Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 65



Đồng hồ báo thức vang lên tổng cộng năm lần, ba lần trước đã bị xem nhẹ, hai lần cuối cùng bị cái tay trong chăn vươn ra qua loa tắt đi.

Sau khi tắt đồng hồ báo thức làm người ta ghét này, người trong chăn an tâm thoải mái rụt tay về, ngủ tiếp.

Cho đến khi đồng hồ tiếp tục báo thức, điện thoại di động lại bắt đầu vang lên như đòi mạng, rốt cuộc Vưu Khả Ý chấp nhận, tóc tai bù xù mà lập tức ngồi dậy từ trong chăn, vẻ mặt phiền não lấy di động từ trên tủ đầu giường qua, trong khoảnh khắc nhìn thấy màn hình thì vẻ mặt cô đột nhiên cứng đờ.

Lục Đồng!

Hỏng bét, hình như cô được ngủ quá quen, cho nên không cẩn thận quên mất chút gì. . . . . .

Vừa nhận điện thoại, đầu kia liền truyền đến tiếng còi của Lục Đồng: "Vưu Khả Ý, cậu cho mình leo cây phải không? Mình đã đợi ở chỗ này bao lâu, cậu lại còn không quay lại đây?"

"Chuyện gì kia, cũng sắp cũng sắp rồi!" Vưu Khả Ý vừa giả bộ giọng điệu lo lắng đáp lại cô ấy, vừa vén chăn lên nhảy xuống giường thật nhanh, tiện tay nâng áo lót bày trên tủ đầu giường lên mặc vào trên người.

"Sắp? Sắp như thế nào mà vẫn không nhận điện thoại?" Lục Đồng nghi ngờ hỏi, "Này, có phải cậu còn chưa ra khỏi cửa hay không?"

"Không có không có không có, đâu thể mà! Mình cũng ra ngoài một lúc lâu rồi đó! Mẹ nó bị chặn ở trên đường, cậu cũng biết kẹt xe phiền cỡ nào đó!" Vưu Khả Ý lại giả bộ ra một loại tiếng thở hổn hển, "Cậu chờ mình một chút, chờ thêm chút nữa! Mình bảo đảm lập tức tới ngay!"

Cô vừa dùng bả vai và lỗ tai kẹp điện thoại di động để nói chuyện, vừa sử dụng hết sức lực dùng tư thế vặn vẹo cài nút áo lót.

May mà mặc dù Lục Đồng hơi nghi ngờ, nhưng vẫn nói như đinh chém sắt: "Chỉ cho cậu mười phút, mười phút không qua được, bữa này cậu mời!"

Vưu Khả Ý thở phào, cúp điện thoại liền chạy tới trước gương của phòng tắm rửa mặt thật nhanh, tóc rối bời giống như cỏ khô cũng không đoái hoài tới, cô chỉ tiện tay xịt chút dầu dưỡng tóc bôi lên, cào hai cái để tránh giống như người phụ nữ điên, sau đó cô tùy tiện lấy một chiếc váy từ trong tủ treo quần áo ra mặc lên, cuối cùng xách túi lên chạy thật nhanh ra ngoài cửa.

Mười một giờ mười ba phút sáng, đến gần giờ cơm, nhưng một giờ tối hôm qua Vưu Khả Ý mới xuống máy bay, về nhà vội vội vàng vàng tắm rửa sạch sẽ liền ngả đầu nằm ngủ, vì vậy một giấc ngủ cho tới bây giờ.

Ngay từ một tuần lễ trước Lục Đồng đã hẹn với cô bữa cơm này, mặc dù cô cũng không biết trong hồ lô của Lục Đồng bán thuốc gì, nhưng nhìn đối phương nghiêm túc như vậy, còn nói hẹn trước một tuần lễ, cô cũng chỉ có thể chấp nhận đi lên cổ vũ.

Cô dựa vào địa chỉ đã nói chạy tới, địa điểm là một nhà hàng Tây mà trước kia hai người cũng chưa từng đến, trang trí có phần hơi hoài cổ, từ chỗ cửa sổ thủy tinh bên ngoài nhìn vào đặc biệt thú vị. Vưu Khả Ý không thể không dừng lại hơi lôi kéo chiếc váy bởi vì ăn mặc quá vội vàng mà cũng không giống váy cho lắm, cho đến khi sửa sang lại không tệ lắm, cô mới bước vào.

Lục Đồng đang giở trò quỷ gì? Ăn một bữa cơm mà thôi, lại có thể chọn một chỗ long trọng như vậy!

Vưu Khả Ý vừa đi vào trong, vừa tìm bóng dáng của Lục Đồng ở khắp nơi, kết quả tìm không được, đành phải lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

"Cậu ở chỗ nào?"

"Cậu tới bàn số 7 gần cửa sổ đi." Lục Đồng nói.

"Bàn số 7 à. . . . . ." Vưu Khả Ý đi vài bước về phía gần cửa sổ, từ bàn số 5 đi thẳng đến bên cạnh bàn số 7, sau đó nghi ngờ dừng lại ở tại chỗ, "Là bàn số 7, mình không nhìn thấy cậu mà!"

Đầu kia của điện thoại trong tay truyền tới tiếng cười trong "như chuông bạc", tầm mắt của Vưu Khả Ý đối mặt với vị tiên sinh đang ngồi ở bàn số 7 kia, tuổi chừng không khác cô lắm, giày Tây, mặc thỏa đáng. . . . . .

Cô dừng lại, trong lúc đó Lục Đồng cũng mở miệng ——

"Không phải cậu lại sắp xếp một buổi xem mắt cho mình chứ?"

"Mình có lòng từ bi sắp xếp một buổi xem mắt cho cậu."

". . . . . ."

Thân thể Vưu Khả Ý chấn động mãnh liệt, hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói chuyện, chỉ nghe thấy Lục Đồng bên đầu kia điện thoại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà trách móc: "Không được mắng mình không được mắng mình không được mắng mình! Là mẹ mình cảm thấy cậu và anh họ của mình rất thích hợp, cho nên mới ép buộc mình sắp xếp cơ hội gặp mặt cho hai người, cậu không cần xem chuyện này như hẹn hò, thử một chút là được, không thích hợp liền bái bai đi, dù sao mình chỉ bị buộc phải hoàn thành nhiệm vụ của mẹ mình! Tuyệt đối đừng tức giận, chờ cậu ăn xong bữa này, bữa sau mình mời cậu có được hay không?"

"Mình ——"

Lời vừa mới nói ra một chữ, bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng đô.

Điện thoại bị cúp.

Vưu Khả Ý cầm điện thoại di động cứng ở tại chỗ, sau đó nhìn thấy tây trang tiên sinh chờ đợi đã lâu đứng dậy khẽ mỉm cười với cô: "Là Vưu tiểu thư sao?"

Không trung tăng thêm một bàn tay thon dài đẹp mắt, người đàn ông rất lễ phép, cho nên Vưu Khả Ý cũng không có cách từ chối, chỉ có thể vội vã cất điện thoại di động, vươn tay ra bắt tay với anh ta, "Xin chào, tôi là Vưu Khả Ý."

Đây là một buổi xem mắt bị bất đắc dĩ hơn nữa bị bất ngờ xảy ra, Vưu Khả Ý co quắp ngồi xuống, vừa nghĩ tới tóc lộn xộn của mình, tiện tay lấy ra váy màu tím đậm cổ lỗ để mặc vào cùng với khuôn mặt ngay cả phấn nền cũng chưa từng đánh. . . . . . Trời ạ, tối hôm qua thức đêm đến một giờ rưỡi mới ngủ, hôm nay sắc mặt cô sẽ khó nhìn cỡ nào?

Cô muốn đỡ trán, muốn than thở, lại vẫn không thể không cố giả bộ mặt mày vui vẻ khẽ mỉm cười đối với tây trang tiên sinh.

Đáng sợ nhất là vóc dáng vị tiên sinh này rất cao, tướng mạo không tồi, ngũ quan đoan chính, phong cách tốt. . . . . . Càng làm nổi bật lên khuôn mặt tiều tụy, lớn tuổi sắc đẹp suy tàn của cô.

Trong lòng Vưu Khả Ý có chút không biết là tư vị gì, lại nghe thấy tây trang tiên sinh ôn hòa nói: "Vưu tiểu thư không cần lúng túng, thật ra thì mười phút trước tôi mới nhận được điện thoại của em họ tôi, nói cho tôi biết bữa cơm này không phải là ăn chung với cô ấy, mà là ăn cùng một người bạn của cô ấy. Cho nên chúng ta đều là bị xem mắt, cô không cần cảm thấy băn khoăn lo lắng."

Vưu Khả Ý ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn thấy anh vừa cười vừa trừng mắt nhìn cô, "Cô không cần coi như xem mắt, coi như kết bạn mới, tùy ý ăn bữa cơm là được rồi."

Không ngờ người ta tốt như vậy, Vưu Khả Ý lập tức buông lỏng không ít.

Đây quả nhiên chính là một bữa tiệc thoải mái vả lại không có gánh nặng gì, tây trang tiên sinh tên là Chương Nhuận Chi, tên hoài cổ một chút, nhưng là người rất tốt.

Anh hỏi Vưu Khả Ý: "Vưu tiểu thư làm việc ở đâu?"

Vưu Khả Ý ngượng ngùng nói: "Tôi múa, cả ngày hối hả ngược xuôi, cũng không có địa điểm công việc cố định."

Chương Nhuận Chi cũng không hiểu gì về múa, cho nên mới nghe còn tưởng rằng Vưu Khả Ý có thể là người biểu diễn tập thể, lại nhìn hình tượng khí chất của Vưu Khả Ý, mặc dù không đánh phấn trang điểm, nhưng chỉ ngồi ở chỗ đó đã cho người ta một loại cảm giác kiên cường khỏe mạnh, khi cười lên rất ngọt ngào rất đẹp.

Anh cười nói: "Quả nhiên người múa có khí chất tốt."

Bản thân của anh làm quản lý ở một công ty quảng cáo, sắp đến tuổi lập gia đình, sự nghiệp cũng coi như có thành tựu nhỏ, cho nên người trong nhà cũng bắt đầu quan tâm chuyện tình cảm thay anh.

Vưu Khả Ý tràn đầy cảm xúc đối với lần này, sau khi tốt nghiệp thì cô vào đoàn văn công theo ý mẹ, trong bốn năm có chút danh tiếng, từng lộ mặt ở trong các cuộc thi ballet quốc tế, cũng từng được mời đi các nơi tiến hành diễn xuất một chút. Mà hiện nay cô hai mươi sáu tuổi rồi, cha mẹ không hề lo lắng tương lai của cô nữa, ngược lại bắt đầu quan tâm chuyện lớn cả đời của cô.

Nhưng nói đến chuyện lớn cả đời ——

Chương Nhuận Chi cười hỏi cô: "Vưu tiểu thư xinh đẹp như vậy, điều kiện cá nhân cũng rất được, sao lại chạy ra ngoài xem mắt? Không có đối tượng sao?"

Đây là lời nói có tính dò xét, Vưu Khả Ý cũng không phải ngốc, nhìn ra được Chương Nhuận Chi vẫn rất có thiện cảm đối với cô, cho nên mới hỏi ra những lời này.

Cô dừng một chút, mỉm cười lời ít mà ý nhiều nói: "Bản thân tôi đang chờ một người."

Một câu nói, Chương Nhuận Chi lập tức hiểu ý, cũng nhận ra được gì đó từ trong nét mặt hơi xa cách của cô, vì vậy bỏ đi suy nghĩ tiếp tục phát triển nhỏ tí tẹo vừa mới xuất hiện.

***

Toàn bộ buổi nói chuyện này dừng lại ở một bữa cơm trưa tương đối vui vẻ, Chương Nhuận Chi là người rất biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt của người khác, sau khi nhìn ra Vưu Khả Ý không có hứng thú với anh, cũng không thử cố gắng bồi dưỡng tình cảm nữa, mà lấy thái độ bạn bè tâm sự với cô.

Lúc rời đi, Vưu Khả Ý có chút ngượng ngùng muốn trả tiền, lại bị Chương Nhuận Chi đè tay đang lấy túi tiền xuống.

Chương Nhuận Chi cười như không cười nói: "Ngay cả chút mặt mũi này Vưu tiểu thư cũng không cho tôi, bảo tôi đường đường là đấng mày râu đặt mặt ở chỗ nào?"

Vưu Khả Ý dời mu bàn tay từ trong lòng bàn tay anh đi, đỏ mặt lên, cũng cười không hề tranh nữa.

Cảnh vật trang trí xung quanh nhà hàng ăn này rất lịch sự tao nhã, mỗi cái bàn đều bị thực vật vây quanh, cho nên không gian nói chuyện rất bí ẩn, sẽ không bị người khác nghe trộm.

Nhưng cách khoảng cách không gần không xa, một người đàn ông đang ngồi trước một cái bàn khác lại nhìn phương hướng bàn số 7 không chớp mắt. Anh mặc áo sơ mi mỏng màu cà phê, phía dưới là quần tây đơn giản, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ liên tục quan sát đôi nam nữ cười nói rất vui vẻ.

Cho đến khi chú ý tới tay của đàn ông đột nhiên nắm tay người phụ nữ, mặt người kia ửng hồng lên, từ từ rụt tay về.

Vẻ mặt của anh lập tức hơi bị kiềm hãm, hình như trong ánh mắt đột nhiên bị bóng mờ bao phủ, dần dần tối xuống.

Màu hồng phấn trơn bóng trên mặt Vưu Khả Ý giống như hoa đào, cô hơi cúi đầu, lông mi khẽ run, nhìn qua rất là xấu hổ.

Rõ ràng nhìn vẻ mặt như vậy thì ai cũng cảm thấy tốt đẹp, nhưng nó lại bỏ xuống một hạt giống của cây có gai ở trong lòng của anh, tràn đầy trời đất đều là gai đâm bị thương khắp người.

Người đàn ông mặc áo sơ mi mỏng màu cà phê đưa mắt nhìn hai người rời đi, bất kể từ chiều cao, diện mạo hay ăn mặc mà nói, đôi nam nữ kia đều xứng đôi đến mức không thể bắt bẻ.

Tay nắm ly rượu đỏ của anh dần dần tăng độ mạnh yếu lên, đến nỗi đốt ngón tay đều trắng bệch.

Người phụ nữ từ toilet trở về lại ngồi đối diện anh lần nữa, mặc dù tuổi đã qua 50, nhưng nhìn qua lại vẫn được chăm sóc khá tốt, da cũng không thấy mấy nếp nhăn.

Bà nhìn mắt người đàn ông, hỏi: "Thế nào? Mất hứng?"

Người đàn ông lắc đầu một cái, "Không có, chẳng qua gặp phải người quen, nhưng cảm giác không giống với lúc trước."

Người phụ nữ cười cười, "Đâu chỉ là người không giống với lúc trước chứ? Con đi hơn bốn năm rồi, thành phố này cũng thay đổi rất nhiều." Bà ngẩng đầu nhìn lên nhìn xuống đánh giá hai mắt của người đàn ông, "Ngay cả con cũng thay đổi không giống với lúc trước, không phải sao?"

Người đàn ông không lên tiếng.

Bà nhấp một ngụm rượu đỏ trong tay, "Ban đầu con vừa mở miệng, liền muốn mẹ xử lý vụ án này giúp con, vừa muốn mẹ cho con tiền, mẹ cũng chỉ nể tình con là con của mẹ mới ra tay giúp con một lần cuối cùng, kết quả không ngờ ——" Bà khẽ mỉm cười, dáng vẻ khóe môi cong lên lại có mấy phần giống với người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở đối diện, "Kết quả không ngờ, thật ra con cho mẹ một niềm vui quá lớn."

Người đàn ông nhíu mày một cái, vẫn không lên tiếng.

Người phụ nữ cười khẽ một tiếng: "Mẹ cho rằng con cũng chỉ muốn chuyển đến nơi khác tiếp tục không lý tưởng, lại không nghĩ rằng con không chỉ đổi chỗ, còn thay hình đổi dạng, không bao giờ là tên côn đồ lưu manh lúc trước nữa." Bà nheo mắt lại nhìn con trai của mình, lại giống như xuyên qua anh nhìn thấy một người khác.

"Mẹ vẫn cho rằng con và ba con sẽ có kết quả giống nhau, ai biết hôm nay lại nhìn thấy con có dáng có vẻ trở về. . . . . ." Bà giống như vui mừng, hoặc như tiếc hận.

Có lẽ trong tiềm thức của bà vẫn thích người đàn ông oai phong một cõi, mỗi ngày mang theo bà hăng hái sống qua ngày đó, hoặc có lẽ đó cũng không phải là yêu, mà là hoài niệm sôi nổi lúc còn trẻ.

Người đàn ông vẫn trầm mặc nghe bà kể xong những thứ dông dài này, sau đó mới ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn bà.

"Mặc kệ mẹ là bất đắc dĩ phải ra tay giúp con, chỉ muốn đuổi con đi, không để cho con ảnh hưởng đến cuộc sống phú quý của mẹ; hay nể tình con là con trai của mẹ, cho nên muốn cho con một con đường sống, con cũng nên cảm ơn mẹ." Anh lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, "Nếu như không có mẹ tìm được vợ con Phương Thành giúp con, không có mẹ cho con 50 vạn này, con cũng không thể bình yên vô sự bước ra từ chỗ đó, cũng sẽ không có hôm nay."

Anh giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, "Con chỉ muốn chính miệng nói cám ơn, cho nên mới hẹn gặp mặt mẹ, mẹ yên tâm, về sau con cũng sẽ không trở lại làm phiền mẹ."

Mẹ làm phu nhân nhà giàu của mẹ, con làm người về đêm mưa gió của con.

Anh đặt ly rượu xuống, nghĩa vô phản cố xoay người rời đi.

Giây phút này, người phụ nữ cảm thấy hình như mình chưa từng hiểu rõ đứa con trai này, trước đây cho rằng anh là một tên côn đồ lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, trừ mấy phần cốt khí kia, chỉ biết gây ra phiền toái; hôm nay đây?

Bà nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên có chút không nói ra lời.

Bà nhớ lại người đàn ông đã từng cưng chiều bà đến tận trời cao kia đứng ở trong phòng sinh ôm con trai mà nói câu này: "Anh tìm người coi bát tự tính toán một chút, ông ấy nói con của chúng ta nhất định sẽ được ông trời chiếu cố, tương lai oai phong một cõi, quyền khuynh thiên hạ."

Cho nên có cái tên Nghiêm Khuynh này.

Ban đầu người coi bói chỉ thuận miệng nói, mà bây giờ bà nhìn bóng lưng Nghiêm Khuynh rời đi, lại cảm thấy lời này loáng thoáng có mấy phần đạo lý. Có lẽ anh cũng không phải một người quyền khuynh thiên hạ, nhưng anh sống bền bỉ như vậy, bất kể như thế nào thì oai phong một cõi cũng không quá đáng.

Trên bàn còn bày tấm danh thiếp anh để lại.

Nghiêm Khuynh, giám đốc bộ phận Marketing ở khu vực Tây Nam của công ty vận chuyển Đường Đạt.

Đường Đạt là một công ty vận chuyển lớn nhất trong nước, chỉ bốn năm, bà hoàn toàn không nghĩ ra anh leo lên như thế nào ở dưới tình huống không hề giao thiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.