Ngụy Thời biết mình tạm thời an toàn, cũng không biết rối gỗ trên tay có thể chống chọi được bao lâu, nhưng mà, anh cũng không cho rằng rối gỗ này có thể phá “Bách sát trận”, nếu không ra khỏi “Bách sát trận” được, dựa vào âm khí cùng sát khí cuồn cuộn không dứt chung quanh là có thể diệt sạch bọn họ, cho nên một khi tình huống chuyển biến tốt, Ngụy Thời liền lập tức quyết định tiếp tục đi về phía trước.
Trong “Bách sát trận” không có đường lui, chỉ có thể đi tới.
Ngọn đèn đã nhuốm âm khí trong “Bách sát trận”, sát khí không sạch sẽ, không dùng được.
Ngụy Thời có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua, từ trong bao lấy ra một cây nến nhỏ, dùng bật lửa đốt nó lên, ngọn đèn như hạt đậu, lay động bất định theo âm khí, sát khí chung quanh, hai lần ba lượt Ngụy Thời tưởng nó sẽ bị dập tắt, không ngờ lại sáng trở lại.
Một tay Ngụy Thời kéo Ngụy Hân, một tay cầm cây nến, từ từ tiến về phía trước, về phần rối gỗ kia thì bị giấu ở trong ngực, lúc đi ngang qua cây đèn kia, Ngụy Thời nhìn thoáng qua, dưới ngọn lửa xanh u ám đã không còn bóng dáng của Đinh Mậu Thụ, ở trên mặt đất, có một vũng chất lỏng màu đen, nhìn như là mỡ —— đó là thứ còn sót lại sau khi hồn phách đã bị đốt.
Lần này, Trình Dao là chân chân chính chính hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.
Mà Đinh Mậu Thụ, không biết có chạy trốn được chưa.
Bởi vì vẫn luôn vắt óc suy nghĩ làm thế nào để ra khỏi cái “Bách sát trận” này, cho nên Ngụy Thời không chú ý tới Ngụy Hân mà anh luôn cho rằng “rất ngoan ” có phần khác thường.
Đôi mắt Ngụy Hân chỉ có tròng trắng, không có tròng đen, mà hiện tại trên đồng tử xám nhạt hình như có màu máu ẩn ẩn hiện hiện, nhàn nhạt, không dễ phát hiện, khiến cho cả người Ngụy Hân vốn dày đặt tử khí lại tăng thêm một tầng tà khí quỷ mị.
Theo thời gian dần trôi, màu máu càng lúc càng đậm.
Mà gương mặt cứng ngắc của Ngụy Hân, cũng xuất hiện một ít biến hóa rất nhỏ—— dường như dây thần kinh gắn liền cơ bắp vốn đã chết bây giờ bắt đầu động đậy lại, thế cho nên thỉnh thoảng cơ mặt cậu giật giật một chút —— Ngụy Hân dường như đang từ từ “Sống lại”.
Ngụy Thời mang theo Ngụy Hân đi được mấy phút đồng hồ —— có lẽ là mấy phút đồng hồ, có lẽ là lâu hơn một chút, bên trong “Bách sát trận”, cảm xúc đều bị xoay chuyển, bóp méo, khó có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác, dù là thời gian hay là phương hướng—— chum quan tài kéo dài hai bên thạch động, được sắp xếp dọc đường đi, liếc mắt nhìn không thấy được đầu đuôi, đầu người âm u phát ra thanh âm đau thương buồn bã, tiếng gào khóc mang theo oán độc khôn cùng.
Tiếng khóc vang lên không dứt bên tai.
Khí đen tràn ngập chung quanh Ngụy Thời, ngăn cản không nổi âm khí, sát khí từ “Bách sát trận” vốn là khí đen dày đặc, nay từ từ loãng ra, Ngụy Thời lấy rối gỗ từ bên trong túi ra, nương theo ánh nến cẩn thận nhìn thoáng qua, trên rối gỗ đen kịt, dọc theo vết máu xuất hiện rất nhiều khe nhỏ.
Ngụy Thời không còn nhiều thời gian nữa.
Lúc này, Ngụy Thời nhưng không tiếp tục đi nữa mà ngược lại anh dừng chân, đứng tại chỗ, cau mày, không ngừng suy nghĩ, anh bị âm khí sát khí trong “Bách sát trận” ảnh hưởng, đầu bị choáng váng, suy nghĩ bị mê hoặc cũng không phải không có khả năng.
Đoạn đường bọn họ đi này, sơn động không xuống dốc, cũng không phải hướng lên cao, mà là một đường thẳng, địa thế không có gì nhấp nhô, theo lý mà nói, cái sơn động này nằm trên đuôi núi Bình Long, đỉnh núi cũng không lớn, đi lâu như vậy, cũng đủ để đi xuyên từ trái qua phải hết khắp đỉnh núi rồi, nhưng bây giờ đi mãi vẫn chưa thấy được đầu ra.
Ngụy Thời biết, có lẽ ngay lúc mình không biết, đụng phải “Quỷ đả tường”.
Cái này cũng không có gì là, chung quanh nhiều thi cốt cùng quỷ hồn như vậy, âm khí rất nặng.
Muốn từ trong “Quỷ đả tường” đi ra ngoài, cách đơn giản nhất cũng thực tế nhất chính là mò vách tường đi thẳng, nhưng mà Ngụy Thời nhìn thoáng qua sơn động ướt sũng, đầy trứng trùng, sâu, còn có chum quan tài đáng sợ, cảm thấy áp lực muốn chạm vào đó có phần nặng.
Ngụy Thời tự nhủ, “Quên đi, không bỏ được con thì không săn được sói.”
Nói xong, anh lấy hai lá bùa bọc lấy ngón tay mình lại, sau đó sờ sờ vách tường trước mặt, dưới ánh nhìn soi mói u ám của một đống người, trong tiếng khóc gào thê lương vang vọng, chậm rãi đi tới.
Sự thật chứng minh Ngụy Thời đã đoán đúng.
Anh chắc chắc đã gặp phải “Quỷ đả tường”, sau khi anh đi như thế được một lúc, trước mắt bắt đầu, vốn là sơn động thẳng tắp, không quanh co ngoằn nghèo, càng không có lối rẽ, chẳng những xuất hiện chỗ ngoặt còn có cả ngã ba tối om, mà gần đến ngã ba ấy, những cái chum quan tài nọ cũng không còn.
Tinh thần Ngụy Thời chấn động, cuối cùng nhìn thấy được tia hy vọng.
Bước chân anh càng nhanh tiến về phía trước.
Nhưng kỳ lạ thay, rõ ràng ngã ba ở ngay trước mắt, nhưng anh làm thế nào cũng không tới đó được.
Ngụy Thời càng chạy càng tê dại, sau cùng đành phải dừng lại.
Lần này không phải đơn giản mò vách tường là có thể giải quyết được vấn đề. Ngụy Thời suy nghĩ một chút, dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn, cũng không suy nghĩ bất kỳ thứ gì. Từng cơn gió thổi ra từ ngã ba nọ, một mang theo cái lạnh u ám, một đợt mùi hôi, một hồi mùi tanh, đều không giống nhau, hiển nhiên tình huống bên trong mỗi đường đi ở ngã ba đó không giống nhau.
Ngụy Thời dùng ngón tay chạm vào ấn đường của mình, cảm giác nơi đó truyền ra một cơn đau đớn vô hình, miệng nhẹ nhàng niệm, “Dẫn máu làm khế, thông đường âm dương, đi ra —— ”
Một tiếng cười trẻ con đột ngột vang lên trong sơn động âm u quỷ dị.
Trong lòng Ngụy Thời có chút cảm giác không nói nên lời, nói thật, tuy rằng anh biết thực lực của tên nhóc chẳng biết vì sao lại ở bên cạnh anh rất mạnh, nhưng anh rất không tình nguyện tiếp xúc nhiều với quỷ con, nó luôn luôn cho anh một cảm giác như có gai nhọn kề sau lưng, nuôi hổ thành họa.
Quỷ không phải dễ nuôi như vậy.
Ai biết lúc thả nó ra, mình phải trả cái giá lớn như thế nào?
Nhóc con cười hì hì ôm đùi Ngụy Thời, ngẩng đầu, một thân quần áo đỏ au, bộ dạng phấn điêu ngọc mài đáng yêu, nếu không phải sắc mặt cực kỳ tái nhợt, mang theo chút quỷ khí, thì nó quả thực là một búp bê đáng yêu, “A Thời, A Thời——” quỷ con luyên thuyên gọi, rất là thân thiết bám chặt Ngụy Thời không buông.
Ngụy Thời xách lấy cổ áo đằng sau đầu nó, nhấc lên giữa không trung.
Quỷ con mập mạp đá đá hai chân, “A Thời, thả em xuống, thả em xuống.”
Nếu như là trẻ con bình thường, cho dù mới ba bốn tuổi, dùng sức giãy dụa như vậy thì người lớn cũng khó có thể giữ nó, nhưng là quỷ con này rất nhẹ, tờ giấy còn có vẻ nặng hơn cả nó, Ngụy Thời thoải mái vui vẻ kéo nó đến trước mặt mình, “Nhóc con, mang anh ra khỏi nơi này.”
Quỷ con xụ mặt, có phần ấm ức gật gật đầu.
Ngụy Thời nở nụ cười, thả nó xuống, thuận tay sờ sờ đầu nó, trấn an một chút, để cho người khác xuất công rồi lại xuất lực còn muốn giày vò nó, thật sự là quá ức hiếp rồi, trái tim nho nhỏ của Ngụy Thời nổi lên chút áy náy, nhưng mà qua nháy mắt lại như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Quỷ con thật dễ dụ, được sờ sờ đầu một chút thì mặt mày hớn hở.
Ngụy Thời xem vẻ mặt vui mừng của nó, thần kinh vẫn luôn căng thẳng không biết làm sao lại thả lỏng một chút.
Quỷ con có một chỗ rất kỳ lạ, dường như trong mắt nó chỉ có mỗi Ngụy Thời, coi Ngụy Hân bên người anh giống không tồn tại, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Màu máu trong đôi mắt xám nhạt của Ngụy Hân càng lúc càng đậm, cậu thậm chí còn quay đầu một chút, nhìn về phía Ngụy Thời cùng quỷ con đang bám trên chân anh.
Đừng nhìn quỷ con nhỏ mà lầm, năng lực của nó vẫn rất là mạnh.
Sau khi ra trận, tình huống ngã ba thoạt nhìn như gần nhưng kỳ thật ra xa này, đi như thế nào cũng không tới lập tức thay đổi, mà sau khi quỷ con này đi ra, những tiếng gào khóc thê lương chung quanh cũng có xu hướng dừng lại, thanh âm từ từ nhỏ lại.
Đây quả thật là sự ngạc nhiên ngoài ngoài ý muốn.
Chờ đến khi tới được ngã ba, trái tim đang treo lơ lửng cả nửa ngày của Ngụy Thời rốt cục cũng được thả xuống, cuối cùng cũng ra khỏi “Bách sát trận” đáng sợ này, Ngụy Thời quay đầu nhìn thoáng qua, trong giây lát phát hiện những đầu người vốn đang đối mặt với cửa sơn động, không biết từ khi nào thì toàn bộ đã xoay mặt một trăm tám mươi độ, nhìn về phía ngã ba bên này, đầu người nhăn nheo thối rữa lặng im.
Yên lặng trước bão táp—— Đột nhiên Ngụy Thời nhớ tới câu nói này.
Anh lắc đầu, buộc mình không được nghĩ đông nghĩ tây, ngã ba đường, rốt cuộc đi đường nào mới ra được bên ngoài? Ngụy Thời đứng đầu lối rẽ, mịt mờ.
Một cơn gió âm lạnh, một mùi hôi thối rữa, một mùi hôi tanh tưởi.
Nếu không biết nên lựa chọn như thế nào, Ngụy Thời quyết định thật nhanh, không để cái mũi của mình chịu thiệt, liền chọn ngã rẽ phía bên tay trái, sau khi chọn xong, anh nhấc chân muốn hướng đến ngã đó, vừa lúc đó, Ngụy Thời phát hiện dù chân dùng lực như thế nào thì vẫn giống như bị khối chì quấn lấy, trĩu nặng xuống không thể động đậy, anh cuối đầu liền thấy thằng quỷ nhỏ ôm lấy chân anh, đang giở trò xấu.
Ngụy Thời túm thằng nhóc ra, xách nó lên.
Quỷ con nhe nanh múa vuốt, răng nanh lộ ra, “A Thời, em muốn được bồng —— ”
Ngụy Thời “Hứ” một tiếng, nói một câu “Thật phiền phức”, rồi để nó ngồi trên cổ mình, thằng quỷ này khí âm dày đặc, Ngụy Thời bị lạnh đến cùng cực, cả người run rẩy mấy lượt, rụt cổ lại, thở ra một làn khói trắng, “Đi thôi”.
Quỷ con giơ tay, làm ra dấu lên đường.
Một người, một xác sống, một quỷ con, cứ như vậy đi vào lối rẽ âm u lạnh lẽo kia.
Mức độ khủng bố bên trong con đường này so với sơn động ngoài kia chỉ có hơn chớ không có kém, ngoại trừ nhiệt độ còn thấp hơn so với mùa đông bên ngoài, còn có thi thể khắp nơi —— những thi thể này đều không hư thối, hoặc ngồi hoặc nằm trên mặt đất, lẻ loi tán tán trải rộng toàn bộ lối đi—— bởi vì nhiệt độ thấp, tất cả thi thể được bảo tồn tương đối hoàn hảo, dường như không bị hư thối, chẳng qua có rất nhiều thi thể trên người mọc ra một ít thứ dài dài hoặc trắng hoặc xanh, nhìn như rêu.
Ngụy Thời thiếu chút nữa đã đánh trống lùi.
Cái nơi quỷ quái này chẳng có chỗ nào là bình thường một chút cả, không phải chum quan tài thì là thi thể, khiến người cảm thấy mình đi nhầm thời không, đầu óc có chút rối loạn, Ngụy Thời thứ nhất là có phần thất thần, thứ nhì là nhiệt độ không khí quá thấp, tứ chi cứng ngắc không thể hoạt động linh hoạt, sơ sẩy một chút, thì chân đã đạp phải đùi của một thi thể.
“Bẹppppp ——” một tiếng nổ nhỏ truyền đến, nghe giống như đạp bể một quả cầu nước vậy, chất lỏng tanh tưởi bắn tung tóe. Ngụy Thời tránh không kịp, trên người bị dính phải một ít chất lỏng, anh nhìn xuống thi thể bị mình đạp trúng, là một cái đùi.
Cái đùi cường tráng bị anh một chân giẫm bẹp, cơ bắp nhìn qua tưởng hoàn hảo lại chảy như bùn nhão, bong tróc khỏi đầu khớp, hóa thành nước sền sệt chảy xuống.
Những thi thể đó nhìn thoáng qua thấy còn tốt, trên thực tế vừa chạm liền rã ra.