay Trần Dương vén tà áo đỏ Ngụy Lâm Thanh đang mặc lên rồi dịch về phía đùi, ngay lúc tay anh sắp tới nơi quan trọng kia thì bị một bàn tay khác đè lại. Trần Dương ngẩng đầu nhìn Ngụy Lâm Thanh, khó hiểu vì sao cô lại ngăn anh tiếp tục đi tới.

Nhưng Trần Dương là kẻ luôn rất tôn trọng bạn giường, thế là anh ngừng lại.

Nếu phải so với vẻ thở hổn hà hổn hển của Trần Dương thì hai mắt Ngụy Lâm Thanh vô cùng tỉnh táo, như thể những sờ soạng vừa rồi hoàn toàn chẳng gợi lên chút hứng nào cho cô. Điều ấy khiến Trần Dương cảm giác thất bại, đây là lần đầu anh thấy có người vẫn bình tĩnh thờ ơ trước anh thế này.

Ấy vậy mà người con gái này còn là người vợ anh mới lấy về, cảm giác thất bại càng thêm mãnh liệt. Nơi vốn cương cứng của anh ngay lập tức mềm đi.

Ngụy Lâm Thanh nắm lấy tay Trần Dương đặt lên vai mình, sau đó đẩy anh xuống rồi đè anh lên giường. Trần Dương cũng khá thích tư thế nữ trên nam dưới này, do đó anh không chán ghét sự chủ động của Ngụy Lâm Thanh, ngược lại anh nhìn cô một cách thích thú. Anh muốn xem cô nàng hay đỏ mặt này sẽ làm được tới mức nào.

Vậy nhưng dù thế nào Trần Dương vẫn không ngờ được, đến khi hai người cởi hết quần áo và gần như trần trụi cả rồi, anh lại thấy một cơ thể với những phần giống hệt mình. Anh trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn gương mặt thờ ơ lãnh đạm của Ngụy Lâm Thanh, xong lại liếc cái thứ bên dưới đang giương súng sẵn sàng của Ngụy Lâm Thanh, sau đó dùng sức tự tát mình. Đau khiếp, là thật!

Trần Dương giật bắn cả người lên, mém nữa đã ngồi bật dậy luôn đấy chứ, nhưng lại bị vòm ngực dày rộng của Ngụy Lâm Thanh chặn lại. Anh vùng vẫy kịch liệt dưới thân Ngụy Lâm Thanh, đỏ mặt tía tai hét, “Cô, cô, cô là nam, sao cô lại là nam được.”

Trần Dương nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, hiển nhiên là chịu kích thích vô cùng lớn.

Ngụy Lâm Thanh nâng cằm Trần Dương lên, môi dán vào môi anh, đầu lưỡi quen thuộc xông vào. Một trận sông cuộn biển gầm, kẻ kia như đang so tài nín thở cùng anh. Trần Dương bại trận, bị hôn đến chẳng còn chút sức nào chỉ có thể nằm sấp trên giường dùng đôi mắt đỏ rực trừng Ngụy Lâm Thanh.

Mẹ kiếp, đây tuyệt đối là lừa gạt! Đây tuyệt đối là âm mưu!

Tên này là đàn ông, là đàn ông, sao chẳng ai nói cho anh biết Ngụy Lâm Thanh là đàn ông thế này. Chẳng lẽ mấy kẻ bên cạnh Ngụy Lâm Thanh mù hết rồi chắc? Không có khả năng, không khoa học gì ráo.

Trần Dương điên cuồng gào rú trong lòng, nhưng lại chẳng cách nào ngăn những hành động tiếp đó của Ngụy Lâm Thanh được. Kẻ này dường như quá đỗi quen thuộc với cơ thể anh, tìm rất chính xác điểm mẫn cảm. Bị sờ sờ hôn hôn rồi xoa xoa chạm chạm một hồi, Trần Dương thấy mình như đang thác loạn theo.

Ngụy Lâm Thanh vô cùng cố chấp khơi dậy tình dục từ anh, cố chấp ép Trần Dương phải đáp lại. Nhiệt độ giữa hai người dần nóng lên, những tiếng thở dốc gợi tình mờ ám vang vọng tỏ rõ một hồi tình cảm mãnh liệt đã bắt đầu.

Lúc đầu Trần Dương còn định chống đối nhằm tỏ vẻ kháng cự và phản đối, sau thì chẳng biết sao mà quên bẵng đi. Dù gì cũng khá thích thú, mà thích nào thì chẳng là thích, hơn nữa, trước đây anh chưa từng thích như thế, nên chẳng cần thấy kỳ lạ sợ hãi làm gì.

Hai người cứ thế mà lăn lộn khắp giường dù không rõ ràng gì cả. Sau khi bị đè rồi lại bị đè rồi lại bị đè, Trần Dương vừa đau vừa thích kêu hơn nửa đêm, khiến mấy kẻ trốn nơi góc tường bên ngoài hai mặt liếc nhau, lửa lòng khó nhịn, lại chỉ có thể giương mắt ngóng trông nhìn.

Đến khi tỉnh giấc, Trần Dương phát hiện Ngụy Lâm Thanh vẫn là Ngụy Lâm Thanh giả làm phụ nữ, mọi người ai cũng cho rằng kẻ ấy là nữ, chỉ mình anh biết bộ mặt thật của kẻ kia. Trần Dương kinh hãi vô cùng, thế mà anh lại gặp phải việc chẳng hề logic và không có khả năng tồn tại này.

Song việc càng phi logic và càng không hợp lý xảy ra vào khoảng một tháng sau khi Trần Dương kết hôn. Khi đó anh đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, Ngụy Lâm Thanh vẻ mặt khác thường bảo với anh rằng, kỳ tích trong thế giới này không có điểm cuối.

Anh mang thai rồi —— Trần Dương thấy tới mức này thì phải tỉnh giấc khỏi ác mộng thôi.

Sau đó, Trần Dương đúng thật tỉnh giấc. Nội anh, ba anh, mẹ anh, Ngụy Lâm Thanh – những người đang sống trước mặt anh bỗng chốc biến thành bộ xương khô trắng hếu. Trần Dương im lặng, mắt nặng trĩu chẳng thấy chút ánh sáng nào, nhưng không hề có một giọt nước mắt.

Quả nhiên là ác mộng, cảnh trong mơ càng tốt đẹp bao nhiêu thì khi tỉnh lại càng tàn khốc bấy nhiêu.

Xung quanh là dày đặc bóng quỷ, cuồn cuộn khí đen, sau khi tỉnh giấc Trần Dương đã phát hiện ra anh đang ở giữa khoảng trời đất mênh mông lưng chừng trời này. Không thể lần ra đường ranh giới, anh chậm rãi mò mẫm trong luồng khí đen ấy, bước tới. Ngụy Lâm Thanh đang ở gần đây, Trần Dương nhíu mày, còn thằng quỷ nhỏ đâu?

Bất chợt, luồng khí đen trước mặt quay cuồng đánh thẳng vào mặt. Trần Dương đưa tay lên định chắn lại nhưng không thể, anh bị vây trong luồng khí ấy, bước đi khó khăn. Sau đó, từ phía trước truyền tới một âm thanh đang gọi anh. Trần Dương đi về phía âm thanh ấy, càng đi phía trước càng ngời sáng, và rồi, anh bước vào một thôn xóm trông rất cổ xưa.

Trần Dương tiếp tục đi về trước, người đến người đi xung quanh như những nhân vật được chiếu trên màn ảnh rộng. Chẳng thể theo ý mình, Trần Dương tuy hai mà một nhập vào một người trong số đó.

Nhân vật ấy là một chàng trai tuổi trẻ anh tuấn, chàng trai không ở tại thôn Ngụy mà ở thôn gần đó nơi trấn trên. Người ấy họ Ngô, là bạn vô cùng tốt với Ngụy Lâm Thanh của thôn Ngụy, tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần. Nhưng Trần Dương – vừa là đương sự vừa là kẻ đứng nhìn – lại cảm giác giữa hai người ngập tràn bầu không khí mờ ám, cứ như giữa họ là một đường ranh giới, đã bước lên rồi nhưng cứ mãi kiềm lại không bước qua lằn ranh.

Rốt cuộc có một ngày, Ngụy Lâm Thanh chẳng cầm lòng được nữa muốn vượt qua giới tuyến ấy, kẻ ấy thẳng thắn hết mọi tình cảm như nắng chói mùa hạ trong cõi lòng mình. Nhưng kẻ họ Ngô kia lại mặt trắng bệch hốt hoảng chạy đi, vì anh ta không thể bỏ được cha mẹ trong nhà, không thể bỏ được trách nhiệm nối dõi tông đường.

Ngụy Lâm Thanh dõi theo cái bóng hối hả bỏ đi ấy, thứ ánh sáng rạng ngời như nắng cháy trong mắt dần hóa thành tàn tro chỉ còn chút hơi nóng, rồi dần biến thành lạnh lẽo đông sang. Trần Dương muốn ngăn cản kẻ trốn chạy này, nhưng anh bất lực.

Một thằng đàn ông cao lớn thế mà lại chẳng có nổi can đảm để thừa nhận tình cảm của bản thân mình, đáng thương quá mức! Trần Dương nhìn Ngụy Lâm Thanh rồi lại nhìn kẻ mình đang hóa thân cùng, trong lòng trào ra nỗi chua xót chẳng rõ vì sao. Người này không dám đối mặt với Ngụy Lâm Thanh, từ đó về sau không bao giờ còn xuất hiện trước Ngụy Lâm Thanh nữa.

Tuyệt tình đến mức này, anh ta đúng thật là đàn ông.

Người họ Ngô ấy dựa theo tục lệ của nơi anh ta sống cưới vợ sinh con, thi thoảng sẽ biết tình hình của Ngụy Lâm Thanh qua lời kể của kẻ khác. Biết Ngụy Lâm Thanh đã ra nước ngoài, biết người ấy đã quay về, biết người ấy kết hôn cùng thanh mai trúc mã, biết cả nhà người ấy đột ngột chết đi.

Sinh mệnh hệt như dòng nước, nhìn như dài đó rồi lại vội vã xiết bao, không lâu sau người đàn ông này cũng qua đời.

Lúc chết, trong tâm trí anh ta không phải là cha mẹ cũng chẳng phải vợ con, mà là Ngụy Lâm Thanh đã lâu không gặp, gương mặt ấy tưởng như đã khắc ghi vào lòng, sống động rõ nét chẳng hề nhạt phai, và nhớ như in cả những năm tháng bồng bột thời trai trẻ. Hóa ra, mình đã sống uổng phí cả đời người.

Một giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt, anh ta buông xuống hơi thở cuối cùng.

Trần Dương như thể cũng đã trải qua một hồi sinh tử, anh bước ra khỏi cơ thể ấy rồi bay tới thôn Ngụy. Những nam nữ muôn hình muôn vẻ lướt qua bên anh, Trần Dương lại chỉ trông thấy mỗi mình Ngụy Lâm Thanh, thấy kẻ ấy luôn ở mãi tại thôn, chưa từng rời khỏi.

Cứ mỗi một ngày rồi lại một ngày, cứ yên lặng ngồi đó dõi mắt trông về phía xa, vừa bình thản mà lại chẳng lộ cảm xúc gì, như thể phải ở nơi đây chờ đợi đến khi biển cạn đá mòn. Từ xa trông lại, Trần Dương cảm giác bóng dáng kẻ ấy sao giống một ngọn núi cao yên lặng quá, phải gánh vác biết bao khổ sở và buồn đau. Không tự chủ được, anh lại gần kẻ kia.

Chẳng rõ đó có phải do ý muốn của mình không, hay là bởi ảnh hưởng của người họ Ngô nữa.

Trần Dương bước đến rất từ tốn chậm chạp, chậm đến mức như sự đổi thay chẳng thể nào thấy rõ của bốn mùa. Đến khi anh đến trước mặt Ngụy Lâm Thanh thì như thể đã qua lâu lắm, lâu đến mức thứ tình cảm kích động đã lắng dịu lại. Ngụy Lâm Thanh không thấy anh, vẫn tiếp tục cuộc sống lặp đi lặp lại.

Kỳ thật cuộc sống như thế không có gì không tốt, không trắc trở chẳng sóng gió nào, thế nhưng trong lòng Trần Dương lại vội vàng bất an quá. Anh cảm giác đây không phải là cuộc sống anh muốn, cũng không phải cuộc sống Ngụy Lâm Thanh nên có. Anh lại tiếp tục đứng trước mặt Ngụy Lâm Thanh, nhìn kẻ kia mặt không biểu cảm đi lướt qua mình, phải thế nào mới có thể để Ngụy Lâm Thanh trông thấy anh, chứ không phải hoàn toàn không thèm ngó ngàng gì tới anh như bây giờ đây.

Hôm nay, rốt cuộc Trần Dương đã nghĩ ra một cách rất hay.

Cách này rất đơn giản và rất trực tiếp, anh chặn Ngụy Lâm Thanh lại rồi bổ nhào tới, sau đó giở trò, bắt đầu sờ soạng hôn hít.

Gương mặt đơ như khúc gỗ, Ngụy Lâm Thanh như thể hoàn toàn chẳng hay biết gì để mặc Trần Dương cợt nhả với mình. Mãi đến lúc tay Trần Dương dứt khoát nhanh nhẹn cầm lấy thứ quan trọng kia bắt đầu thô bạo xoa nắn, sắc mặt không chút biểu tình của kẻ kia mới bắt đầu vặn vẹo.

Mắt bốc lửa, Ngụy Lâm Thanh bật ra hai tiếng, “Trần Dương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.