Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 189



“Vốn không muốn quản chuyện không liên quan, nhưng ông đã tìm đến cửa thì tôi cũng tiễn một đoạn.”

Nói tiếp cũng kỳ lạ, những sợi giấy trắng bên ngoài không phất phơ lên xuống theo gió mà bắt đầu từ ven ngoài bãi đất, như cơn sóng cuộn không ngừng lan tỏa dần vào trong. Đêm hôm khuya khoắt, những sợi giấy trắng như những con rắn ngọ nguậy giữa không trung hòa cùng tiếng gió thổi qua những hoa giấy treo trên từng cây, phát ra thanh âm rào rào.

Hai nhà bên cạnh ló mặt ra nhìn nhưng lại sợ tới mức đóng hết cửa sổ cửa chính lại.

Từng trận gió lạnh âm u thổi tới, sợi chỉ đỏ được Thầy Mã kéo tới giữa bãi đất trống đột nhiên như có dòng điện chạy qua, bắt đầu rung động. Đầu sợi chỉ bắt đầu gợn sóng rất nhỏ, gần như không thấy. Dòng sóng ấy nhấp nhô lên xuống chạy dọc theo sợi chỉ kéo dài vào trong phòng.

Người nhà họ Hoàng thấy cảnh như vậy thì hít một hơi khí lạnh,  hai mắt nhìn nhau lại có thêm  phần cẩn thận. Mọi người làm theo chỉ thị của thầy Mã không dám có thêm hành động thiếu suy nghĩ nào. Ngụy Thời nhìn vẻ mặt của đám người kia sợ là chỉ có mình bà Hoàng với ông Hoàng là thật sự muốn linh hồn của Hoàng Trung Cường trở về.

Ngay cả anh em ruột của Hoàng Trung Cường là Hoàng Tử Cường còn sợ xanh mặt thân thể khẽ run. Trong ánh mắt, trừ bỏ sợ hãi chỉ thì vẫn là sợ hãi, một chút cảm xúc chờ mong cũng không có, khỏi cần nói đến vợ anh ta và mấy họ hàng thân thích xa xôi khác.

Dòng sóng nọ theo sợi chỉ chạy đến gần cửa nhưng bất chợt ngừng lại giống như đang chần chờ điều gì. Thầy Mã vội vàng dùng tro của lá bùa hòa cùng với nước, vẩy vẩy hai bên sợi chỉ đỏ, sau đó dòng sóng  đó tiếp tục đi vào. Hoàng Trung Cường vốn đã thành người thực vật nằm trên một chiếc giường hẹp, được mang đến chính giữa nhà chính, cánh tay khô gầy rủ xuống, chỉ đỏ buộc vào ngón giữa gầy gò.

Dòng sóng nhấp nhô  tiến vào trong cơ thể Hoàng Trung Cường.

Ngụy Thời đứng ở bên thờ ơ lạnh nhạt, rốt cuộc thầy Mã này đang tính làm chuyện gì?

Hoàng Trung Cương vốn giống như người đã chết, không hề có động tĩnh gì, bỗng dưng lại cựa quậy. Đôi mắt chỉ mở một nửa lộ ra tròng trắng, miệng cũng he hé, cổ họng phát ra thanh âm khào khào, ngón tay cào tấm ván bên dưới, chân co giật không ngừng.

Bà Hoàng nhìn bộ dạng khó chịu của Hoàng Trung Cường mà vẻ mặt vui mừng, thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng, may là ông Hoàng vẫn giữ được bình tĩnh, sợ phá hư chuyện nên vội lôi bà lại, khiến bà đang kích động mau chóng lấy lại bình tĩnh. Sắc mặt Hoàng Tử Cường và vợ ở bên cạnh có chút phức tạp, nhất là Hoàng Tử Cường, miệng anh ta run lên.

Trên trán thầy Mã đổ đầy mồ hôi, ông đi đến bên cạnh Hoàng Trung Cường dán bùa vàng lên ngũ quan thất khiếu* của cậu. Thân thể Hoàng Trung Cường vẫn luôn giật không ngừng bỗng nảy mạnh lên một cái rồi nằm yên ở nơi ấy không nhúc nhích. Thầy Mã dùng sức cạy miệng cậu ra, đút cho một chén nước đen.

*Thất khiếu là bảy lỗ trên gương mặt người: Hai lỗ tai, hai con mắt, hai lỗ mũi, một cái miệng.

Thầy Mã kề sát lỗ tai Hoàng Trung Cường nhỏ giọng mà nói, “Đừng sợ, đừng sợ, đã tốt rồi, đã tốt rồi, thân thể này đã là của cậu.” Giọng ông ta khàn khàn giống như âm thanh rắn độc rít lưỡi tiếp tục khuyên dỗ, “Cậu mở mắt ra nhìn thử một chút, nhìn một chút đi.”

Thầy Mã nói chuyện với Hoàng Trung Cường, nhưng những người nhà họ Hoàng dường như không nghe thấy. Hoàng Trung Cường vẫn nằm yên trên giường, từ trong thất khiếu chảy ra chút máu đen sềnh sệch. Ông lấy miếng giấy vệ sinh qua loa lau khô cho cậu. Mùi máu rất hôi, tựa như mùi thứ gì hư vậy.

Đột nhiên Hoàng Trung Cường vươn tay ra nắm chặt lấy tay thầy Mã.

Ông ta sợ hết hồn, ngay sau đó đã bình tĩnh lại, ông gỡ những ngón tay của Hoàng Trung Cường ra, “Không phải sợ, hôm nay là ngày lành của cậu, cậu chờ ngày này đã lâu lắm rồi, đừng nóng vội, sắp rồi, sắp rồi.” Người sống đời thực vật đã hơn ba năm đương nhiên cơ bắp đã teo rút không ít, không có chút sức lực, ngón tay dễ dàng bị thầy Mã gỡ ra, vô lực buông xuống.

Chờ đến khi thầy Mã được đồ đệ trợ giúp hành lễ cúng bái xong, thu dọn một chút, thì đám người họ Hoàng vốn giống như bị cao thủ võ lâm điểm huyệt, cuối cùng cũng động đậy. Bà Hoàng cùng ông Hoàng bước nhanh hai bước, vây xung quanh Hoàng Trung Cường. Hoàng Tử Cường với vợ cũng theo sát phía sau, còn những người khác thì có chút chần chừ, đứng ở xa mà nhìn.

Hoàng Trung Cường chậm rãi mở mắt, miệng khó khăn lắm mới nói ra hai tiếng, “Ba, mẹ…” Nước mắt bà Hoàng giàn giụa trên gương mặt già nua, cầm lấy tay Hoàng Trung Cường miệng đáp, “Ây, ây, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.” Những người trong nhà còn không quên cảm ơn thầy Mã trăm ngàn lần.

Sau khi Hoàng Trung Cường thốt ra hai tiếng kia thì tiếp tục thiếp đi.

Đôi mắt bà Hoàng trông mong nhìn thầy Mã, thầy Mã nhanh chóng giải thích,  nói đây là do hồn phách vừa mới về cơ thể cũ, còn chưa ổn định lắm, cần phải có thời gian để thích ứng.  Nhà Hoàng không cần gấp gáp, đợi mấy ngày nữa thì mọi chuyện sẽ tốt.

Suốt đêm không nói, đến ngày hôm sau quả nhiên Hoàng Trung Cường tỉnh lại lần thứ hai. Tuy rằng vẫn còn chút suy yếu,  thần trí vẫn chưa tỉnh táo lắm nhưng so với bộ dạng như đã chết trước kia thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Chẳng qua thoạt nhìn sắc mặt Hoàng Trung Cường còn kém hơn so với lúc bị bệnh, chỉ vì người đã tỉnh lại nên nhất thời không ai chú ý tới.

Thầy Mã tiếp tục cho Hoàng Trung Cường uống cái nước đen đen đêm đó.

Trần Kim Phát thấy mọi chuyện ổn rồi thì nói với Ngụy Thời rằng cả hai cần phải trở về. Dù sao ở mãi trong nhà người khác cũng không tốt lắm, sau khi Ngụy Thời do dự một chút thì gật đầu đồng ý, vì thế hai người bọn họ dự định nói với bà Hoàng một tiếng rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Bà Hoàng khách sáo nói với bọn họ đôi ba câu, để cả hai ở lại chơi thêm hai ngày nữa, nhưng bọn họ vẫn khăng khăng phải đi, nên đành mời hai người ở lại ăn cơm trưa. Trần Kim Phát đồng ý còn Ngụy Thời thì sao cũng được nên không có ý kiến gì, bà Hoàng vui vẻ kêu người trong nhà chuẩn bị đồ ăn.

Lúc ăn cơm, Trần Kim Phát lại uống rượu với người ta, vừa uống là không dừng. Chờ đến khi ăn xong thì đã  là bốn giờ chiều,  không còn xe để về.  Hoàng Tử Cường liền nói để mình lấy xe máy đưa bọn họ đi, sau khi chuẩn bị một chút, đưa đẩy tới lui mấy lần thì cuối cùng cũng lên đường.

Nói cũng lạ, lúc này chỉ mới bốn giờ chiều nhưng sắc trời lại âm u.

Cũng không phải như trờ muốn mưa hay thời tiết oi bức,  mà là do mùa đông nên tầng mây dày che đi ánh mặt trời vốn chẳng có bao nhiêu, đến gió cũng lạnh buốt. Xe máy chạy trên đường nhỏ giữa những đồng ruộng, Ngụy Thời vừa nhìn thì biết đây không phải là con đường lần trước tới, anh hỏi Hoàng Tử Cường một tiếng, Hoàng Tử Cường vừa chạy xe vừa nói át tiếng gió, con đường này ra ngoài trấn gần hơn một chút.

Không lâu sau mô tô chạy vào núi, trên đất hoang hai bên sườn núi xuất hiện một số mồ mả.

Chạy không được bao lâu thì Hoàng Tử Cường đột nhiên ngừng xe lại, Trần Kim Phát còn tưởng xe có vấn đề, ngó hai vòng từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hoàng Tử Cường đang im thin thít, “Anh Hoàng, xe hư hả?”

Hai mắt Hoàng Tử Cường nhìn vô thần,  cứng ngắc xoay người bỏ đi.

Trần Kim Phát đứng phía sau gọi, “Này này, anh Hoàng, anh nói gì đi chứ!”

Mặt đường gần đó gồ ghề, gió núi thổi qua khiến rừng cây bên cạnh lao xao rào rạt, từng phiến cỏ hoang dù không gió vẫn lay động không dứt. Lúc này, thần kinh thô như Trần Kim Phát cũng nhìn ra được có chuyện gì không ổn, gào cũng không gào được nữa, trong lòng run sợ đứng nhìn Ngụy Thời.

Ngụy Thời nhìn về cuối đường, bóng dáng Hoàng Tử Cường đã gần như biến mất, cùng lúc đó lại xuất hiện hai bóng người khác đi tới. Đến gần thì mới thấy đó là thầy Mã và đồ đệ của ông ta. Nhìn thoáng qua tưởng bọn họ đi rất chậm nhưng thực tế thì đã lướt nhanh tới trước mặt hai người Ngụy Thời.

Thầy Mã nhắc, “Thiên nhai có đường người không đi, địa ngục không cửa người lại vào. Cậu đừng trách tôi lòng dạ độc ác, tôi chẳng còn cách nào khác, không muốn rước phiền phức vào người thì đành phải vậy thôi.”

Ngụy Thời mắng một câu, “Tôi không tìm ông gây phiền thì thôi, cớ sao ông lại đến tìm tôi?”

Thầy Mã đứng ở chỗ đó nói, “Cậu có biết quy củ hay không? Chẳng lẽ là đệ tử môn phái nào đó thì được phép làm càn hay sao? Chỗ người khác làm việc, cậu vô duyên vô cớ ở đấy còn không phải muốn tìm rắc rối hay sao.”

Ngụy Thời nghẹn họng, anh quả thật không nghĩ đến chuyện này, ông Từ không dạy cho anh cái gọi là kiêng kị trong nghề.

Mà dù có như vậy đi nữa thì không lý nào anh đứng đó chờ chết, anh nhìn Thầy Mã đầy đề phòng thì thình lình dưới chân vang lên thanh âm va chạm. Trần Kim Phát đứng sau anh hét to một tiếng, Ngụy Thời vừa quay đầu thì thấy không biết từ khi nào dưới đất đã xuất hiện hai quỷ hồn đang nắm lấy chân Trần Kim Phát cố sức kéo, bên cạnh anh cũng đã có vài quỷ hồn vây lại.

Ngụy Thời không vội không loạn, khẽ cong thắt lưng, anh vươn tay chộp lấy những quỷ hồn đó. Quỷ hồn bị anh nắm được vừa kêu ré lên đã bị ném bay ra xa, tay Ngụy Thời di chuyển trên mặt đất rồi đột nhiên dừng lại. Anh nhìn khối đất trước mặt mình, tay trực tiếp vươn thẳng vào trong đó.

Thứ bên trong bị anh lôi ra nửa thân trên mặt đất, nửa thân dưới mặt đất, Ngụy Thời vừa thấy đây còn không phải là đồ đệ của thầy Mã hay sao.  Anh còn tưởng đồ đệ kia kia luôn tránh người vì sợ người lạ, hóa ra không phải.

Đôi mắt tên đồ đệ đó nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, trên mặt còn có những vết bầm đen*, cậu ta là thây ma.

(*) những vết lốm đốm trên người chết.

Thầy Mã này quả thật có bản lĩnh, có thể khiến cho xác chết hoạt động tự do như người sống. Ngụy Thời bị mùi thối trên người tên đồ đệ ấy làm cho hoảng sợ, trong lòng lờ mờ có chút cảm giác không ổn. Ngay cả xác chết bảo bối này thầy Mã cũng dùng tới, xem ra ông ta không tính buông tha anh.

Bốn phía dần tối đen, gió chợt ngừng thổi, cây cối cỏ dại lặng yên không tiếng động.

Cảm xúc Ngụy Thời vốn đang bối rối chợt bình tĩnh trở lại, anh nhìn thầy Mã, giọng nói không hề kiên nhẫn, “Vốn không muốn quản chuyện không liên quan, nhưng ông đã tìm đến cửa thì tôi cũng tiễn một đoạn.” Khó trách trước khi rời đi, ông Từ ngàn nhắc vạn dặn anh phải cẩn thận, nhưng mà rắc rối bây giờ đâu phải chỉ cần cẩn thận là có thể qua? Giải thích mọi chuyện? Chỉ có người điên mới làm, anh rõ ràng chỉ đứng ở bên xem thôi mà cũng kéo anh xuống nước cho được.

Thầy Mã không nghĩ tới Ngụy Thời sẽ kiêu ngạo như vậy, tức quá hóa cười, “Được, được, có can đảm, vậy để tôi xem bản lĩnh của cậu có giống như gan của cậu không?”

Thầy Mã lại gọi ra một ít cô hồn dã quỷ nhưng bọn chúng chỉ an tĩnh đứng ở đằng kia, không chịu tới bắt tên nhóc khoác lác không biết ngượng này. Ngụy Thời nhếch ngón trỏ về phía ông, ý thách ông cứ việc làm phép, anh tiếp hết.

Mặt thầy Mã có chút nhăn nhó, thằng nhóc này có cách thức làm cho mấy quỷ hồn không nghe ông sai khiến. Ông để lại mấy quỷ hồn bên cạnh mình, chỉ sử dụng thủ hạ là xác sống nhào đến. Lúc này cái xác cũng thay đổi hình dạng, trên mặt mọc ra rất nhiều lông đen, ngón tay dần dần biến đen, năm ngón mở ra vừa già vừa dài, miệng phát tiếng rít ù ù  nhào đến hướng Ngụy Thời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.