*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Sắp tới đây mình rất bận, sắp về VN thăm nhà sau 8 năm lang bạt xứ người, đám cưới anh trai, workshop đầu tiên của nhóm BMVN…thế cho nên từ đây cho đến sau Tết ta mình chỉ có thể post 1c/1 tuần. Mình sẽ lên lịch post nên có com hỏi gì thì mạn phép sau Tết mình mới trả lời được .
Cái dấu kia khiến Ngụy Thời muốn lên cơn đau tim mất mấy ngày, ban đầu anh sợ là bệnh ngoài da gì đó, nhưng nó vừa không sưng, lại không đau không ngứa, nhìn không giống bệnh, một khi xác định nó không phải là bệnh, Ngụy Thời cũng không lo lắng gì mấy nữa, hình thù cái dấu kia có vẻ kỳ quái, nhưng mà dù sao mặc quần áo vào rồi thì người khác cũng không nhìn thấy, Ngụy Thời cũng chẳng buồn bận tâm xem coi nó là cái giống gì.
Toàn thân toàn tâm Ngụy Thời vùi đầu vào trong cuộc thi.
Chờ thi cử kết thúc, là tới nghỉ hè, một quãng thời gian dài như vậy, dù là là quỷ con hay là quỷ lớn cũng chưa thấy xuất hiện lại, thần kinh Ngụy Thời vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cũng vô thức thả lỏng không ít, thậm chí anh còn nghĩ câu nói chờ em trở về của cái bóng quỷ mà ngày đó anh nghe được, có lẽ là nghe nhầm thôi.
Trước khi nghỉ thì anh cũng đã lên kế hoạch liệt kê hết chuyện cần làm trong kỳ hè này.
Đầu tiên muốn đi một chuyến tới núi Bình Long, nếu không làm rõ hết mọi chuyện trong khoảng thời gian anh quên mất kia, Ngụy Thời sẽ không bỏ qua, nếu không thì ngay cả ngủ cũng ngủ không an; tiếp theo chuyện của lão quỷ kia cũng phải bắt đầu làm, cứ tha tới tha lui kéo dài mãi cũng có ngày lão ta nổi nóng; sau đó phải tiếp tục nghĩ biện pháp giải quyết chuyện cái bóng quỷ kia, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất cái bóng quỷ kia thật sự trở lại, Ngụy Thời vừa nghĩ đến đó, sắc mặt liền tái xanh.
Ngụy Thời ngồi xe đi tới một thị trấn nhỏ nằm sát bên núi Bình Long, thôn Mã gia ở núi Bình Long là một thôn trang nhỏ thuộc thị trấn này. Thị trấn này rất nhỏ, vả lại ở vùng núi nên kinh tế cũng không phát đạt mấy, chỉ có ba bốn con đường chính qua qua lại lại, Ngụy Thời hỏi thăm một chút, phát hiện thôn Mã gia nọ hóa ra ở trong khe núi, xe cộ không thông, muốn đi tới nơi đó, chỉ có thể ngồi xe đến một cái thôn khác, lại đi vào núi.
Lúc trước anh đến một cái thôn nhỏ phong bế như vậy rốt cuộc là muốn làm gì? Ngụy Thời trăm chuyện không giải được.
Trước tiên, Ngụy Thời ngồi xe đi tới thôn nhỏ trung gian nọ.
Thôn này cũng không lớn, nhưng mà tạm thời vẫn có mấy nhà lầu hai tầng, thông thường, ở mấy vùng nông thôn như thế này, người có thể dựng nhà lầu, đều được coi là có tiền, cũng nói lên thôn này không hẳn là quá nghèo, Ngụy Thời xuống xe, nhìn thấy vài cụ già ngồi ở cửa của một hàng tạp hóa ven đường nói chuyện phiếm.
Anh đi qua đó hỏi đường.
Nghe thấy anh nói là muốn đi thôn Mã gia, mấy cụ già kia lập tức dùng loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn anh, một ông cụ gầy gầy nói, “Thằng nhóc con, cậu đi đến đó làm cái gì? Nơi đó người ngoài không vào được, bọn họ không chào đón người bên ngoài.”
Một cụ già khác chen vào, “Chớ cậu không phải là mấy đứa đến nghiên cứu phong tục tập quán dân tộc hay người gì gì đó sao?”
Một cụ bà phe phẩy cây quạt, nói tiếp, “Ta khuyên cậu vẫn mau mau về đi, người trẻ tuổi bây giờ, ây dà, cũng không biết được phải kiêng kỵ cái gì, đến lúc đó ngay cả chết cũng không mình biết chết như thế nào.”
Vài cụ già bảy miệng tám lời nói tới nói lui một hồi, Ngụy Thời đứng ở bên cạnh nghe rõ đầu đuôi gốc ngọn.
Ý tứ trong lời mấy cụ già đó rất rõ ràng, thôn Mã gia không chào đón người ngoài, người ngoài vào thôn Mã gia rất có khả năng sẽ chết oan chết uổng. Vẻ mặt Ngụy Thời tươi cười lắng nghe những cụ già đó nói xong, rồi vẫn tiếp tục hỏi đường, mấy cụ già kia chỉ biết lắc đầu, chắc là cảm thấy có người lại nhanh muốn tìm đường chết như vậy, nhưng mà trong đó có một cụ bà lại không dây dưa rề rà với Ngụy Thời, trực tiếp chỉ đường.
Ngụy Thời cảm ơn vài cụ già nọ, nghỉ ngơi một buổi tối trong thôn, sáng sớm ngày hôm sau liền dọc theo đường được chỉ kia đi về phía trước
Lúc mới đầu, đường núi vẫn tương đối bằng phẳng dễ đi, đi hơn một giờ, chung quanh là cây dày rừng rậm, đường núi khúc chiết quanh co, con đường này hẳn bình thường cũng không có nhiều người đi, có mấy khúc thậm chí bị mấy bụi cỏ sinh trưởng tốt chung quanh che lấp mất, nếu không phải vẫn còn có thể nhìn thấy mấy dấu vết của đường, chỉ sợ sẽ khiến người lạc đường giữa chốn núi cao rừng thẳm này mất.
Những thứ này Ngụy Thời còn có thể gắng gượng vượt qua, còn có một phiền toái rất lớn, đó là trùng độc nơi này đặc biệt nhiều.
Khí hậu ẩm nóng, rừng cây rậm rạp, nuôi sống vô số trùng độc, từ những loại nhện, rắn thông thường cho đến mấy loại bọ cạp không quá phổ biến, cái gì cần có đều có, còn thường thường xông tới, khiến người khó lòng phòng bị.
Lúc Ngụy Thời vào núi cũng làm một chút chuẩn bị.
Quần áo trên người, giày dưới chân, trong túi chuẩn bị các vị thuốc, cho dù như vậy, cũng vẫn xuất hiện mấy tình huống luống cuống tay chân, cũng may cuối cùng cũng không xảy ra lộn xộn lớn gì, nhưng mà, năm ngón tay Ngụy Thời dùng sức rất nhẹ, khẽ gãi gương mặt đầy mụn hồng hồng, không thể nhìn ra diện mạo ban đầu. Thật sự là ngứa chết người mà, anh thật sự nhịn không nổi nữa.
Ngụy Thời ở trong núi tròn nguyên một ngày.
Không thu hoạch được gì.
Ngay cả rìa thôn Mã gia anh còn chưa đến được, chờ anh dùng sạch hết đồ ăn thức uống bên người, gương mặt đen đúa từ trên núi xuống, phản ứng đầu tiên của anh tìm cụ bà chỉ đường để nói chuyện. Lúc này trời đã tối đen, ánh trăng tái nhợt từ trên không rọi xuống, trong thôn thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chó sủa truyền đến, cửa sổ nhà mỗi người đều tản ra ánh đèn vàng choi chói, nhìn rất an tĩnh và tốt lành.
Ngụy Thời đi trên con đường đá thật dài, dưới chân phát ra tiếng lộc cộc.
Anh nhớ rõ lúc ấy những người gọi bà lão chỉ đường là Chung bà bà, ở trong ngôi nhà gần cổng vào thôn, Ngụy Thời đi đến nơi đó phát hiện này ngôi nhà này không bật đèn, bên ngoài vào nhìn tối đen như mực, cũng không biết người ở bên trong đã ngủ hay là không ở nhà, nhưng mà người ở nông thôn đều đi ngủ sớm, Ngụy Thời suy nghĩ một chút, vẫn giơ tay lên gõ cửa.
“Cốc cốc cốc” tiếng đập cửa vang lên trong bóng đêm.
Đèn trong phòng mấy nhà bên cạnh đột nhiên toàn bộ bị tắt, ban đầu còn có thể nghe được tiếng nói chuyện loáng thoáng, nhưng bây giờ cũng lặng im, chung quanh lập tức trở nên yên ắng không một tiếng động, chỉ có thể nghe được vài tiếng chó sủa từ đằng xa truyền đến, Ngụy Thời cảm thấy tiếng chó sủa này cực kỳ trầm thấp, tiếng nghe như “Ư ử”, không giống như chó đang sủa, mà giống như chó đang khóc.
Cửa két một tiếng mở ra.
Bà lão mà Ngụy Thời gặp qua một lần nọ đứng ở bên trong cửa, lạnh lùng nói, “Nếu đã đến đây, thì vào nhà đi.” Nói xong, xoay người đi vào trong nhà.
Ngụy Thời suy nghĩ một chút, liền đi theo vào.
Vào nhà rồi, Ngụy Thời mới phát hiện, thật ra trong nhà không phải hoàn toàn không có nguồn sáng, ít nhất trên cái bàn ở trước điện thờ, vẫn có một ngọn đèn được thắp sáng, chẳng qua tim đèn này rất nhỏ, ngọn lửa so đậu tương nhìn còn nhỏ hơn, bộ dáng như gần sắp tắt, không cần gió thổi qua, bản thân nó có thể tự tắt.
Trong nhà rất u ám, trống trơn, trong nhà chỉ có mỗi một cái bàn, bốn băng ghế dài cùng một cái ghế đơn, bà lão kia ngồi trên cái ghế đơn ấy, cả người cứng còng, giống như từ đầu tới đuôi không hề động đậy lấy một lần, trên tường dán đầy bùa, kín mít không chừa một chỗ trống nào, ngay cả nóc nhà cũng không bỏ qua, từng lá từng lá bùa bay bay trong không trung, gió thổi qua, liền phát ra thanh âm phần phật phần phật.
Những lá bùa đó rõ ràng đều dùng để trấn trạch trừ tà.
Bình thường trấn trạch trừ tà, chỉ cần dùng vài lá bùa là đủ, có thể khiến cho người ta dán đầy bùa trong nhà, vậy nói lên rằng nhà này rất hung, bọn họ không có biện pháp trị nó, không còn cách nào khác, đành phải dùng tới loại biện pháp không hẳn là biện pháp này, có tác dụng hay không thì cũng chỉ có trời biết.
Hơn nữa, vừa rồi Ngụy Thời cũng nhìn những lá bùa đó một chút, chúng được người có đạo hạnh rất cao vẽ ra, chẳng kém chút nào so với mấy tấm phù Từ lão tam cho anh. Người đạo hạnh cao vẽ bùa, dùng nguyên liệu, loại bùa cùng với linh tính có thể cảm giác được từ trên lá bùa không giống như những lá bùa thông thường, chỉ cần người có chút hiểu biết về phương diện này, hoặc người có thiên nhãn, thì đều có thể thể nhìn ra.
Đừng nghĩ Ngụy Thời giống như bộ dáng tùy tiện của anh, kỳ thật trong lòng anh đang rất lo lắng, bàn tay đều toát mồ hôi.
Thật ra anh có chút hối hận chuyện mình đi tìm bà lão này.
Nhưng mà, chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể gắng hết sức mà đánh một trận thôi.
Cũng không thể ngồi chờ chết.
Ngụy Thời từ trong ba lô lấy ra thanh kiếm tiền đồng kia, tay kia thì cầm một lá bùa vàng vẽ mực đen, lá bùa này dùng máu cho mực để vẽ, là một trong những lá bùa hữu dụng nhất trong tay anh, nhìn bộ dạng anh cẩn thận đề phòng, Chung bà bà ngồi ở chỗ kia đột nhiên nở nụ cười, cái miệng khô quắt của bà mở ra cao thấp, phát ra thanh âm khùng khục cổ quái, bà giơ tay lên, vẫy gọi Ngụy Thời lại, “Thằng nhóc con, lại đây ngồi.”
Ngụy Thời ngây người một chút, anh còn tưởng rằng lập tức sẽ có một hồi ác chiến, bà lão này vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường, Từ lão tam từng nói với anh, nếu về sau có đến giao giới giữa hai tỉnh này vốn từ xưa đến nay có đủ loại vu cổ, thì người càng thêm hung hiểm giảo hoạt, phải cẩn thận nhiều hơn nữa, nói chuyện với người ta một câu, uống một ngụm nước đều phải thử trước một lần xem có bị hạ độc, hạ cổ, hạ hàng hay không.
Dù sao cũng đã như vậy, chỉ đành binh đến tướng chặn, nước đến đất đè.
Ngụy Thời chần chờ một chút, đi tới cái bàn vuông kia, kéo một băng ghế dài ra, ngồi xuống.
Chung bà bà vẫn còn khách khí, run run rẩy rẩy đứng lên, lấy ra một cái dĩa từ điện thờ, cho Ngụy Thời, còn rót một chén nước cho hắn, “Còn chưa có ăn cơm phải không, ăn cái này lót dạ trước đi.”
Ngụy Thời nhìn thoáng qua, là một dĩa bánh gạo nếp, anh không muốn ăn lắm, nhưng mà Chung bà bà ở một bên nhìn như hổ rình mồi, anh đành phải cầm một cái lên, đưa đến bên miệng, còn chưa có vào miệng thì đã ngửi thấy mùi nấm mốc, cũng không biết dĩa bánh gạo nếp này đã để bao lâu, Ngụy Thời cực chẳng đã đành ép buộc bản thân nuốt xuống, Chung bà bà còn để anh tiếp tục ăn, Ngụy Thời vừa nuốt vừa xua tay, ý bảo mình đã ăn no không cần nữa.
Còn chén nước kia anh không dám uống.
Thứ đọng lại trong chén nước không biết là lá trà hay là sâu nữa, anh thật sự không thể nuốt xuống họng được.
Chung bà bà liền kéo dĩa bánh gạo nếp lại, tự mình ăn lấy. Chung bà bà đưa từng cái bánh gạo nếp đã mọc nấm vào cái miệng khô quắt không răng, chỉ nhai sơ sơ hai cái rồi nuốt xuống, Ngụy Thời nhìn thoáng qua, bên trong dạ dày cũng có chút phản ứng.
Chung bà bà bắt đầu hỏi, “Cậu là người ở nơi nào thế?”
Ngụy Thời ngược lại không nói dối, thành thành thật thật trả lời, “Người thành phố S.”
Chung bà bà đánh giá Ngụy Thời từ trên xuống dưới một lần, lại hỏi “Đi theo người nào học bản lĩnh?”
Ngụy Thời tiếp tục thành thật trả lời, “Từ lão tam.”
Cảnh này giống như người già hỏi chuyện con cháu, khiến cho trong lòng Ngụy Thời có chút bồn chồn, không nắm được Chung bà bà rốt cuộc là có ý gì, nhưng mà cái Chung bà bà hỏi đều là những chuyện râu ria, chỉ cần không phải hỏi ngày sinh tháng đẻ, thì không nói dối cũng không phải chuyện lớn gì, cho nên Ngụy Thời vẫn luôn ăn ngay nói thật. Lúc này Ngụy Thời mới nhớ tới anh còn chưa biết đại danh thầy mình, Từ lão tam không biết là quên hay là thế nào, căn bản không nói đại danh mình cho Ngụy Thời biết, mà Ngụy Thời càng căn bản không ý thức được chuyện này.
Chung bà bà gật gật đầu, “Thằng nhóc con không tệ, không nói dối lão bà ta, lão bà ta ghét nhất người dám nói dối trước mặt ta.”
Vừa nói xong câu này, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.
Sau tiếng két vang lên, một người đàn ông đi đến. Ngụy Thời nhìn gương mặt trắng bệch kia, liền biết người đàn ông này đã chết, hắn đi vào trong nhà, chung quanh vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ, Ngụy Thời lấy làm kinh hãi, ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm vách tường, những lá bùa đó dường như bị cái gì xốc đứng lên, từng chuỗi từng chuỗi sâu từ trong tường bò ra, từ trên xà nhà rơi xuống, chúng nó bò đến cái xác nam kia, khiến cho cái xác bắt đầu run rẩy kịch liệt, cơ bắp trên mặt liên tục giật giật, giống như đang chịu đựng đau đớn cực lớn gì đó, nhưng mà người đã chết, đã là thi thể thì sao còn có cảm giác đau? Chẳng lẽ hồn phách của hắn còn chưa rời xác? Cho nên bây giờ đang chịu đau đớn bị vạn trùng cắn xác?
Ý thức được cái này, sắc mặt Ngụy Thời thực khó coi.
Đột nhiên, sắc mặt hắn cổ quái nhìn những chuỗi trùng đen ấy, lại nghĩ đến.
Bà lão chẳng lẽ không phải là người Chung gia nổi danh cổ thuật sao?