Ngụy Thời tựa như không nhận ra được chút nào, anh cúi đầu thủ thỉ, “Ngoan nào, nghe lời anh nào… giải quyết hết mấy con quỷ đó, anh sẽ không để cho lão già kia dẫn em đi, nhất định sẽ mang em theo bên cạnh anh, anh sẽ đưa em về nhà, cho dù không sống lại được nữa, cho dù vĩnh viễn là xác sống đi chăng nữa thì anh vẫn không bỏ em đâu…”
Không phải Ngụy Thời không muốn nói chuyện, mà là anh không biết phải nói cái gì.
Đầu tiên, người dưỡng thi luôn miệng nói anh đã khống chế Ngụy Hân, nhưng mà trong lòng Ngụy Thời hiểu rất rõ, anh chưa từng làm gì hết, có lẽ do mấy ngày nay cho Ngụy Hân uống một ít máu, nhưng cũng không thể vì thế mà Ngụy Hân liền ăn thịt người được, còn nghe lời anh nữa! Cho nên bây giờ muốn anh nói ra biện pháp khống chế Ngụy Hân, anh căn bản cũng không hề biết.
Tiếp theo, cho dù anh có biết cách làm đi chăng nữa thì cũng không có khả năng giao nó ra được. Tổ sư nhà ông, tính làm trò gì chứ? Nghe được Ngụy Hân bây giờ đang chịu sự không chế của anh – mặc dù chính anh cũng không hiểu được nguyên nhân trong đó – nhưng mà lòng anh vui mừng có được không? Lão là người dưỡng thi, ông đây còn chưa tính nợ với lão, vậy mà lão còn muốn tiếp tục đem Ngụy Hân về làm cái xác sống gì đó nữa? Bà nội cha cái xuân thu đại mộng nhà ông.
Sau cùng, tuy rằng có những suy nghĩ này, nhưng bây giờ Ngụy Thời cũng không thể vạch mặt người dưỡng thi, không phải anh không dám, mà là không thể. Ngụy Hân nằm trong tay lão nhiều năm như vậy, ai biết được lão ta đã động tay động chân gì chưa, anh vốn đối với mấy vụ dưỡng thi đưa thi thì dốt đặc cán mai, lỡ xảy ra sai sót gì lại hối hận không kịp nữa, vả lại, anh còn muốn cạy miệng bắt lão ta nói ra bí mật rốt cuộc là ai đưa Ngụy Hân cho ông.
Cho nên dù rằng bây giờ dù Ngụy Thời rất muốn đánh lão già trước mắt này một trận, cũng không thể nào động thủ được, còn có một lý do khiến cho anh cảm thấy băn khoăn là Ngụy Hân bây giờ có cảm giác rất khó giải quyết.
Ngụy Thời không nói gì, người dưỡng thi cũng chẳng mở miệng.
Hai người cùng phân cao thấp một phen, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, nếu đây không phải là hai người đàn ông, hơn nữa một người thoạt nhìn giống như một cổ thi thể, không chừng có người thấy được cảnh đối mặt thâm tình như vầy chắc chắn sẽ nổi da gà đầy người.
Cuối cùng thì người chịu không nổi chính là Ngụy Thời.
Cũng không phải Ngụy Thời không đủ kiên nhẫn hay sợ cái lão dưỡng thi này, lá gan của anh đâu có nhỏ như vậy chứ, vấn đề chủ yếu ở chỗ là Ngụy Thời nhớ tới La Chí Dũng vẫn còn chịu đông lạnh ngoài kia, đây mới chính là vấn đề cấp bách cần phải giải quyết.
Ngụy Thời chậm rãi nói, “Ông là người Mã gia núi Bình Long sao?”
Người dưỡng thi này vừa nhìn đã biết là bất kể là nói tới địa vị hay bản lĩnh đều không tầm thường, dám quang minh chính đại tìm đến tận cửa, nếu không phải kiêng kị Ngụy Thời khống chế được Ngụy Hân thì lão hoàn toàn không cần phải nói nhiều lời vô ích như vậy. Nhìn nét mặt lão ta u ám đến độ có thể vắt ra nước, đôi mắt thỉnh thoảng còn hiện lên tia tàn độc, cho thấy lão đang cố gắng nhẫn nại.
Người dưỡng thi nhướng mi, “Thằng nhóc cậu biết cũng không ít nha, dám chọc vào người Bình Long núi Mã Gia ta, hắc hắc.” Ánh mắt của lão giống như có thâm ý nhìn thoáng qua Ngụy Hân, ngụ ý không cần nói cũng rõ.
Ngụy Thời ngay lập tức đen mặt.
Mã gia núi Bình Long, Ngụy Thời đã từng nghe Từ lão tam nói đến.
Đi theo Từ lão tam học mấy cái trận pháp này nọ, ông già ngoại trừ là một tên địa chủ độc ác ngày ngày chèn ép Ngụy Thời thì còn là một người thích khoác lác nào là đi lại trong giới có ai là đối thủ của ổng, nào là uy phong lẫm liệt, nào là chỉnh người đến mẹ hắn cũng không nhận ra, nhờ vậy mà trong lúc tán dóc, Ngụy Thời đã ‘cẩn thận thăm dò’ biết được không ít sự tình.
Mã Gia núi Bình Long, Chung gia ở Tương Tây, Hoàng gia ở Chúc Do trại, cùng với Phong gia ở Nhạc Sơn, ngoại trừ phái Mao Sơn chính tông ra thì trong bốn đại gia tộc, Mã gia núi Bình Long là am hiểu về dưỡng thi đưa thi, Chung gia ở Tương Tây lợi lại nhất chính là cổ thuật, Hoàng gia ở Chúc Do trại thiên về vu thuật, còn Phong gia ở Nhạc Sơn thì về dưỡng quỷ.
Bốn đại gia tộc này đều là những gia tộc nổi danh học rộng hiểu nhiều, gốc rễ phức tạp ở nơi đó qua hàng trăm năm, thế lực khổng lồ, am hiểu nhiều thứ làm người ta kiêng kị, khiến cho người ngoài không dám tùy tiện trêu chọc. Sở dĩ Ngụy Thời có ấn tượng về điều này, nguyên nhân ở chỗ Từ lão tam luôn miệng khinh bỉ Mã gia núi Bình Long, nói bọn họ lớn tuổi như vậy, “Đến cuối cùng vẫn bại trong tay ông đây”, nhưng mà Ngụy Thời cũng thấy được, lúc Từ lão tam nói ra câu này thì sắc mặt có chút mất tự nhiên, không còn khoác lác vênh váo như bình thường, cho nên anh âm thầm suy đoán rằng Từ lão tam hẳn là bại trong tay Mã gia núi Bình Long mới đúng.
Có thể làm cho Từ lão tam chịu thiệt, tự nhiên cũng đủ khiến cho Ngụy Thời phải cảnh giác.
Theo như Từ lão tam nói, người Mã gia núi Bình Long đều là một đám hạ lưu vô sỉ, lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn độc ác, có thù tất báo, hơn nữa bởi vì quanh năm tiếp xúc với thi thể nên đa số đều có tính tình rất cổ quái, nhiều khi không biết anh chọc bọn họ thế nào, cho đến khi biết được thì đã biến thành thi thể luôn rồi.
Ngụy Thời nhìn người dưỡng thi của Mã gia, ánh mắt âm u, “Tôi chỉ là một tiểu bối nhỏ nhoi đương nhiên là không dám chọc tới Mã gia núi Bình Long các người, nhưng mà tôi thành thật nói cho ông biết, tôi cũng không biết phương pháp khống chế ‘xác sống’ mà các người nói là cái gì hết!”
Vẻ mặt người dưỡng thi tràn đầy hoài nghi nhìn Ngụy Thời.
Ngụy Thời không sợ ông ta nhìn, anh vốn không biết gì, cho nên ánh mắt rất đỗi thản nhiên.
Lúc này người dưỡng thi có chút chần chừ.
Ngụy Thời đã sớm nhìn ra, lão họ Mã này không trực tiếp động thủ giết anh rồi đoạt lấy Ngụy Hân, là vì lão không giải được khống chế trên người Ngụy Hân, cho nên muốn uy hiếp lợi dụng- phần lớn là uy hiếp – bức Ngụy Thời hóa giải khống chế trên người Ngụy Hân, lại còn một nguyên nhân khác nữa khiến ông ta không dám trực động thủ với Ngụy Thời, vì sao lại không dám ư? Có lẽ ông ta đã biết rõ Ngụy Thời là đồ đệ của Từ lão tam? Sợ Từ lão tam sẽ kết oán với Mã Gia núi Bình Long, biết anh là đồ đệ Từ lão tam cũng như là đổ dầu vào lửa, hoặc là ông ta cho rằng Ngụy thời có đạo thuật cao cường? Chỉ cần là người Mã gia từng trải, liếc mắt một cái cũng biết Ngụy Thời là tiểu bối, vậy thì chỉ có một nguyên nhân còn lại, một khi giết Ngụy Thời thì Ngụy Hân chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Đây chính là điều duy nhất có thể được giải thích rõ ràng.
Cũng là mấy ưu thế vỏn vẹn Ngụy Thời có trong tay.
Còn có một ưu thế nữa, chính là lúc nãy người dưỡng thi có nói, Ngụy Hân là ‘xác sống’ lợi hại nhất của Mã gia, cũng có nghĩa là, Mã gia tuyệt đối sẽ không buông tha cho Ngụy Hân, bọn họ chắc chắn sẽ dùng trăm phương ngàn kế đoạt Ngụy Hân về. Đây vốn dĩ là một chuyện phiền phức. Nhưng theo phương diện khác mà nói, cũng cho Ngụy Thời một con đường sống. Ít nhất là trước khi người dưỡng thi Mã gia có thể tìm được biện pháp giải quyết, lão sẽ không ra tay với Ngụy Thời.
Cái ưu thế cuối cùng, xét về địa vị của Ngụy Thời, sư phụ anh Từ lão tam, mà tính tình Từ lão tam lại như một cái ngòi nổ, lại vô cùng thù dai và cực kỳ bao che khuyết điểm, cho dù Mã gia núi Bình Long có lợi hại thế nào đi chăng nữa, cũng không khỏi cân nhắc nếu giết Ngụy Thời thì có thể dẫn tới Từ lão tam sẽ phát điên lên mà trả thù – về phần có trả thù hay không, đương nhiên, không cần nghĩ cũng biết nhất định sẽ có, Từ lão tam tìm đồ đệ nhiều năm như vậy, thu nhận tổng cộng hai người nhập môn, lại bị hại chết một người, mà là người ông ta kỳ vọng lớn nhất nữa, ổng mà không nổi điên lên mới là lạ.
Gương mặt gầy đét của người dưỡng thi vặn vẹo một hồi, dữ tợn đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Ngụy Thời đột nhiên đứng lên, người dưỡng thi lập tức phòng bị ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái, Ngụy Thời hướng về phía người dưỡng thi nở ra một nụ cười, bộ dáng tươi cười xán lạn khiến gương mặt ông ta vặn vẹo dữ tợn hơn, Ngụy Thời chậm rãi nói: “Tôi còn một chuyện cần phải xử lý, lão cần gì thì cứ tự nhiên.”
Ngụy Thời đi đến bên người Ngụy Hân, kéo tay cậu, tay Ngụy Hân cứng ngắt, lạnh như băng, lúc bàn tay ấm áp của Ngụy Thời nắm chặt lấy tay cậu, thoáng rùng mình một cái, Ngụy Hân đứng lên theo lực đạo không quá lớn của anh, nối theo động tác của anh chậm rãi đi ra cửa. Ánh mắt lão dưỡng thi đầy vẻ khiếp sợ nhìn thấy một màn này, lão không nghĩ ra, xác sống lợi hại nhất của Mã gia sao có thể nghe lời một người bình thường như vậy chứ… cậu ta rốt cuộc làm sao làm được chuyện này? Ngay cả bản thân lão, với tư cách là người dưỡng thi lợi hại nhất trong Mã gia, cũng phải phí hết công phu mới có thể khống chế được xác sống.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của lão ta, Ngụy Thời thuận lợi ra khỏi cửa
La Chí Dũng vẫn thật thà đứng ở cửa tiểu viện, đang đi tới đi lui, lạnh tới mức cậu không ngừng dậm chận chà tay, nhìn thấy Ngụy Thời cuối cùng cũng chịu ra, vẻ mặt chào đón như thể trút được gánh nặng, oán giận, “Tại sao lại lâu như thế, trong phòng cậu có thứ gì tớ không thể nhìn à, thần thần bí bí, hơn nửa đêm rồi, tớ lạnh đến mức sắp biến thành kem cây.” Cậu nhìn Ngụy Hân bước ra khỏi chỗ tối, bị Ngụy Thời che lấy, nói tiếp, “Ây, phía sau cậu là ai vậy? Sao tớ nhìn thấy có vẻ quen quen?”
La Chính Dũng nhìn chằm chằm Ngụy Hân.
Trong mắt người bình thường, Ngụy Hân dễ gây chú ý, xã hội hiện đại rồi, còn ai lại mặc trường bào màu đen, cũng chỉ còn có thể thấy trên TV mà thôi, còn tướng mạo của Ngụy Hân, cũng vượt xa những người đi đường khác, vả lại, Ngụy Hân bây giờ là một cái xác sống, cả người không có dấu vết của sự sống, lạnh lẽo như vậy, cứng ngắc như vậy, để người ngoài nhìn thấy, ngoại trừ tim đập mạnh ra, thì toàn thân đều rét run.
Cho nên, La Chí Dũng nhìn thoáng qua một cái rồi không dám nhìn lần thứ hai.
Ngụy Thời khô khốc nói: “Cậu không quen.”
La Chí Dũng chào Ngụy Hân một cái, chỉ có điều đã qua vài năm, Ngụy Hân đã lớn lên rất nhiều, dưới ánh sáng mờ mờ, Ngụy Hân lại che mũ chỉ chừa nửa mặt, La Chí Dũng cũng không nhận ra điều gì kỳ quái, mà anh cũng không cho La Chí Dũng nhìn tiếp nữa, sợ cậu nhìn thêm vài lần thì nhận ra Ngụy Hân. Anh đẩy một bả vai La Chí Dũng, để cậu ta quay lưng lại, “Cậu cứ đứng ở đây đi.”
Mặc dù La Chí Dũng có chút nhát gan, nhưng cũng có là ưu điểm của mình, chính là chịu nghe lời, nhất là lời từ người cậu ta tin tưởng…ví dụ như Ngụy Thời, hoặc là mẹ cậu, hơn nữa đêm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong nội tâm La Chí Dũng cũng có phần bất ổn, dưới tình huống hoang mang lo sợ thế này, nghi vấn đầy bụng lại bị Ngụy Thời cho một câu “Ngày mai sẽ nói rõ ràng” làm cậu ta nuốt vào bụng luôn.
Ngụy Thời đi đến bên người Ngụy Hân, đưa miệng kề sát lỗ tai cậu, hạ thấp giọng nói: “Ngụy Hân, giúp anh một chuyện, giải quyết hết mấy con quỷ đang bám trên người tên này đi.”
Ngụy Hân vẫn không nhúc nhích, gương mặt tái nhợt dưới ánh sáng mờ mờ, mang theo một loại quỷ mị kỳ lạ cùng yêu dị, chỉ cần nhìn cậu vài lần, ánh mắt giống như dính vào người, không thể nào dời đi được, tựa như biết rõ trước mặt là một cái hồ sâu nhưng vẫn không tự chủ được mà nhảy vào.
Ngụy Thời dường như cũng vướng phải loại mê hoặc này, càng lúc càng sát lại gần.
Thanh âm cũng dần dần hạ xuống.
Giọng nói đã nhỏ, lại thêm mấy động tác như vậy, càng làm tăng thêm vẻ mập mờ.
Ngụy Thời tựa như không nhận ra được chút nào, anh cúi đầu thủ thỉ, “Ngoan nào, nghe lời anh nào… giải quyết hết mấy con quỷ đó, anh sẽ không để cho lão già kia dẫn em đi, nhất định sẽ mang em theo bên cạnh anh, anh sẽ đưa em về nhà, cho dù không sống lại được nữa, cho dù vĩnh viễn là xác sống đi chăng nữa thì anh vẫn không bỏ em đâu…”
Sau đó, những lời nói kia cứ liên miên thầm thì, không giống như khuyên bảo, cũng không giống chú ngữ khống chế, mà càng giống như một lời hứa hẹn, một lời thề, một loại đau đớn từng khắc sâu cùng với cuộc tìm kiếm dài đăng đẵng đến cuối cùng đã tìm ra.
Ngụy Thời còn đang nói… bỗng nhiên Ngụy Hân cử động.
Cậu duỗi đôi tay ra trắng bệch, mò tới trên lưng La Chí Dũng.