Dị biến trên người Ngụy Hân, khiến Ngụy Thời không tái tiếp tục đút máu tươi cho cậu, anh thở dài, nhéo nhéo mặt Ngụy Hân, “Không uống nữa, còn uống tiếp chắc sẽ xảy ra chuyện.”
Đảo mắt đã qua hai ngày.
Hai ngày này, Ngụy Thời không làm chuyện gì khác, chỉ trông nom Ngụy Hân.
Ban đầu, Ngụy Thời thấy máu gà máu vịt có tác dụng, lập tức mua liền mười, hai mươi con gà sống về, tại sao lại phải mua gà sống? Bởi vì chỉ có máu gà vịt giết tại chỗ thì mới dùng được. Ngụy Thời lớn như vậy còn chưa từng giết qua nhiều gà vịt như thế này, mùi máu nồng nặc khiến sắc mặt anh hết trắng lại xanh.
Dù là mua gà mua vịt, hay là giết gà giết vịt, đều phải tránh người, chẳng khác gì ăn trộm, sợ người xung quanh mình nghi ngờ, nếu như bị người ta phát hiện mình dấu xác người trong phòng, chỉ sợ sẽ tóm lên cục cảnh sát.
Tối hôm đó, Ngụy Thời bưng chén máu gà còn bốc hơi nóng đi tới bên giường.
Ngụy Hân nghiêm túc ngồi ở đó, mặt xanh môi trắng, hai mắt khép hờ, lưng thẳng đứng, mặc quần áo Ngụy Thời, có chút rộng, bọc cả người lại, làm cho gương mặt nhìn càng nhỏ hơn, cằm nhọn ra một chút, trẻ tuổi ra không ít.
Ngụy Thời giơ tay, sờ tóc Ngụy Hân.
Tóc mềm mại mà lạnh như băng, lướt qua ngón tay tựa như môt mảng sương mù ẩm ướt u ám.
Ngụy Thời vò vò tóc cậu, nói, “A Hân, ăn cơm.”
Máu gà máu vịt này ngày ăn ba bữa cộng thêm bữa khuya, có lẽ là do tác dụng tâm lý, Ngụy Thời cảm thấy sắc mặt Ngụy Hân dường như khá hơn được một chút, gương mặt nguyên bản trắng bệch, dường như bắt đầu có màu máu, mà ngay cả các đốt ngón tay cứng ngắc, cũng có vẻ linh hoạt hơn một ít, là do Ngụy Thời ra sức ép cậu, lúc kéo cậu đi tới đi lui, có thể cảm nhận rõ ràng được
Ngụy Thời đặt cái chén xuống bàn nhỏ đằng trước, sau đó dùng tay cạy miệng Ngụy Hân, múc từng muỗng máu đút vào, màu máu đỏ tươi dính trên môi Ngụy Hân, Ngụy Thời lấy khăn lau cho cậu, hơi dùng lực một chút, không cẩn thật chọt phải răng nanh Ngụy Hân răng nanh.
Bàn tay cảm giác có phần không đúng, Ngụy Thời nghi hoặc rờ rờ răng nanh Ngụy Hân.
Sau đó, anh hoảng hốt.
Vốn cái răng nanh nho nhỏ trắng noãn, không biết từ khi nào đã dài ra hơn phân nửa, giống với răng nanh của động vật hoang dã, vừa nhọn vừa sắc, tay sờ không khéo sẽ bị chọc thủng, Ngụy Thời với tay vào trong miệng Ngụy Hân, sờ thật kỹ từng cây răng qua một lần sau đó dùng khăn lau khô vết máu trên tay cùng chất dịch không rõ ràng.
Bát đặt vẫn đặt trên bàn nhỏ, không động tới.
Dị biến trên người Ngụy Hân, khiến Ngụy Thời không tiếp tục đút máu tươi cho cậu, anh thở dài, nhéo nhéo mặt Ngụy Hân, “Không uống nữa, còn uống tiếp chắc sẽ xảy ra chuyện.”
Hôm nay là đêm thứ ba kể từ ngày ông Trịnh mở đạo tràng.
Ngày hôm qua ông Trịnh cũng có gọi điện tới đây, nói đã mời tới đoàn kịch đèn chiếu, Ngụy Thời đáp ứng ông rằng đêm nay nhất định sẽ đi, nghĩ đến đây, Ngụy Thời nhìn sắc trời, kỳ thật thời gian cũng không trễ lắm, mới hơn sáu giờ tối, nhưng do mùa đông nên trời tối sớm, bên ngoài đã là cảnh đưa tay chẳng thấy được năm ngón.
Từ chỗ phòng thuê ra tới ngõ nhỏ không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào ngọn đèn từ các cửa hàng ven đường cùng với các hộ gia đình, Ngụy Thời nương theo ánh sáng mỏng manh từ màn hình di động, vòng qua những ổ gà ổ voi trên đường, bước cao bước thấp đi tới trạm xe bus.
Trời hôm nay đặc biệt tối.
Đợi nửa ngày xe bus vẫn chưa tới, trời rất lạnh, trạm xe bus không có mái che, bốn hướng gió lùa, hít vào không khí lạnh lẽo cóng người khiến cả tim phổi đều đau, Ngụy Thời đứng ở đó dậm dậm chân, nhìn thấy một chiếc taxi trờ tới, vội vàng phất tay dừng lại.
Ngụy Thời chạy tới mở cửa xe, nói với bác tài, “Hôm nay trời lạnh đến kỳ lạ.” Bác tài cười cười nói, “Đúng vậy, đã lâu không trải qua mùa đông lạnh như thế này rồi.”
Ngụy Thời buông bỏ mọi chuyện, cười nói hàn huyên với bác tài.
Đến nơi rồi, anh để bác lái xe dừng tại ngõ đợi anh một lát, bác đồng ý, để tiết kiệm thời gian, Ngụy Thời chạy tới gian phòng La Chí Dũng thuê trước, anh gõ cửa “Ầm ầm ầm”, mấy ngày qua anh có đi tìm một lần La Chí Dũng, cậu vẫn luôn ngồi ở trong phòng, ngay cả cửa cũng chưa từng bước qua, cả người cứ tỉnh tỉnh mê mê, đói bụng lả người cũng không biết.
Ngụy Thời cảm thấy, qua vài ngày nữa, chẳng cần đợi ác hàng phát tác, cậu ta đã tự ép mình toi đời rồi.
Trong phòng không ai trả lời, Ngụy Thời vừa đập cửa rầm rầm vừa cao giọng hô, “La Chí Dũng, mau mở cửa cho ông, cậu chết ở trong phòng rồi? Chưa chết thì mau đứng lên mở cửa cho ông, La Chí Dũng, mở cửa!” Cả tòa nhà chỉ nghe mỗi giọng Ngụy Thời, có người cảm thấy bị làm phiền, bắt đầu chửi bới.
Chờ đến khi Ngụy Thời không thể kiên nhẫn nữa, tính đá cửa xông vào thì rốt cục cửa cũng mở ra, La Chí Dũng lảo đà lảo đảo đứng ở cửa, có hơi lại chẳng có sức mà nói, “A Thời? Sao cậu lại tới đây.”
Ngụy Thời ác độc cốc mạnh đầu La Chí Dũng, “Ông đây tìm cậu có việc, theo tớ ra ngoài một chuyến.”
La Chí Dũng gãi đầu, vừa định từ chối, nhưng nhìn thấy mắt Ngụy Thời lộ ra hung quang, bộ dáng ác độc, tay giơ lên cao làm ra vẻ chuẩn bị đập xuống, liền thức thời nuốt lời vào, theo Ngụy Thời ra cửa.
Dùng dằng như vậy, đã tốn hết mười mấy phút đồng hồ.
Lúc ra đến ngõ, Ngụy Thời còn lo lắng bác tài chờ không nổi đã bỏ đi rồi, không bác rất giữ chữ tín, xe còn đậu ở chỗ đó, Ngụy Thời tha La Chí Dũng chạy tới, thân thể La Chí Dũng suy yếu, chạy chưa được vài bước đã thở không ra hơi, tiếng hít vào thở ra nghe như tiếng kéo bễ.
Hai người lên xe, một đường không nói chuyện.
Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng niệm kinh, tiếng nhạc từ nhà ông Trịnh.
Người đoàn kịch đã tới từ sáng sớm, bởi vì này mấy ngày chưa xảy ra chuyện gì nên người trong thôn cũng từ từ kéo tới giúp đỡ, nghe thấy đêm nay có kịch đèn chiếu cực hiếm tới, già trẻ lớn bé tới không ít người, vai kề vai chen chúc trong nhà ông Trịnh.
Ngụy Thời đem La Chí Dũng đưa đến trên lầu, nhìn phía dưới sân khấu kịch tử.
Giống như những loại kịch khác, sân khấu kịch đèn chiếu dựng ngoài trời, trong nhà không đủ rộng, hai mùa xuân hạ thì còn ổn, người còn chịu được, đến thu đông thì nhiệt độ không khí quá thấp nên có phần khó chịu, hồi trước thì dùng vải trắng nhét kín mấy lỗ thông khí quanh lều, bây giờ thì có ny lông, mọi thứ trở nên đơn giản hơn. Nhưng dù như thế thì vẫn lạnh cóng người, cho nên chủ nhà nào tốt bụng với chu đáo thì sẽ chuẩn bị rất nhiều chậu than nhỏ, lò than đó, máy sưởi ấm cho những người đến xem diễn dùng.
Ngụy Thời mang theo La Chí Dũng ngồi ở ban công lầu hai xem kịch.
Sân khấu kịch vừa nhìn đã hiểu.
Ngụy Thời cũng giống như mấy người tò mò ở bên dưới, chưa từng xem qua kịch đèn chiếu, nhìn màn sân khấu màu trắng phía dưới, cùng với bóng dáng người đoàn kịch ở phía sau hiện lên màn, đi tới đi lui, lúc ẩn lúc hiện, đó là bọn họ đang làm công tác chuẩn bị trước lúc bắt đầu.
Mãi cho đến tám giờ tối, buổi diễn rốt cục mở màn.
Kịch đèn chiếu chỉ dùng để da thú hoặc giấy cạc-tông cắt thành hình nhân vật, dùng đèn chiếu ảnh lên màn trắng sân khấu rồi diễn kịch, phía sau có người chuyên môn vừa thao túng ảnh da, vừa xướng ca, đồng thời đoàn hát sẽ phối nhạc, các tiết mục kịch cũng đa dạng, có các câu chuyện dân gian, cũng có truyền thuyết thần thoại, lịch sử diễn nghĩa không trừ cái nào.
Ngụy Thời nhìn buổi mở màn vô cùng náo nhiệt bên dưới.
Những cái bóng tinh tế khéo léo hiện lên màn sân khấu diễn vở kịch buồn vui li biệt, người phía dưới, mặc kệ có nhìn ra được nội dung hay không thì vẫn làm ra âm thanh cổ vũ, cùng với tiếng nhạc réo rắt, hơn nữa còn có âm phối theo kịch hoặc hát hoặc nói, vừa hay tất cả quyện lại bổ trợ cho nhau.
Nhưng mà, cái Ngụy Thời chú ý không phải là cái này.
Sở dĩ anh bắt buộc ông Trịnh phải mời cho bằng được đoàn kịch đèn chiếu đến là vì muốn mượn ảnh da của đoàn kịch, cái này làm từ da gia súc, trải qua hàng loạt trình tự tuyển chọn, cắt may, vẽ màu, khau, đồ nước sơn, khéo léo gọt thành.
Thông thường thì loại ảnh da này có thể dùng qua mấy đời.
Những ảnh da trải qua thời gian dài như vật, làm cái bóng ở trên màn sân khấu, bị người thao túng không biết đóng qua bao nhiêu nhân vật, lúc bạn nhìn thấy kịch đèn chiếu, những cái bóng lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn, bạn thật sự cho đó là hình ảnh phản chiếu của ảnh da hay sai? Chẳng lẽ có đôi lúc, bạn không cảm thấy cái bóng đó tự mình động sao? Không cảm thấy vẻ mặt khi cười của họ âm u khủng khiếp hay sao?
Nói ngắn gọn, thứ ảnh da này âm khí rất nặng, dễ dàng chiêu quỷ.
Kịch đèn chiếu chỉ diễn nữa giờ liền hạ, vừa tan cuộc, nhà ông Trịnh lập tức bày ra mấy bàn tiệc ăn khuya, mời người đoàn hát lại đây ăn, trong lúc bọn họ ăn uống, Ngụy Thời liền lôi La Chí Dũng đi đến nơi họ để “Gia sản”, định mượn vài cái ảnh da ra dùng.
La Chí Dũng ngu ngu ngơ ngơ bị Ngụy Thời lôi đi.
Cậu đứng ở một bên nhìn Ngụy Thời không mở thùng đồ không chút e ngại, lấy mười mấy cái ảnh da từ bên trong rồi chạy lên lầu, Ngụy Thời biết trong đầu cậu ta ắt hẳn đầy dấu chấm hỏi, nhưng hiện tại không rảnh giải thích cho cậu, nên vỗ vỗ vai La Chí Dũng, ý bảo cậu theo sau mình.
Hai người tiến đến phòng Trịnh Đào, mở cửa ra.
Đoàn kịch dưới lầu đã có ông Trịnh lo, bọn họ chỉ cần đem trả lại ảnh da đã mượn trước khi họ ăn xong là được, thời gian gấp, nhiệm vụ nặng, động tác phải mau.
Trong phòng đã căng sẵn một tấm vải trắng làm màn sân khấu, giống như cái của đoàn kịch, nhưng mà diện tích nhỏ hơn phân nửa, Ngụy Thời sắp từng cái ảnh da một ở phía sau màn, mười mấy ảnh da phủ đầy mí màn sân khấu trên đất, sau đó, Ngụy Thời đóng cửa lại, sau đó dùng cái bật lửa đốt ngọn nến phía sau tấm màn lên.
La Chí Dũng hai lần ba lượt muốn nói đều bị Ngụy Thời ngăn lại, anh bấm trên điện thoại vài chữ đưa cho La Chí Dũng xem —— đừng lên tiếng, La Chí Dũng cũng nhận điện thoại bấm lại vài chữ —— làm cái gì vậy, Ngụy Thời gãi gãi cằm, bấm lại —— cứu mạng cậu và tớ, hiển nhiên La Chí Dũng có chút kinh ngạc, bộ dáng ngu ngu ngơ ngơ cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh táo.
Ngụy Thời lấy ra tờ tiền giấy bám theo mình không tha, dùng ngón tay kẹp lấy nó đong đưa qua lại trước mắt La Chí Dũng, ánh mắt La Chí Dũng đăm đăm nhìn tờ tiền giấy đưa trái đưa phải, tay duỗi muốn giật lấy nó, Ngụy Thời biết cậu hơi có phần dại ra, không nói hai lời lấy ra một tấm bùa dán giữa mi tâm cậu.
Đôi mắt La Chí Dũng bị che lại, thần trí lại càng tỉnh táo.
Cậu vuốt vuốt lá bùa trên trán, lo lắng nhìn tình huống chung quanh.
Ngụy Thời không để ý đến cậu, nếu không phải nhất định cần có hai người mắc ác hàng ở đây, căn bản anh sẽ không kéo La Chí Dũng đến, thật ra cũng có thể tìm Đinh Mậu Thụ, nhưng là Ngụy Thời cảm thấy tên Đinh Mậu Thụ đó không phải người cùng một đường với mình, rất nham hiểm cũng rất nguy hiểm.
Ngụy Thời lấy ra một con dao nhỏ bằng đồng, cắt xuống cổ tay mình một đường, máu theo vết cắt nhỏ thành từng giọt, sau đó, anh ngẩng đầu, ý bảo La Chí Dũng đưa tay ra, La Chí Dũng xắn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay gầy guộc, Ngụy Thời chẳng hề khách khí, cũng cắt xuống một đường.
Máu sềnh sệch nhỏ vào trong cái chén sứ bé bé.
Chờ cho cái chén lưng lưng phân nửa, Ngụy Thời mới xử lý miệng vết thương.
Trong phòng rất tối, chỉ có cây nến kia phát ra ánh sáng đo đỏ, chính cái ánh sáng màu máu này làm cho cả gian phòng âm u hiện rõ ra, càng thêm đáng sợ. Màn sân khấu màu cũng biến thành màu hồng, phía trên giăng đầy bóng đen, không giống như sắc đỏ của nến thỉnh thoảng chớp lên, cái bóng vẫn không hề nhúc nhích.
Ngụy Thời lấy ra một cây bút làm từ lông tơ chóp đuôi chó mực, nhúng nhúng máu, bắt đầu vẽ xuống nền nhà.
Thứ Ngụy Thời vẽ, cực kỳ cổ quái.
Giống như một kiểu văn tự, cũng như giống như mấy hình ảnh lộn xộn mà con nít hay vẽ, hoặc nét chữ từa tự như gà bới, anh dùng thứ na ná văn tự này tạo thành một trận đồ thật lớn, bên trong trận Ngụy Thời đặt mấy cái băng ghế, trên ghế có đính một tờ giấy.
Sau khi vẽ xong, Ngụy Thời vẫy vẫy cổ tay, dùng điện thoại di động bấm vài chữ cho La Chí Dũng.