Đó là một trạm chờ khá nhỏ, gồm mấy gian phòng cũ kỹ và cả một bác nhân viên đã già cầm lá cờ rách, sau khi xuất hiện trong gió rét một lúc thì chẳng thấy bác ấy đâu nữa. Mấy gian phòng chờ mở toang cửa để lộ ánh sáng mờ mờ như muốn xé toạc màn đêm.
Trần Dương dựng cổ áo lên để che chắn bớt cái lạnh buốt giá, bởi đã cho hai mẹ con kia chiếc áo khoác duy nhất nên hiện anh chỉ mặc một chiếc áo len rất mỏng bên ngoài chiếc sơmi, lạnh kinh khủng.
Trần Dương bước tới căn phòng chờ nhỏ chật hẹp xem thời gian biểu đoàn tàu đi qua, chuyến tàu tiếp theo qua trạm là một tiếng sau. Anh thở dài chà hai tay vào nhau tìm chỗ ngồi xuống. Trong phòng chờ chỉ có mỗi mình anh, cửa kiếng bị vỡ mấy chỗ nên gió lạnh ùa vào. Trần Dương đành đứng lên đi tới đi lui trong phòng.
Qua thật lâu, chắc chừng đã cả tiếng rồi, tất cả kim trên chiếc đồng hồ treo tường đồng loạt chỉ vào vị trí mười hai giờ, còn di động của Trần Dương thì từ lúc lên chiếc xe quỷ kia đã đen ngòm không thể mở máy. Rồi bỗng, Trần Dương nghe được tiếng động khe khẽ.
Âm thanh nhỏ vô cùng, hay có lẽ chỉ là chút động tĩnh.
Nếu không phải xung quanh quá mức yên ắng còn Trần Dương lại vô cùng thính tai, chắc chắn tuyệt đối không phát hiện được động tĩnh rất khẽ khàng này. Đó thậm chỉ còn chẳng thể xem như âm thanh cũng không phải là thứ có thể dùng ngũ giác để diễn tả được, đó là một thứ gì đó rất kỳ bí không thể dùng ngôn ngữ thuyết minh.
Trần Dương không dám cử động, anh cứng ngắc quay đầu chậm rãi đánh giá bốn phía.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, ngoài cơn gió buốt lạnh thấu xương đã ngừng thét gào mà chỉ từ từ thổi qua đất, thì chỉ có cái lạnh như đâm vào con người, tay chân tê cóng.
Chẳng thấy tình hình gì khác thường, không thể nghe được cũng không thể nhìn ra.
Nhưng Trần Dương biết có thứ gì ở gần đây đang dò xét anh, loại cảm giác này hết sức rõ rệt nên tuyệt đối không phải là anh tưởng tượng lung tung. Trần Dương đang đứng giữa hành lang, bên cạnh là bảy tám cái ghế ngồi xiêu vẹo được đóng cố định. Anh liếc mấy cái ghế và cái bóng của mấy cái ghế bên dưới.
Quả là mới bình cơn sóng này cơn sóng sau lại nổi, số mình gân đây sao xui kinh khủng khiếp.
Trần Dương nhìn chằm chằm mấy cái ghế ấy. Đột nhiên anh cảm giác mấy cái ghế đó đang dịch chuyển, ví dụ như cái ghế với phần tựa lưng bị người nào đá gãy vốn phải ở vị trí thứ ba bên tay phải thì giờ đã ở vị trí thứ nhất bên tay trái. Trần Dương chớp đôi mắt đã hơi cay cay, lại một cái ghế chuyển động.
Trần Dương ráng sức không động đến mấy thứ chẳng biết là gì này.
Và cả mùi hôi cứ đâu đó không tan trong không khí.
Đôi khi gặp phải những chuyện kỳ lạ, chỉ cần không kinh hoảng sợ hãi mà yên lặng rời đi để những thứ ma quỷ ấy nghĩ rằng bạn không nhìn thấy chúng, có lẽ sẽ tránh được một kiếp. Song do đang là mùa đông, dù Trần Dương gắng hết sức tỏ vẻ như không có chuyện gì nhưng sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán đã tố cáo vẻ khẩn trương của anh.
Ngay đúng lúc anh sắp bước tới cửa gian phòng chờ, những chiếc ghế dựa bỗng bứt khỏi mấy cây đinh rồi loảng xoảng bay lên giữa không trung, sau đó tất cả chúng xoay lại thẳng hướng đến Trần Dương, hung hãn nhào tới.
Đồng tử co lại, Trần Dương dùng tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi phòng chờ trốn sau bức tường, bầy ghế dựa theo sát sau rú lên, chúng không rơi trên đất thì cũng dộng vào tường. Nghe những tiếng nổ bùm bùm ấy, Trần Dương thấy đầu mình đau nhức.
Mẹ kiếp, đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.
Mùi hôi thối này anh đã từng gặp qua một lần, đó là chuyện rất nhiều năm trước. Lúc ấy anh không lo học hành mà chỉ lo chơi bời, có một đoạn thời gian tới chỗ mấy tay anh chị ở lại xem mấy con ngựa con. Có một ngày, tay côn đồ không bệnh không đau bỗng đột ngột chết, mà chết rất lạ. Thỉ thể vô cùng thê thảm, khắp người nổi những vết bớt màu đỏ sậm hoặc xanh đậm, nhiễm trùng thối rữa. Vợ hắn ta mời người lại xem thử.
Người kia là do Trần Dương tiếp đón. Người đó đi quanh thi thể tên cồn đồ mấy vòng rồi bảo việc này mình làm không được, tên côn đồ này đã trêu chọc vào người không thể trêu chọc nên bị nguyền rủa. Có kẻ đã dùng ác quỷ đòi mạng gã, ngay cả hồn còn chẳng lấy về được, chết rồi thì chết vô ích thôi. Nói xong câu đó, không để ý đến vợ gã côn đồ khóc lóc cầu xin, người đó vội vàng trốn mất như đang chạy giặc.
Lúc ấy, Trần Dương đứng bên cạnh đã ngửi thấy mùi hôi thối kỳ lạ đầy phòng.
Anh đã ngửi thấy mùi hôi này ba lần, lần thứ hai là mùi của A Tín trên chuyến xe quỷ kia. Lúc ấy anh cứ tưởng gương mặt đầy máu của A Tín là thứ khiến mình thấy quen quen, nhưng hóa ra không phải. Hóa ra thứ anh thấy quen là mùi hôi tanh trên người cậu ấy.
A Tín và gã côn đồ kia chết như nhau, họ đều bị kẻ nào đó nguyền rủa sau đó bị ác quỷ lấy mạng chết đi. Điểm đáng sợ hơn của việc bị bọn áy quỷ thông thường giết chết là ở chỗ, chẳng những bọn quỷ này muốn giết người mà còn muốn đoạt luôn cả hồn phách nữa. Chắc A Tín đã dùng cách gì đó chạy trốn lên chuyến xe quỷ nhưng vẫn không tránh thoát.
Còn Trần Dương bởi do tiếp xúc với A Tín mà bị con ác quỷ đó theo dõi.
Trần Dương biết lúc này mình rất khó yên ổn thoát được. Anh đứng trên ban công nhìn bầu trời âm u chẳng có tí ánh sáng nào, những bóng đèn trong gian phòng chờ của nhà ga thì sau khi con ác quỷ xuất hiện đã kêu rè rè rồi tắt phựt. Khắp nơi không một ánh sáng.
Một thứ gì trắng mịn bắt lấy chân Trần Dương, sau khi đạp nó một cái anh nhảy sang bên cạnh. Anh cảm giác không chỉ chân anh bị túm lấy mà có đôi tay âm lạnh đang hướng đến anh từ mọi phía. Những đôi tay buốt lạnh, ma trơi xanh lè, và có tiếng quỷ kêu sắc buốt bên tai.
Trần Dương lầm rầm mấy lời mấy phòng quỷ của đạo gia, anh không thể sử dụng lời chú đuổi quỷ hay giết quỷ – do những lời chú ấy phải kết hợp với pháp thuật và pháp khí mới dùng được – anh chỉ dùng được lời chú phòng quỷ, ít nhiều hạn chế được phần nào.
“Người đến giấy ngăn lại, quỷ đến có núi ngăn, ngàn tà không ra được, vạn tà không ra được ——”
Trong khoảng khắc những câu chú ấy phát ra, bọn ác quỷ bên cạnh thoáng dừng lại, sau đó chúng càng điên cuồng nhào lên. Máu thịt và hồn phách Trần Dương bị chúng xé toạc, trong thoáng chốc đau đớn đó, anh có cảm giác như hồn mình sắp rời khỏi cơ thể.
Đúng lúc này, một luồng kim quang bay từ cổ tay Trần Dương chiếu rọi mọi ngóc ngách. Dưới luồng kim quang ấy, bọn ác quỷ lù bù sắc mặt trắng chạch đang nhe răng cắn xé máu thịt trên người Trần Dương bỗng bốc khóc đen, sau khi rít lên thảm thiết vài tiếng thì vài đứa trong bọn chúng tan ra trong không khí, còn phần lớn trốn vào trong bóng tối tiếp tục ẩn núp.
Trần Dương thở hổn hển, anh che lại miệng vết thương đang chảy máu rồi nhìn cổ tay mình.
Nơi đó đeo một chuỗi tràng hạt, là chuỗi tràng hạt trước kia Tuệ Tâm phương trượng cho anh khi đến Hàn Thiền Tự diệt trừ cái thai quỷ, chẳng ngờ được giờ nó lại cứu mình. Trần Dương đưa tay lên cao nhìn thử, cẩn thận đánh giá chuỗi tràng hạt dưới ánh sáng mờ nhạt mới xuất hiện nơi chân trời. Chuỗi tràng hạt vốn trơn bóng giờ đã tối màu, xem ra vừa rồi nó đã tiêu hao phần lớn niệm lực và pháp lực bên trong.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng xe lửa hụ còi. Một lát sau, một chuyến xe dừng lại trước sân ga.
Cửa một toa xe mở ra, nhân viên tàu từ trên nhảy xuống. Từ cửa kính, Trần Dương nhìn ra ngoài thấy trong toa xe đông nghịt, ngay cả trên lối đi chật hẹp mà cũng chen chúc tốp ba tốp năm người. Trần Dương nhanh chóng bước đến cửa toa tàu. Hiện anh đang máu me đầy mình quần áo rách bươm, thế nên nhân viên tàu do dự định ngăn anh lại. Trần Dương lạnh lùng liếc anh nhân viên, anh ta vội vàng rụt tay lại chẳng dám nói một câu.
Mãi cho đến đi xe lửa rời đi, bác nhân viên già vẫn chưa xuất hiện. Trần Dương nhớ lúc anh liều mạng với bọn ác quỷ dường như đã thấy một con quỷ cầm lá cờ rách trong tay. Có lẽ bọn ác quỷ xuống chuyến xe ma kia theo Trần Dương, chúng đã hại chết bác ấy.
Trần Dương lên xe, thứ mùi hôi và mùi điều hòa xộc thẳng vào mặt.
Cả người đông cứng, Trần Dương đau đớn run rẩy người. Anh chậm rãi bước đi trong lối đi chật hẹp. Không cần đợi anh đến gần người xung quanh đã tản ra. Trần Dương bước tới bồn rửa tay vặn vòi nước, không có nước. Anh mệt mỏi tựa vào trong góc phòng, nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát.
Không lâu sau trời sáng hẳn, ông mặt trời đã lâu không xuất hiện bước ra. Tâm tình u ám ban đêm của Trần Dương tốt hẳn lên. Anh mua vé ăn một bát mì ăn liền nóng hổi, ăn xong thì tìm chỗ trống ngồi một lúc đến khi xe lửa đến trạm kế tiếp.
Thành thị phồn hoa này là chốn dừng chân kế tiếp của anh.
Trần Dương duỗi người giãn gân cốt, sau khi thay đồ ở quầy quần áo gần đó thì ngoắc xe đi đến khu trung tâm thành phố.
Trần Dương chưa bao giờ lo lắng đến chuyện không tìm được việc. Anh có vài giấy tờ chứng nhận công nhân kỹ thuật cao cấp, chẳng hạn như thợ cơ khí hay thợ điện và thợ hàn, song lúc này anh được người quen gọi tới cùng trang hoàng nhà cửa. Theo anh Hồ, người quen của anh, thì anh ấy được giao cho một căn biệt thự xa hoa với khu hoa viên rất lớn. Làm xong công trình lần này là họ có thể sống thoải mái trong vài năm. Anh ấy kêu Trần Dương đến là bởi vừa ý năng lực và kỹ thuật của anh.
Tuy rất tự tin vào năng lực của mình nhưng Trần Dương cứ cảm thấy là lạ, sao anh Hồ lại đột ngột nhận được vụ làm ăn trang hoàng biệt thự lớn như thế, trước kia chỉ toàn nhận cho mấy căn hộ nhỏ hoặc tầng lớp trung lưu, chứ còn mấy loại cao sang thế này thì chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Trần Dương lo lắng hỏi vài câu, anh Hồ bảo anh đã để công ty của mình trực thuộc danh nghĩa một công ty lớn khác, sau đó phải khá tốn công và tốn rất nhiều quan hệ xã hội, vượt qua muôn vàn khó khăn mới nhận được việc tu sửa cho căn biệt thự này, nên tuyệt đối không sao cả. Anh ấy bảo Trần Dương cứ yên tâm, chỉ cần anh Hồ này có miếng cơm sẽ không bao giờ quên anh em gì gì đó.
Dù sao làm việc ở đâu thì cũng thế, vậy là Trần Dương đồng ý ngay.