Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 40



Bởi vì Phương Thành thất tín bội nghĩa, không để ý cái gọi là đạo nghĩa, rất nhanh làm người trong giới khinh thường. Bị bắt vào trong cục cảnh sát ngồi xổm một khoảng thời gian, không có ai giúp hắn ta, sau đó rốt cuộc như thế nào thì không có ai biết.

Lục Khải hỏi thăm được rốt cuộc người phía trên hắn ta vẫn phải ra tay giúp hắn ta, nhưng hình như sau này cũng định vạch rõ giới hạn với hắn ta, hắn ta ảo não cụp đuôi chạy trốn tới chỗ khác, có lẽ đời này cũng sẽ không trở lại.

Nghiêm Khuynh liều mạng biến kết quả bị quá liều ma túy thành được một mạng, thắng ván này, từ nay về sau cuối cùng thái bình.

Mỗi ngày ban ngày anh sẽ làm việc ở bên ngoài, buổi tối đến trung tâm đào tạo đón Vưu Khả Ý, sau đó cùng đến quán bán hàng ăn khuya, đi ở tiểu khu phụ cận một chút, cuối cùng về nhà.

Vưu Khả Ý chưa từng hỏi anh làm chuyện gì, anh cũng không nói tới những chuyện kia ở trước mặt cô. Thỉnh thoảng có người gọi điện thoại cho anh, chỉ cần Vưu Khả Ý ở đây, dfienddn lieqiudoon anh đều cố gắng không nhận điện thoại, cho đến sau khi hai người tách ra thì mới xử lý những chuyện kia.

Có một lần Vưu Khả Ý và anh đang chia tay lầu dưới, sau khi về nhà trước tiên kéo rèm cửa sổ ra, muốn vẫy tay nói ngủ ngon với anh. Vậy mà Nghiêm Khuynh đối diện vẫn đứng ở trong phòng khách nghe điện thoại, quay mặt đối với cô, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, vừa đốt thuốc vừa không kiên nhẫn nói gì đó.

Cô ở trước cửa sổ nhìn anh, nhìn thấy điện thoại che lấp vẻ mặt của anh, nói nói hình như có tức giận, hung hăng ném bật lửa trong tay ra ngoài.

Cái bật lửa biến mất ở trong tầm mắt của cô, suýt nữa cô có thể tưởng tượng ra tiếng nổ thanh thúy khi đồ chơi nhỏ đụng vào trên tường.

Nghiêm Khuynh như vậy và Nghiêm Khuynh xuất hiện ở trước mặt cô cũng không giống nhau, hoặc là nói tưởng như hai người.

Nụ cười của cô ngưng trệ ở khóe môi, sau đó nhẹ nhàng buông tay ra, mặc cho rèm cửa sổ khép lại lần nữa.

Ai lại hoàn toàn trước sau như một đây? Ở trong mắt Nghiêm Khuynh cô là một sinh viên học viện mua ngây thơ hoạt bát năng động, dfienddn lieqiudoon ở trước mặt cha mẹ, cô chỉ là một đứa bé ly kinh bạn đạo*, mất cảm giác.

(*) Ly kinh bạn đạo: Không tuân thủ, đi ngược với đạo lý lẽ thường, nói chung là nổi loạn, không thèm để ý giáo huấn chính thống cổ hủ các loại. Ngoài ra sau còn được dùng như một lập luận để giải thích, nói về những người từ bỏ danh lợi địa vị…

Cô cho anh thấy một mặt như ánh mặt trời, giống vậy, anh cũng bày một mặt ấm áp lòng người nhất cho cô.

Biểu tượng tốt đẹp giống như đồng thoại, về phần những bí mật chôn giấu của anh, cần gì phải đi vạch trần?

Đêm Giáng sinh, bởi vì bạn trai của giáo viên Tô ở trung tâm đào tạo tự mình lái xe tới đón cô ấy đi hẹn hò, cho nên rời đi trước mười phút.

Lúc đó cô ấy nhận được điện thoại bạn trai gọi tới, vui mừng nhướng mày, nhấc túi xách lên dfienddn lieqiudoon tìm đồ trang điểm, phấn lót má hồng lông mày phấn bóng mắt. . . . . . Cô ấy đổ một đống đồ lớn ở trên bàn, sau đó liều mạng trang điểm lại.

Vưu Khả Ý cười híp mắt nhạo báng cô ấy: "Oh, chẳng lẽ trong nhà cô Tô mở cửa hàng bán đồ trang phẩm, mỹ phẩm không lấy tiền sao? Đây là muốn đánh toàn bộ phấn ở trên mặt hả?"

Mặt cô Tô ửng hồng lên, vừa cầm son nước bôi ngoài miệng, vừa không ngừng cười nói: "Anh ấy đã chờ tôi ở dưới lầu, không phải tôi đây nóng lòng sao! Len lén nói cho cô biết, tối hôm qua khi anh ấy tắm thì tôi sử dụng điện thoại của anh ấy đi dạo đào bảo vật, kết quả nhìn thấy anh ấy đặt trước hoa hồng LY, có lẽ hơn ba ngàn! Trước kia lễ tết anh ấy tặng hoa hồng cũng chưa từng tặng hoa đắt như vậy, tôi đoán nói không chừng là hôm nay anh ấy muốn cầu hôn với tôi, đương nhiên phải ăn mặc xinh đẹp một chút!"

Nhãn hiệu LY này, Vưu Khả Ý từng nghe nói. Cửa hàng bán hoa lấy hoa hồng hoàng gia cao quý mạnh bạo tạo ra quy tắc khác thường "Cả đời chỉ tặng một người", viết làm chứng, không có cách nào sửa đổi.

Dĩ nhiên, giá tiền cũng đắt đến tương đối khác thường.

Lúc cô Tô đi, Vưu Khả Ý cười động viên cô ấy cố gắng lên: "Nhanh đi nhanh đi, đẹp đến tỗi cũng sắp hít thở không thông á! Tôi bảo đảm cô sẽ mê chết anh ấy, tuyệt đối sẽ không để cho dfienddn lieqiudoon anh ấy hối hận khi muốn kết hôn với đại mỹ nhân như cô!"

Sau đó Vưu Khả Ý đứng ở trước cửa sổ lầu hai nhìn dưới lầu.

Cô nhìn thấy cô Tô đi ra khỏi cửa chính trung tâm đào tạo, như không có việc gì đón nhận bạn trai. Hình như người đàn ông trẻ tuổi có chút khẩn trương, sau khi bước xuống từ trên xe thì nói gì đó, gò má cũng hơi đỏ.

Anh ta lái xe Land Rover giá trị xa xỉ, quần áo không tầm thường, vừa nhìn chính là người gia cảnh tốt đẹp.

Mấy câu nói xong, anh ta lôi kéo tay cô Tô đi tới trước cốp sau, sau đó giao điều khiển từ xa vào trong tay cô ấy.

Cô Tô làm ra vẻ cái gì cũng không biết, theo lời nhấn cái nút, cốp sau chậm rãi mở ra.

Hiện ra ở trước mặt cô ấy, là 99 đóa hoa hồng LY tươi như lửa.

Cũng trong lúc đó, người đàn ông trẻ tuổi quỳ một chân trên đất, từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị xong, rất hồi hộp nói những thứ gì.

Không cần nghe, Vưu Khả Ý cũng đoán được nội dung anh ta nói.

Cô nằm ở trên thủy tinh ngây ngốc nhìn một cảnh tượng cầu hôn không mới, rất giống phim thần tượng ở trước lầu dưới, hoa hồng và chiếc nhẫn kim cương, cốp sau và một gối quỳ xuống —— những thứ này đều cũ rích đến không thể cũ rích hơn.

Nhưng cô nhìn thấy cô Tô rõ ràng đã đoán được tất cả, vẫn còn làm ra vẻ như không biết chuyện gì cả, vui mừng ôm lấy bạn trai, sau đó mặc cho anh ta ôm cô xoay vòng vòng ở tại chỗ.

Thủy tinh bị hơi thở thở ra làm cho mờ một vùng, Vưu Khả Ý đưa tay lau nhưng đồng thời dfienddn lieqiudoon cũng không nhịn được cười rộ lên theo bọn họ.

Là cũ rích, cũng là vĩnh viễn không chê ngán.

Bởi vì đó là tình yêu.

Mặc kệ là hình thức như thế nào, chỉ cần tình cảm chân thành tha thiết, vĩnh viễn đều sẽ làm cho người ta cảm thấy tình yêu hạnh phúc.

Land Rover chở hai người rời khỏi tầm mắt của cô. Vưu Khả Ý liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mới giật mình, đã cách thời gian nên rời đi hơn mười lăm phút.

Cô cầm lấy ba lô trên chỗ ngồi rồi phóng xuống lầu thật nhanh, nhìn thấy người đợi cô ở chỗ khúc quanh phía trước trung tâm đào tạo 20-30m.

Tới đón cô đã nhiều lần, Nghiêm Khuynh biết có lúc cô sẽ ở lại nói chuyện với phụ huynh học sinh, có lúc sẽ đến phòng làm việc của quản lý báo cáo tiến độ công việc, khó tránh khỏi chậm trễ chút thời gian. Sợ cô nóng ruột, cho nên anh chưa bao giờ thúc giục cô, trước giờ đều đi tới chỗ khúc quanh đợi cô.

Giờ phút này, một mình anh đứng ở dưới ngọn đèn đường nhỏ mờ vàng hút thuốc lá, dựa vào cỗ xe mô tô hạng nặng màu đen, tàn thuốc đầy đất biểu thị anh đã đợi cô rất lâu.

Nhìn thấy Vưu Khả Ý đi nhanh về phía anh, Nghiêm Khuynh ngẩng đầu cong cong khóe miệng theo thói quen, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô: "Sao hôm nay trễ như thế?"

"Hôm nay bạn trai của cô Tô cầu hôn cô ấy á..., chính là người vừa mới cầu hôn ở cửa chính đó, em ở trên lầu nhìn thêm một lát, không chú ý thời gian, kết quả là trễ."

Cũng không cẩn thận nghe Vưu Khả Ý trả lời, anh lấy điếu thuốc trong miệng xuống, thuận tay lấy ra cái một hộp sắt nhỏ từ trong túi, sau đó ném hai cái kẹo bạc hà vào trong miệng.

Đợi đến khi Vưu Khả Ý đi tới trước mặt anh, anh cởi áo khoác ngoài màu đen ra, khoác ở đầu vai của cô, lại khẽ hỏi: "Có lạnh hay không?"

Vưu Khả Ý lắc đầu một cái: "Không lạnh."

Lo lắng anh chờ ở nơi này lâu như vậy, không biết bị lạnh khổ cực bao nhiêu, cô đưa tay chạm vào anh, kết quả nóng lòng phát hiện tay của anh lạnh giống như vừa lấy ra từ trong hầm băng.

Cô gấp đến độ vội vàng lấy áo khoác ngoài anh vừa mới phủ thêm cho cô xuống, "Anh cũng đông lạnh thành ra như vậy rồi, còn cởi quần áo cho em! Mặc vào! Nhanh mặc vào!"

Nghiêm Khuynh lại cười, vững vàng đưa tay đè hai tay không an phận của cô lại, ánh mắt sáng ngời mà nhìn cô: "Không lạnh."

Cô vẫn còn vừa tức vừa lo lắng trách móc: "Không lạnh mới là lạ! Tay cũng lạnh thành ——"

"Vưu Khả Ý." Nghiêm Khuynh lại dùng ngón trỏ chặn miệng của cô lại, "Anh là đàn ông."

"Đàn ông thì sao ——"

"Đàn ông không sợ lạnh."

". . . . . ."

Dù sao Vưu Khả Ý cũng không biết da mặt anh từ đâu tới mà có thể nói loại lời không hề đạo lý đến mức mặt không đỏ tim không đập, còn biểu cảm có vẻ "Anh nói là chân lý em đừng nghi ngờ".

Nhưng anh kiên trì, cô cũng không thể làm gì khác hơn là tức giận không hề gò ép nữa.

Nghiêm Khuynh chọc chọc mặt của cô, thuận miệng nói một câu: "Bánh bao." Sau đó lấy mũ bảo hiểm treo dfienddn lieqiudoon trên mô tô xuống, nhẹ nhàng đeo lên thay cô.

Anh bước một bước chân dài, leo lên mô tô, cũng không quay đầu lại nói: "Lên xe."

Vưu Khả Ý cũng quen việc dễ làm nhảy lên mô tô, sau đó không chậm trễ chút nào đưa tay vòng chắc hông của anh.

Đây là ngày hai mươi bốn tháng mười hai, đêm Giáng sinh.

Gió tạt vào mặt giống như dao găm muốn xẻo thịt trên mặt xuống, không khí lạnh đến mức bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể làm hô hấp đông thành băng.

Vưu Khả Ý ngồi ở chỗ ngồi phía sau Nghiêm Khuynh, cùng nhau cảm nhận loại lạnh lẽo thấu xương này với anh, nhưng thời điểm lạnh đến mức tận cùng, tự nhiên lại sinh ra một loại ảo giác đây mới là tự do.

Giống như tâm cũng muốn bay lên.

Giống như linh hồn cũng muốn bay lên không.

Cô nhắm mắt lại áp sát mặt vào trên lưng của Nghiêm Khuynh, sau đó lớn tiếng kêu một câu: "Nghiêm Khuynh ——"

Tiếng rít của mô tô hạng nặng bao phủ giọng nói của cô cực kỳ chặt chẽ.

Nghiêm Khuynh lớn tiếng hỏi một câu: "Em nói cái gì?"

Cô vừa cười vừa tiếp tục kêu: "Em—— vui —— vẻ —— đó!"

Đương nhiên âm thanh như vậy tiếp tục bị dìm ngập ở trong tiếng nổ ồn ào.

Cô biết anh nghe không được.

Cô chỉ muốn lớn tiếng gọi ra, đây không phải lời nói nhất định phải nói cho anh nghe, chỉ là lời cô muốn nói, muốn nói cho mình nghe.

Không nghe được cũng không vấn đề gì.

Cô biết là đủ rồi.

Quán bán hàng trong con hẻm kia vẫn ồn ào tiếng người như cũ, cũng không ai để ý tới thời tiết lạnh ra sao, dù sao trong lều lớn màu xanh dương luôn có khói thuốc lượn lờ, mặc dù dfienddn lieqiudoon tràn đầy mùi khói dầu, nhưng dù sao vẫn làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp.

Cô mặc cho Nghiêm Khuynh lôi kéo tay của cô đi ăn hải sản nướng, ăn mì xào nóng hổi, ăn tôm hùm chua cay, ăn ốc đồng xào lăn. Cô thích ăn cay lại sợ cay, ăn đến đôi môi đỏ au, miệng dính đầy mỡ, sau đó lại mở rộng miệng thở hồng hộc hồng hộc, dùng tay bóng nhẫy quạt gió vào trong miệng.

Nghiêm Khuynh cười cầm giấy lau dầu mỡ ở mép thay cô, sau đó nhìn cô như nhìn một đứa bé không hiểu chuyện, vừa lắc đầu vừa buồn cười.

Anh còn có thể giúp cô bóc tôm, nhìn vẻ mặt cô ăn thoả mãn, giống như mình cũng no rồi, cũng thỏa mãn rồi.

Bà chủ cho Vưu Khả Ý ba chai sữa đậu thượng đẳng thì đã không còn biểu hiện ra thái độ kinh ngạc đối với chuyện cô và Nghiêm Khuynh ở chung một chỗ giống lúc ban đầu nữa. Mỗi ngày nhìn bọn họ không hề lo lắng đi tới nơi này ăn khuya quen rồi, cũng quen nhìn Nghiêm Khuynh không thích cười trở nên thích cười, Vưu Khả Ý dịu dàng ít nói trở nên hoạt bát sinh động, cô ấy cũng đần độn u mê nảy sinh ra một loại ảo giác giống như bây giờ mới chính xác, mới là nên có.

Cuối cùng dọc đường trở lại trong chung cư, Nghiêm Khuynh đưa cô đến trước cửa giống như thường ngày.

Anh sờ sờ đầu của cô: "Đi ngủ sớm một chút." Sau đó liền chuẩn bị xoay người rời đi.

Cũng giờ khắc này Vưu Khả Ý bỗng nhiên thò tay ôm chắc hông của anh.

"Thế nào?" Nghiêm Khuynh dừng chân lại.

Cô dính vào trên ngực anh nhỏ giọng nói: "Hôm nay là đêm Giáng sinh."

Nghiêm Khuynh dừng một chút, "Sau đó thì sao?"

"Anh còn chưa có nói với em Giáng sinh vui vẻ. . . . . ." Cô làm mặt dày đòi hỏi chúc phúc.

Nghiêm Khuynh suy nghĩ một chút, vẫn thẳng thắn nói cho cô biết: "Vưu Khả Ý, anh chưa bao giờ trải qua ngày lễ của người nước ngoài."

". . . . . ."

"Thật ra thì lễ tết Trung Quốc cũng trải qua không nhiều."

". . . . . ." Lễ Giáng Sinh chẳng phải là cũng không còn đùa! ? Còn có lễ tình nhân? Còn có ngày quốc tế phụ nữ 8-3 dfienddn lieqiudoon? Còn có những ngày lễ thất tạp bát tiết của nữ sinh của vợ gì đó, chẳng lẽ cũng chưa từng trải qua hả?

Vẻ mặt cô khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh, u oán đến cực điểm.

Kết quả Nghiêm Khuynh bị nét mặt của cô chọc vui, đưa tay đâm trên gương mặt tức giận của cô một cái, vừa nói một câu: "Bánh bao."

Cô sắp u oán chết mà anh còn có tâm tình trêu đùa cô?

Vưu Khả Ý cũng sắp vỗ ngực liên tục.

Nghiêm Khuynh thấy cô sắp hỏng mất, cuối cùng tìm ra lương tâm nhéo cái mũi của cô, an ủi một câu: "Anh sẽ bắt đầu học ăn tết."

Nét mặt của cô dễ nhìn một chút, tốt giống như. . . . . . Giống như cũng được.

Anh thừa thắng xông lên: "Hôm nay cũng coi như ăn tết, lần đầu tiên nếm thử, hình như không tồi."

Chân mày cô buông lỏng một chút, tốt giống như. . . . . . Giống như cũng vui vẻ một chút.

Anh cười lên, xoa xoa mặt của cô, vẻ mặt hoàn toàn không có biện pháp, cuối cùng nói một câu dễ nghe: "Vưu Khả Ý, thật ra thì hôm nay không phải đêm Giáng sinh cũng không quan trọng, bởi vì có em ở đây, mỗi ngày anh đều sẽ nhắc nhở mình nhất định phải bình an, như vậy mới có thể làm cho em an tâm."

Thậm chí anh đặc biệt thiện lương nói: "Ngày mai trải qua lễ Giáng Sinh với em."

Vậy mà những lời này cũng không thể đổi lấy bạn gái nhỏ lộ ra nụ cười, ngược lại, trong nháy mắt sắc mặt của Vưu Khả Ý khổ đến cực hạn. Cô giả vờ khóc, cực kỳ u oán nói: "Trải qua lễ Giáng Sinh cái gì? Quản lý bảo em dẫn đội, ngày mai phải dẫn một đám bạn nhỏ đi chơi trước khi tham gia thi đấu! A a a!"

"Như vậy ——" Anh kéo dài giọng điệu, làm cho tâm cô cũng treo ở giữa không trung.

"Thế nào?" Cô có chút mong đợi hỏi, cho rằng anh sẽ đổi loại phương thức không tầm thường để ăn tết với cô.

Kết quả anh bí hiểm sờ sờ đầu của cô, "Vậy thì thuận buồm xuôi gió."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.