Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 2 - Chương 157: Trắc trở



Trần Dương cầm đôi bông tai đầu lâu kia định trả lại, nhưng thế thì thật chuyện bé xé ra to nên thôi hay cứ vứt quách đi, song trong lòng lại hơi khó chịu. Đắn đo một lúc anh lắc đầu, thôi vậy, chỉ là một đôi bông tai hình đầu lâu thôi mà, có gì đâu chứ.

Hơn nữa gần đây mình xui như thế, mang thứ này theo chắc sẽ ít nhiều đỡ hơn.

Bản thân anh trước kia đâu phải quái đản thế này. Khi ấy hễ cứ thấy mấy anh chàng hay cô nàng trên tivi không chịu nhận phí chia tay hay xé rách tờ chi phiếu ngay tại chỗ thì anh luôn mắng “Ngốc quá”, vậy mà bây giờ tự bản thân anh lại có dấu hiệu phát triển theo hướng ngốc nghếch ấy.

Trần Dương sầu não ngồi xe trở về chỗ anh Hồ.

Thấy anh đến anh Hồ vẫy tay gọi, sau đó giới thiệu với anh người đàn ông với mái tóc hoa râm đang đứng cạnh nhưng trông vẻ bề ngoài thì như chỉ mới ba mươi mấy tuổi, “Đây là chú Trương tổng công ty phái tới, haha, chi tiết vấn đề trang hoàng thiết kế biệt thư kia và vài công trình khác đều phải dựa vào chú ấy cả đấy. Mọi người làm quen nhau đi. Chú Trương, đây là Trần Dương mà tôi đã nhắc đến với chú.”

Chú Trương hào hoa phong nhã bắt tay với Trần Dương. Tay chú ấy lạnh giá và nhớp nháp hệt như con rắn đang le lưỡi. Nhưng chú là kẻ không tệ, thái độ tuy không thân thiện lắm nhưng không mang theo vẻ khinh khỉnh của kẻ từ nơi cao nhìn xuống những người làm công nhân thi công như Trần Dương.

Tuy rằng như thế, Trần Dương vẫn không thích chú ấy lắm.

Chú Trương đưa bản vẽ thiết kế cho anh Hồ, sau đó bảo những vật liệu trang trí mà họ cần sẽ do tổng công ty đưa thẳng đến họ không cần ra ngoài mua, sau đó lại liệt kê vô số yêu cầu nhỏ nhặt khác. Chú ấy nhấn mạnh rằng đó là yêu cầu của người chủ nên tuyệt đối không được có chỗ nào sai phạm, nếu xuất hiện vấn đề thì chủ nhà sẽ không trả tiền công mà còn có thể đòi bồi thường theo hợp đồng.

Trần Dương nghe mà nhức cả óc. Anh liếc anh Hồ vẻ bình tĩnh trò chuyện cùng chú Trương, hơn nữa còn cam đoan chắc chắc sẽ không để xảy ra sai sót gì. Chú Trương nhìn qua có vẻ không tin tưởng anh Hồ lắm, sau khi nói xong những gì cần nói thì bảo với anh Hồ mình có việc cần đi trước, ngày mai sẽ đến biệt thự xem thử.

Bảo là xem thử nhưng thật ra là giám sát chứ gì.

Tiễn chú Trương rồi anh Hồ mới sa sầm mặt, anh nhìn Trần Dương, “Đây là điều kiện để công ty đồng ý cho nhận công trình, toàn bộ quá trình phải chịu sự giám sát của người tổng công ty phái tới. Cậu cứ yên tâm, tôi làm ăn thế nào cậu biết rồi đấy, kiếm tiền thì cũng là kiếm tiền dựa vào lương tâm, không bao giờ làm mấy chuyện hại mình hại người.”

Điểm này Trần Dương rất tin tưởng cách đối nhân xử thế của anh Hồ.

Rất nhiều chủ thầu ăn xén bớt tiền nguyên vậy liệu hay lấy hàng già và khất nợ tiền lương, nhưng anh Hồ không bao giờ làm thế. Không phải bởi do lương thiện mà anh Hồ thường hay bảo với Trần Dương rằng, làm người phải luôn biết điểm mấu chốt, thà kiếm ít tiền nhưng sẽ được nửa đêm ngủ an ổn. Bình sinh không làm chuyện trái với lòng, đêm sẽ không sợ quỷ gõ cửa.

Đoàn người ngồi xe đến căn biệt thự đang khởi công.

Phong cách biệt thự được thiết kế theo kiểu lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, trong đó màu đen chiếm đa số. Lần đầu thấy bản thiết kế này Trần Dương cảm giác không hay lắm, thế này không phải nặng nề quá à? Ai lại tự làm nhà mình như linh đường thế này. Anh nói với anh Hồ thì anh Hổ giơ tay bảo ý mình cũng thế, song họ chỉ làm việc mà thôi đâu thể trong nom nhiều việc như thế, dù người ta muốn biến nhà mình thành quan tài thì đó cũng là chuyện của người ta, miễn chủ nhà vui là được.

Nghe đến chữ quan tài, mắt Trần Dương giật giật.

Bản thiết kế này quả thật có chút giống. Biệt thự hệt như một khối hình hộp chữ nhật, sau biệt thự lại còn đặt một khu nhà kính cỡ lớn, khiến tổng thể cả khu biệt thự biến thành dạng một hình chữ nhật thẳng đứng, một hình dạng không theo quy tắc lắm. Bỗng trong đầu Trần Dương bật ra một ý tưởng không tốt, song ‘căn nhà quan tài’ giống ở thôn Ngụy rất hiếm gặp, không có khả năng anh xui đến mức lại gặp thêm một cái chứ.

Mang trong lòng tâm tình thấp thỏm, Trần Dương bắt đầu công việc.

May là trên những bức tường này không treo những bức tranh âm u khủng bố và cũng chẳng có hiện tượng khác lạ, sự thật chứng mình là do anh nghĩ ngợi lung. Trần Dương vui mừng khôn tả, chứ anh đã chịu mấy chuyện xúi quẩy ấy đủ quá rồi, giờ miệng vết thương trên người còn đang âm ĩ đau đấy!

Công tác được vài ngày thì chẳng có gì đặc biệt, Trần Dương hay liên lạc với Ngụy Thời nghe Ngụy Thời kể khổ. Đã mấy ngày rồi nhưng dù là Đinh Mậu Thụ hay thân xác của em trai hắn Đinh Mậu Lâm hay ác hồn trốn khỏi thôn Ngụy thì đều biến mất chẳng thấy bóng đâu, ngũ sư huynh Phương Chí của Ngụy Thời thì công việc lu bù, nên anh ấy định nếu vài ngày nữa vẫn tìm không ra thì sẽ trở lại thành B.

Vì Ngụy Thời tìm hung hồn kia cần dùng đến năng lực của Ngụy Lâm Thanh và thằng quỷ nhỏ, nên mấy ngày nay chỉ thỉnh thoảng thằng quỷ con mới đến chỗ Trần Dương, nó đến nũng nịu nhõng nhẽo một lúc thì không thể không đi. Còn về phần Ngụy Lâm Thanh cũng đã tới một lần, sau khi nói mấy câu khô khan thì cứ ngồi ở kia không nói thêm gì cả, không khí gượng gạo nhưng kẻ ấy chẳng bỏ đi, cứ ngồi đó một lúc đến khi cần thiết mới rời khỏi.

Trần Dương xách theo thùng sơn, chuệch choạng bước.

Lần sửa sang trang hoàng này, vài nguyên vật liệu là do chính anh Hồ chuẩn bị, còn vài nguyên liệu khác là do chủ nhà chỉ định, sơn này là một trong số đó. Trần Dương cầm cây cọ quệt sơn bắt đầu sơn, anh mang khẩu trang đã cũ hơi ố vàng để ngăn mùi sơn nồng xộc vào mũi.

Sơn này có mùi tương tự sơn bình thường, nhưng Trần Dương cứ ngửi thấy một mùi hôi thối hơi thoảng qua trong sơn, mà hình như thuốc màu tổng công ty đưa tới cũng có mùi thế này, lẽ nào là do cùng một sản phầm của cùng một công ty? Nhưng dù có mùi hơi lạ nhưng sơn lên lại khá đẹp.

Dựa theo hợp đồng, đội trang hoàng của anh Hồ ngoại trừ tăng ca buổi tối thì không được phép ở lại biệt thự, song chủ nhà lại định ra thời gian sửa chữa rất dư dả, thế là họ không cần đẩy nhanh tốc độ. Thế là nhóm Trần Dương bắt đầu làm việc lúc tám giờ sáng và tan ca lúc bốn năm giờ chiều, sau khi làm việc xong thì tụ tập lại đánh bài hoặc làm vài hoạt động giải trí gì đó, những ngày trôi qua rất thích thú.

Còn chú Trương kia thì ngày nào cũng đến xem, đảo một vòng quanh biệt thự xem tiến độ công trình của họ, chỉ cần không có chỗ nào trái với hợp đồng thì sẽ không xen vào việc của họ. Vài lần như thế, ấn tượng của Trần Dương với chú ấy tốt hẳn, anh rất ghét bị người khác chỉ trỏ lung tung.

Hôm nay, sau khi làm xong việc về lại nội thành Trần Dương mới phát hiện anh đã để quên di dộng ở biệt thự. Lúc này trời chưa tối hẳn, nên Trần Dương định tới biệt thự lấy điện thoại về, đây không thể tính là trái với hợp đồng được. Lúc anh ngồi xe trở lại biệt thự thì mới hơn sáu giờ một ít.

Nếu như đang là mùa hè thì mặt trời còn chưa xuống núi, cả thành phố sẽ vẫn còn bị bao phủ trong thời tiết oi bức khô nóng, nhưng hiện lại là mùa đông, sắc trời xám xịt. Lúc Trần Dương tan ca hết giờ trở lại nội thành thì trời đột ngột đổ mưa, cơn mưa đứt quãng rả rích rơi xuống, có gió lạnh xen lẫn vào mưa, không khí bỗng dưng lạnh buốt.

Cứ nghĩ trời không mưa lớn nên Trần Dương chẳng mang ô theo, sau khi tới nơi anh đành trùm áo khoác lên đầu chạy về phía biệt thự, lúc đến thì đã ướt hết gần nửa người, lạnh gần chết. Trần Dương quay đầu nhìn lướt qua xung quanh, sương mù mênh mông, những biệt thự cao lớn cách đó không xa lúc ẩn lúc hiện sau đám rừng cây, thấy chẳng rõ lắm.

Trong biệt thự tối đen như mực, Trần Dương run rẩy đút tay vào túi lấy chìa khóa, đang định mở cửa thì anh thấy cửa chỉ khép hờ. Anh ngớ ra, chẳng lẽ trộm vào? Trị an khu biệt thự này rất tốt, khắp nơi đầy những camera với bảo vệ tuần tra hai bốn trên hai bốn nên rất ít khi xảy ra trộm cắp. Hơn nữa biệt thự đang sửa chữa, ai lại không có mắt đến đây trộm đồ?

Trần Dương lặng lẽ đẩy cửa bước vào.

Bên trong biệt thự im ắng, mùi sơn gay mũi truyền tới. Nghe thấy tiếng động rất khẽ truyền đến từ lầu hai, Trần Dương nhẹ bước lên lầu. Đội trang hoàng đã để một tấm gỗ lớn ngay cửa cầu thang, Trần Dương núp sau tấm gỗ ấy nhìn vào đại sảnh lầu hai qua khe hở nhỏ. Có người đang quỳ trên đất không biết đang làm gì.

Ánh sáng tù mù mờ ảo, người đàn ông kia chỉ thắp một cây nến trắng.

Ánh sáng lập lòe của ngọn lửa kéo dài thật dài, để lại một cái bóng đen vặn vẹo trên sàn nhà.

Người đàn ông xuất hiện vào đêm hôm trong biệt thự là chú Trương, thứ chú ấy đang cầm trong tay không phải là gì khác mà là bài vị đen xỉn, bốn năm bài vị được ra trước mặt. Mắt Trần Dương giật giật, anh thấy sau mỗi bài vị là một con quỷ, mặt mũi con nào con nấy dữ tợn người đầy máu me, đang nhìn chú Trương đầy thù hận.

Chú Trương đặt một cái thố to lớn xấu xí trước bài vị, không biết đã bỏ thứ gì vào trong.

Chú Trương lầm rầm đọc lời chú gì đó rồi bỏ từng bài vị một vào trong cái thố. Phừng một tiếng, từ chiếc thố rỗng bừng lên ngọn lửa xanh biếc. Ngọn lửa nuốt sống đám bài vị đen, bọn quỷ đứng cạnh lập tức lăn lộn rít lớn. Chúng nó đau đớn đến mức như đang bị đốt cháy. Chúng định nhào tới trước mặt chú Trương lại bị thứ gì vô hình ngăn lại, chỉ có thể không ngừng vùng vẫy.

Dần dần, tiếng rít của chúng ngày một nhỏ, đến khi tất cả bài vị bị đốt cả rồi chúng mới hoàn toàn yên lặng. Một đám đỡ đẫn đứng đằng kia như bầy rối bị giật dây. Một đám dịu ngoan bước tới góc phòng rồi biến mất.

Chú Trương cuống quít  đứng dậy. Chắc bởi do chân tê cứng nên chú ấy lảo đảo mém nữa đã ngã ra đất, sau khi giữ thăng bằng mới nhặt cặp kính rơi trên đất ra rồi mang lên. Tiếp đó chú đốt cả đống lớn tiền giất và nhang đèn, tro dần đầy trong chậu.

Chú ấy cứ đốt vàng mã mãi như thế, Trần Dương không biết rốt cuộc chú ấy định đốt đến bao lâu.

Quần áo nặng trịch ướt nhẹp và lạnh băng, chân đứng nãy giờ tê cứng nên phải cử động, nhưng Trần Dương hạ quyết tâm phải tiếp tục xem tiếp. Anh phải biết chú Trương định làm gì, việc trang hoàng này lên quan chặt chẽ với anh, anh không muốn bị người khác hãm hại lừa gạt.

Đốt xong đống giấy rồi, chú Trương lại quỳ xuống đất cẩn thận cầm cái thố to ấy lên rồi đổ thứ gì bên trong ra, là một thứ ở trạng thái chất lỏng không rõ vật thể, trong chén chỉ còn ít cặn. Đứng từ xa nhìn Trần Dương thấy rất giống xương cốt. Chú Trương gom những thứ chất lỏng ấy vào trong một cái thố lớn, rồi lại đổ chúng vào trong nước sơn mà đội sửa chữa của Trần Dương dùng.

Trần Dương chửi thầm trong bụng, hóa ra không phải mũi anh có vấn đề, đúng là sơn và thuốc màu đã bị bỏ thêm thứ gì vào.

Ngay lúc ấy, đôi hoa tai đầu lâu trong túi Trần Dương run lên liên tục. Đồng thời, anh cũng cảm giác được một luồng âm khí cực hung ác sau lưng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.