Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 201: Khốn sát



Đầu óc không tỉnh táo như thường ngày, tay chân cũng không linh hoạt như cũ, vô tri vô giác, giống như mất hồn, ban đầu anh còn tưởng rằng do chuyện Ngụy Hân đả kích khiến anh thương tâm, nhưng mà sáng nay nhìn vào gương thấy ấn đường phát xanh, hiển nhiên là hồn phách không ổn.

Có lẽ là do tác động tâm lý, Ngụy Thời cứ cảm thấy Ngụy Hân nhìn có gì đó không giống với ngày hôm qua.

Ánh mắt anh kín đáo nhìn Ngụy Hân từ trên xuống dưới, sau đó tay trái chậm rãi vươn ra, lần mò trên áo len của Ngụy Hân một chút, rồi dùng ngón cái thờ ơ vân vê chút bùn dính trên ngón trỏ.

Ngụy Thời tự nhận trí nhớ cũng tạm tốt, tối hôm qua trước khi đi ngủ trên người Ngụy Hân tuyệt đối không dính tí bùn nào.

Anh nhớ tới ngày đó Ngụy Hân thoát khỏi sự khống chế của người dưỡng thi, tự mình tìm tới nghĩa địa, cướp lấy quan tài người khác trốn vào, chẳng lẽ, tối hôm qua cũng xảy ra cái quỷ gì?

Ngụy Thời nhìn chằm chằm mặt Ngụy Hân đến xuất thần, anh lấy ra một chút “Xích tiêu”*, thứ này trong thuật Mao Sơn là thuần dương, hiệu quả so mực đỏ còn tốt hơn rất nhiều, đương nhiên giá cả thì mực đỏ cũng không sánh bằng, Ngụy Thời có được là do ông Từ cho anh trước lúc rời đi, lúc Từ lão tam đem đồ vật giao đến tay anh, vẻ mặt rất khó nhìn, giống như ai xẻ thịt ông vậy.

*Nitrate đỏ

Lấy xích tiêu làm vật dẫn, Ngụy Thời bày một cái “Khốn sát lao”* đơn giản.

*Tù nhốt

Trong thuật Mao Sơn cương thi là vật âm sát, “Khốn sát lao” này chuyên môn dùng để nhốt cương thi, khiến chúng nó không thể làm chuyện ác được, Ngụy Thời bày trận này thuộc loại đơn giản nhất, “Khốn sát lao” chân chính thậm chí có thể trấn áp được cương thi vạn năm “Bất hóa cốt” (không hóa xương) trong truyền thuyết.

Ngụy Thời tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo được cái giường Ngụy Hân đang nằm sát tường kia ra được một khe hở đủ một người nằm, sau đó, bắt đầu bày trận vẽ bùa quanh giường, bởi vì có “Xích tiêu” nên không cần phải đi mua gà trống, đỡ đi một chuyện.

Trận pháp phiền phức, từ từ thành hình.

Ngụy Thời ngồi chồm hổm trên mặt đất một lúc lâu, rồi đột ngột đứng lên nên trước mắt tối sầm, anh vội vàng vịn lấy giường, cả người ngã về phía trước, khéo sao đụng phải Ngụy Hân, cách mặt cậu không đến một nắm tay. Ngụy Thời nhìn gương mặt đẹp đẽ quen thuộc trước mắt, vươn tay, rất vô lương tâm mà vỗ vỗ vài cái, “Thằng nhóc thối, không có việc gì thì đừng tìm rắc rối cho anh của cậu, ba cái chuyện phiền phức này anh mày đủ nhiều rồi.”

Ban ngày Ngụy Thời không ra khỏi cửa, anh bắt điện thoại cậu gọi tới muốn anh tới nhà ăn cơm, Ngụy Thời nói mình đang tìm công việc làm thêm ngoài giờ, chờ hai ngày nữa sẽ tới; tiếp điện thoại của bác Trịnh, hỏi khi nào anh khai đàn được, Ngụy Thời nói nếu như đêm nay mọi thứ đều thuận lợi thì năm ngày sau sẽ thực hiện nghi thức dời quan rồi an táng, đến lúc đó anh sẽ tới cửa; gọi cho La Chí Dũng thì cậu không bắt máy.

Thời gian còn lại, Ngụy Thời mượn  《 Táng kinh 》, 《Táng thư 》* vài loại sách khác nhau, đọc chăm chú, vừa đọc vừa ghi những thứ quan trọng xuống, phòng này âm khí nặng, Ngụy Thời dùng máy sưởi ấm bằng điện, không lâu sau vẫn lạnh đến mức chân tay run cả lên.

*Kinh an táng và sách nói về mai táng

Hơn nữa hai ngày này Ngụy Thời cảm thấy tình trạng mình cũng không tốt lắm.

Đầu óc không tỉnh táo như thường ngày, tay chân cũng không linh hoạt như cũ, vô tri vô giác, giống như mất hồn, ban đầu anh còn tưởng rằng do chuyện Ngụy Hân đả kích khiến anh thương tâm, nhưng mà sáng nay nhìn vào gương thấy ấn đường phát xanh, hiển nhiên là hồn phách không ổn.

Mãi cho đến buổi tối, Ngụy Thời bọc mình cực kỳ kín kẽ, đóng cửa sổ khóa cửa ngoài, chậm rãi rời nhà đi thẳng đến bờ sông Tương Giang. Đang giữa khuya, đường lớn bên sông không có một bóng người qua lại, tuyết mới rơi trước đó không lâu, trên cây, trong góc đường vẫn còn tuyết đọng lại, gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi lại đây, mang cái ẩm ướt trên sông, lạnh đến thấu tim.

Ngụy Thời đứng trong góc tránh gió, đốt lên một điếu thuốc.

Cứ như vậy từng hơi, từng hơi thuốc hà vào không khí, rất nhanh, tàn thuốc rơi đầy đất quanh chân anh, Ngụy Thời không cần nhìn di động, chỉ dựa vào âm khí lan tràn khắp chung quanh thì biết thời gian đã gần tới—— chợ quỷ sắp mở cửa.

Không biết sương mù xám trắng toát ra từ nơi nào bao phủ toàn bộ đường lớn bên bờ sông, còn từ từ trôi xuống bên sông mãi cho đến khi hóa thành một thể với bụi nước trên mặt sông, sương tràn đến nơi nào, nơi ấy chỉ còn là một mảnh tĩnh mịch.

Tay Ngụy Thời đút trong túi quần, đi tới.

Trong màn sương mờ mờ ảo ảo có thể nhìn thấy một ít bóng ma, mơ hồ không rõ, nhìn từ xa thì giống như người nhưng tới gần thì không nhìn thứ gì cả, gần hơn nữa lại cảm thấy áp lực. Ngụy Thời bình tĩnh đi vào màn sương, nói cũng lạ, lúc ở bên ngoài màn sương thì thấy không rõ lắm những thứ ở bên trong, nhưng một khi hòa mình vào đám sương ấy thì tầm nhìn ngược lại rõ ràng không ít.

Ít nhất, Ngụy Thời đã có thể rõ ràng thấy được mọi thứ trên đoạn đường lớn bên bờ này.

Vài con ma trơi bay lơ lửng trong màn sương, trên con đường lớn có thưa thớt người đứng, một số người trong họ cầm theo đèn lồng giấy trắng trong tay, tỏa ra ánh sáng ảm đạm.

Ngụy Thời đi qua, một quỷ hồn ngăn anh lại, mặc một thân quan phục triều Minh, trong tay cũng cầm đèn lồng, chiếu lên gương mặt trắng bệch của gã. Vừa nhìn thấy Ngụy Thời gã liền tiến lên đón, “Vị tiểu huynh đệ này, muốn thăng quan phát tài không?”*

*Quỷ triều Minh nên mình ko Việt hóa xưng hô

Ngụy Thời nhìn bàn tay gã lật lại, trên đó xuất hiện một cái quan ấn, một cái kim nguyên bảo, quỷ hồn muốn đem những thứ này đặt trong tay Ngụy Thời. Bỗng nhiên Ngụy Thời cảm thấy quan ấn và kim nguyên bảo này thật sự là thứ tốt, thoạt nhìn cực kỳ mê người, Ngụy Thời nuốt nuốt nước miếng, tay anh cứ ngứa ngáy, trong lòng có một thanh âm đang nói với anh, “mau nhận đi, mau nhận đi, mau mau nhận, nhận nó rồi những ngày sau này của mày sẽ cực kỳ sung sướng, muốn cái gì có cái đó…”

Đúng vậy, anh còn đang kiên trì cái gì cơ chứ? Chẳng lẽ anh không thiếu tiền? Chẳng lẽ anh không muốn làm quan to trở về làm rạng rỡ tổ tông? Chẳng lẽ anh còn phải chịu đựng sự xem thường cùng khinh thị nữa hay sao? Anh không muốn! Tay Ngụy Thời rút ra khỏi túi quần, vừa định chạm vào quan ấn và kim nguyên bảo thì năm ngón tay anh chợt thu lại, nắm thành nắm đấm, sau đó, xoay người rời đi, không chút nào để ý tới quỷ hồn kia đang gào to ở đằng sau, “Đừng đi, nếu cậu có tâm, ta tặng mấy thứ này cho cậu, quan ấn này, kim nguyên bảo này.”

Ngụy Thời không hề để ý tới, bước đi càng nhanh càng xa.

Thủ đoạn của quỷ hồn này rất cao, nếu như lúc ấy anh thật sự vươn tay nhận lấy quan ấn hoặc là kim nguyên bảo, sau khi trở về có thể thăng quan phát tài hay không thì không biết, nhưng nhất định sẽ mất mạng, thăng quan đồng âm với “Thăng quan”*, mà phát tài, đương nhiên là phát minh tài, người vừa chết, trong nhà nhất định sẽ đốt rất nhiều rất nhiều tiền vàng, đó cũng là phát tài.

*Nghĩa là vào quan tài. Hai cái này đọc giống nhau như viết khác nhau. Thăng quan trong thăng quan phát tài là 升官. Còn cái Thăng quan trong quan tài là 升棺.

Đây đều là cạm bẫy quỷ hồn thiết lập.

Người chỉ cần có lòng tham, thì sẽ rất dễ dàng rơi vào bẫy.

Ngụy Thời vừa đi mắt vừa nhìn thẳng, xuyên qua một ít quỷ hồn mời chào buôn bán, đêm nay có rất ít người sống đến chợ quỷ, có lẽ là do thời tiết rất lạnh, đột nhiên đồng tử mắt Ngụy Thời co rụt lại, không ngờ anh lại gặp người quen ở tại chợ quỷ này.

Phía trước, La Chí Dũng đang đứng cùng một quỷ hồn, một người một quỷ khe khẽ nói nhỏ, cách nhau xa, sương mù lại nặng, nghe không rõ rốt cuộc bọn họ nói cái gì.

Ngụy Thời ba bước hóa thành một bước đi tới, trong tay quỷ hồn kia cầm một xấp tiền giấy kỳ quái, nhìn qua giống như là bị người cắt thành hình cái váy.

Đi tới gần thì thấy,  mặt quỷ hồn kia hóa xanh, bảy lỗ trên mặt chảy đầy máu, ánh mắt trợn trừng ra, cả người đầy máu, phía sau lưng dường như bị thứ gì đó cắn đi một miếng thịt, lộ ra từng đốt xương cột sống trắng bệch, quỷ hồn này, Ngụy Thời cũng biết, nó chính là mục tiêu đêm nay của Ngụy Thời—— hồn phách Trịnh Đào.

Bên cạnh Trịnh Đào, còn có mấy quỷ hồn nhìn giống hắn, thân thể cũng bị cắn đến lủng lẳng rơi rớt, thoạt nhìn thê thảm vô cùng, trong tay bọn họ mỗi người đều cầm một xấp tiền giấy đủ loại hình dáng, ô tô này,  biệt thự này,  du thuyền này, quần áo  này,  trang sức này, không thiếu thứ chi, đang hướng người hoặc quỷ chung quanh chào hàng.

Xem ra người gặp cùng cảnh ngộ với Trịnh Đào thật không ít.

Nhưng mà, tại sao chưa từng nghe báo đài đưa tin qua?

Trong lòng Ngụy Thời nổi lên nghi ngờ, La Chí Dũng ở bên kia dường như đã thỏa thuận xong với quỷ hồn Trịnh Đào, tay duỗi ra định nắm lấy xấp tiền giấy. Ngụy Thời vừa thấy không tốt, nếu mà nhận thứ này La Chí Dũng nhất định sẽ có nguy hiểm. Vào lúc này Ngụy Thời cũng không thèm đoái hoài gì tới những điều kiêng kị ở chợ quỷ nữa, anh vội giương tay  cầm lấy tay La Chí Dũng, kéo cậu ta về bên này.

Cứ như vậy giao dịch bị đứt đoạn.

Quỷ hồn xung quanh đều ngừng lại, nhìn về hướng Ngụy Thời.

Ngụy Thời mắng một câu, La Chí Dũng vẫn còn đang ngẩn người, giống như không kịp phản ứng, Ngụy Thời biết phá hủy quy củ ở chợ quỷ thì phải gánh vác hậu quả nặng nề, chỉ có điều anh cũng không phải dạng người thành thật chịu trả giá lớn, không nói hai lời, lôi La Chí Dũng xoay người bỏ chạy.

Các quỷ hồn bị kinh động, xôn xao hẳn lên, ngay cả gió sông cũng không thể thổi bay sương mù cuồn cuộn, dường như đang muốn nuốt hết thảy mọi thứ xung quanh. Ngụy Thời cảm thấy mình đang hít vào không phải là không khí mà là sợi bông, ngực khó chịu chóng mặt, chạy chưa được vài bước, chân liền nặng đến mức nhấc không lên nổi.

Dù sao chạy cũng không thoát, Ngụy Thời quyết định không chạy.

Anh dừng lại, hỏi La Chí Dũng, ” Tại sao cậu lại ở chỗ này?”

La Chí Dũng ngơ ngác sững người, “Trình Dao nói muốn bộ quần áo kia cho nên tớ đến đây mua cho cổ.”

Ngụy Thời nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của cậu ta, lại mắng một câu, thằng này quả nhiên là bị quỷ mê đầu óc rồi.

La Chí Dũng đứng đó còn nói,  “ Vừa rồi thiếu chút nữa tớ đã mua được, đều là do cậu phá hư, không được, Trình Dao nói cô ấy không muốn cái gì hết, chỉ muốn bộ quần áo kia thôi, cổ đồng ý rồi, chỉ cần tớ mua được thì cổ sẽ làm bạn gái tớ, cậu đừng phá nữa, để tớ đi.”

Cậu vừa nói vừa quay lại chỗ cũ.

Ngụy Thời bị tức đến cười, nhanh chóng giữ chặt cậu ta lại.

Thằng này thật muốn sắc chứ không muốn sống nữa mà.

La Chí Dũng dùng sức bẻ ngón tay Ngụy Thời ra, tay cậu ta cứng ngắc lại lạnh như băng, không biết là do đêm đã khuya nhiệt độ không khí xuống thấp hay là do âm khí chung quanh rất nặng. Ngụy Thời có chút không kiên nhẫn, chần chờ  như vậy, Trịnh Đào và mấy quỷ hồn kia đã gần đuổi kịp, Ngụy Thời ném ra đậu tương đã ngâm qua máu gà một ngày một đêm nhưng chỉ đủ ngăn cản chúng nó một chút, lát sau đã bị âm khí ăn mòn, mất đi tác dụng.

Quỷ hồn chung quanh rất nhiều lắm, Ngụy Thời cũng không dám đánh ngất xỉu La Chí Dũng còn đang suy nghĩ muốn đi mua  xấp tiền giấy hình váy áo kia về dỗ bạn gái kia, người ngất đi thì hồn phách liền không ổn, rất dễ dàng bị quỷ nhập vào người, huống chi cả hai đang ở chợ quỷ, hơn nữa âm khí rất nặng, ngay cả không ngất cũng có khả năng bị quỷ nhập vào người.

Nhưng nếu không giải quyết La Chí Dũng,  cậu ta lại cứ ở bên cạnh phá hỏng chuyện, Ngụy Thời cũng không rảnh tay đối phó với  quỷ hồn đang vây trước mắt, anh đành phải khống chế  La Chí Dũng trước, nắm mũi ép cậu ta há miệng rồi đổ đống đậu tương ngâm máu gà còn lại vào. La Chí Dũng lập tức kêu á lên, muốn nhổ đống đậu tương trong miệng ra, Ngụy Thời làm sao để cậu ta có cơ hội này, anh dùng sức khép miệng cậu lại, ép cậu nuốt vào.

May mắn là hiện tại La Chí Dũng thần chí không rõ, nếu không thì cũng không dễ dàng đối phó như vậy.

La Chí Dũng bị cổ họng đầy đậu tương làm nghẹn, mắt trắng dã, muốn mất nửa cái mạng.

Nhìn thảm trạng vô cùng đáng thương của cậu, Ngụy Thời ngay cả một chút cảm giác tội lỗi cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.