Dư Sinh Mộ Yên

Chương 16: 16: Mùa Hè Của Tôi Mang Tên Cậu




Từ sau hôm ở nhà Hạ Di Bình, hai người cũng ít có dịp gặp nhau, một phần là do lớp học hè ngay sau đó cũng kết thúc, nhưng chủ yếu vẫn là do Hạ Di Bình vừa nhận thêm vai diễn mới nên phải rời Hải Thành một thời gian.
Tần Hàm Yên sau khi kết thúc lớp học cũng dành nhiều thời gian đến Thịnh Thế hơn, bắt đầu tiếp nhận một số công việc biên tập từ chỗ Đổng Duyệt.

Ban đầu Tần Hàm Yên còn lo lắng bản thân chưa có kinh nghiệm nhưng Đổng Duyệt vẫn một mực tin tưởng giao cho cô.

Tất nhiên Đổng Duyệt cũng không phải tuổi trẻ chưa trải sự đời, bà đã có gần 20 năm kinh nghiệm trong nghề, cộng thêm một thời gian dài quan sát nên đương nhiên biết cô học trò của mình hoàn toàn có khả năng đảm đương tốt công việc.

Quả thật Tần Hàm Yên cũng chứng minh Đổng Duyệt không nhìn sai người.

Từ trợ lý chuyển sang tiếp nhận công việc biên tập, lại rất nhanh thích ứng, thỉnh thoảng tuy có thiếu sót nhưng với sự hỗ trợ của Đổng Duyệt đã dần hoàn thiện, ngày càng quen việc.
Tuy Hạ Di Bình rời khỏi Hải Thành nhưng hai người vẫn duy trì thói quen nhắn tin cho nhau mỗi ngày, nhiều nhất vẫn là vào buổi tối.

Như thường lệ vẫn là Hạ Di Bình chủ động khi rảnh rỗi còn về phần Tần Hàm Yên vẫn là một lý do muôn thuở, sợ bản thân làm ảnh hưởng đến công việc của Hạ Di Bình.
Đại học năm hai cũng nhanh chóng bắt đầu, sinh viên nội trú cũng lần lượt trở về ký túc xá chuẩn bị cho năm học mới.

Vẫn là một lịch trình quen thuộc, Tần Hàm Yên ở đây đầu tiên mà thực chất cô vẫn luôn ở lại đây, sau đó là hai người Trần Mãn Chi và Đinh Mễ.

Về phần Trương Nguyệt vẫn đang bận rộn công việc tại Trương thị nên sẽ đến muộn hơn so với lần trước.
Đinh Mễ vẫn là bộ dạng tươi cười hớn hở như lần đầu gặp gỡ, bên cạnh Trần Mãn Chi vẫn điềm tĩnh, ít nói.

Đinh Mễ nhìn thấy Tần Hàm Yên đương nhiên rất vui vẻ, lập tức bổ nhào tới: "Yên Yên, nhớ cậu quá đi mất.

~" Nhưng lần này Tần Hàm Yên nhanh chóng nghiêng người sang một bên, giọng nói ghét bỏ: "Cậu xem cậu vừa mới đến, không nhanh đi tắm đi."
Đinh Mễ cúi người nhìn bản thân một lần, đúng thật có hơi nhiều mồ hôi, da cũng đen hơn rất nhiều, thầm nghĩ chắc là chuyến đi biển vừa rồi đã làm hại làn da ngọc ngà của mình, lập tức gương mặt tỏ vẻ ủ rủ: "Cậu không biết vừa đi nắng tắm sẽ dễ cảm sao."
"Thế thì nghỉ ngơi một lát đi, có chuyện gì ngủ dậy rồi nói." Trần Mãn Chi vừa rửa mặt xong, bước từ phòng tắm ra, lên tiếng nhắc nhở Đinh Mễ.
"Ừm, hai cậu ngủ một lát đi, tôi còn phải chuẩn bị bản thảo gửi cho cô Đổng." Tần Hàm Yên quả thực có hơi bận, vả lại nhìn hai người kia mới đến vẫn là nên nghỉ ngơi trước.
"Tôi quên mất Yên Yên nhà chúng ta đã trở nên bận rộn rồi nha ~" Đinh Mễ lại lẩm bẩm.
"Nói nhiều, nhanh đi rửa mặt rồi đi ngủ." Trần Mãn Chi hiếm khi ra lệnh, Đinh Mễ đành phải ngoan ngoãn nghe lời: "Được rồi a ~"
Tần Hàm Yên mỉm cười nhìn hai người ai nấy đi về giường, trong lòng bỗng có cảm giác vui vẻ.


Suốt hai tháng hè cô chính là ở đây một mình, mặc dù rất yên tĩnh đôi khi sẽ cảm thấy vắng lặng.

Bây giờ mấy người bọn họ đã quay về, căn phòng cũng trở nên có sinh khí, chính là quay lại cảm giác thân thuộc vốn có.

Tần Hàm Yên cũng quay về chỗ của mình, hôm nay còn rất nhiều việc chờ cô làm.
- -
Trong một khoảng sân rộng lớn, Trương Nguyệt lái xe đậu vào gara rồi giẫm trên giày cao gót tiến vào biệt thự Trương gia.

Người hầu gặp cô nhanh chóng cúi đầu: "Nhị tiểu thư, ông chủ đợi cô ở thư phòng." Trương Nguyệt gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhanh chân tiến về căn phòng nằm yên tĩnh một góc ở lầu hai.
Trương thị do Trương Hạn một tay gây dựng nhưng nói đúng hơn cũng chính là dựa trên tài nguyên cùng thực lực của Hứa gia.

Mặc dù giữ chức Chủ tịch cùng 40% cổ phần tập đoàn nhưng hắn chưa bao giờ lộ diện.

Một phần cũng chính bởi vì thân phận Thị trưởng Hải Thành, sẽ dễ khiến người khác nhìn ra ngó vào.

Bình thường việc của công ty đều giao cho thuộc hạ thân tín thay hắn xử lý, cũng là người thường xuyên xuất hiện trên báo giới cũng như các buổi ký kết hợp đồng.

Nhiều người cho rằng nhờ vị sự tài giỏi của người điều hành nên Trương thị thành lập chưa lâu lại có thể sánh bằng Lục thị, nhưng vốn họ lại không biết sở dĩ có được điều đó là vì có bàn tay của vị quan lớn họ Trương này.
Mỗi tháng Trương Hạn cùng thuộc hạ của hắn gặp nhau một lần để báo cáo công việc.

Phàm là những hồ sơ hoặc hợp đồng quan trọng đều phải thông qua hắn.

Tuy nói không quản lý trực tiếp nhưng công việc hắn vẫn nắm trong lòng bàn tay.

Thế nhưng người như Trương Hạn làm sao có thể mãi chìa tay ra ngoài, hắn đương nhiên biết lúc nào cần rút lại.

Đợi đến khi Trương Nguyệt đủ lông đủ cánh, hắn sẽ trao toàn quyền quản lý lại cho con gái, đó là lý do vì sao hắn bắt buộc Trương Nguyệt phải học kinh doanh, vả lại còn phải chọn trường danh tiếng như đại học Q.

Lẽ ra hắn còn định cho Trương Nguyệt ra nước ngoài nhưng Trương Nguyệt nhất quyết không đồng ý, lý do vì sao hắn không rõ nhưng xem như cũng chịu thỏa hiệp.


Ở lại trong nước điều kiện tuy không bằng nhưng chí ít giống như thời điểm này, Trương Nguyệt có thể trực tiếp đến công ty học việc, bắt đầu từ vị trí thấp nhất, như vậy mới có thể hiểu rõ mọi thứ, từng bước vững chắc đi lên.
Ở Trương thị vốn cũng không ai biết thân phận thực sự của Trương Nguyệt, bởi vì chính cô cũng phải trải qua phỏng vấn để xin vào, thật ra như vậy cô càng cảm thấy thoải mái, không phải một bước lên mây rồi ngã xuống lúc nào không hay biết.

Trương Nguyệt bước đến thư phòng của Trương Hạn, đưa tay gõ cửa, bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói trầm thấp: "Vào đi."
"Ngồi." Trương Hạn vừa nói vừa xoay ghế quay lại đối diện Trương Nguyệt
"Thế nào, hai tháng qua đã quen với công việc chưa?" Hắn dùng giọng nói vừa trìu mến nhưng cũng mấy phần uy nghiêm hỏi Trương Nguyệt.
"Cũng quen, mọi người rất tốt, rất nhiệt tình chỉ bảo." Trương Nguyệt đúng thật là học việc rất nhanh, nói thế nào đi chăng nữa cô cũng là con ruột của Trương Hạn, đương nhiên đầu óc không thiếu phần nhạy bén.
"Rất tốt, có định làm lâu dài không?" Dĩ nhiên Trương Hạn rất muốn Trương Nguyệt từ từ tiếp nhận công việc, nhưng vẫn là nên tôn trọng ý kiến con gái, xưa giờ Trương Nguyệt luôn là người có chủ kiến, hắn cũng chưa từng miễn cưỡng ngoài việc bắt cô tiếp nhận Trương thị.
"Con chỉ mới năm hai, vẫn nên dành thời gian hoàn thành việc học, có thời gian sẽ ghé qua." Trương Nguyệt cũng không muốn tiếp nhận vị trí kia quá sớm, cô sẽ bị ngộp, cô rất sợ sẽ bị công việc quấn lấy, dần dần quên mất bản thân.
Trương Hạn gật đầu: "Như vậy cũng tốt." Hắn đưa tay cầm tách trà trên bàn uống một ngụm: "À phải rồi, năm sau chị con về nước, lúc đó nhớ về nhà thường xuyên."
"Chuyện đó tính sau.

Nếu không có chuyện gì con đi trước, công ty còn có việc." Vẫn là câu nói quen thuộc chỉ là thay đổi không gian.

Trương Hạn nhìn cô, cũng không nói gì, đưa tay phất phất tỏ ý cô có thể đi.
Trương Nguyệt nhanh chóng lái xe rời khỏi biệt thự Trương gia.

Một năm trở lại đây, nơi này chỉ còn là nơi cô ghé qua chứ không còn là chốn dừng chân nữa.

Để thu xếp xong công việc, vài hôm nữa cô đã có thể quay lại ký túc xá đoàn tụ cùng đám người Tần Hàm Yên, ít nhất nơi đó còn giống nhà hơn cái nơi rộng lớn thênh thang này.
- -
Khai giảng năm hai không lâu, Tần Hàm Yên được bầu làm tân Chủ tịch Hội sinh viên, lần này là do chính năng lực của cô mà đạt được, tuy trong Hội sinh viên vẫn có kẻ lời ra tiếng vào nhưng cũng chỉ là nó cho bỏ ghét, bọn chúng vốn chính là không thể sánh bằng.

Tần Hàm Yên cũng đã là Chủ tịch, bọn chúng cũng chỉ có thể nghe lời làm việc, ngoài mặt cũng không dám tỏ thái độ quá nhiều, tránh rước họa vào thân.

Tần Hàm Yên vốn cũng không quan tâm, cô chỉ muốn tập trung hoàn thành tốt công việc, chỉ là Hạ Di Bình đã rút khỏi vị trí Thư ký kia vì lịch trình bận rộn, vốn không còn thời gian để dành cho các hoạt động như thế này
Mấy ngày trước cô nhận được tin nhắn của Hạ Di Bình, hỏi cô có nên tham gia cuộc thi tuyển chọn diễn viên của Hoàn Vũ không.


Đó là cơ hội rất tốt nhưng thử thách cũng rất nhiều.

Nếu tham gia Hạ Di Bình gần như phải đổ hết vốn liếng, sẽ phải hy sinh nhiều thời gian cũng như hợp đồng nếu muốn có kết quả tốt.

Người muốn vào Hoàn Vũ không phải ít nhưng chỉ chọn ba người dựa trên điểm số của ban giám khảo, hiện tại còn chưa biết giám khảo là ai nhưng tất nhiên không phải kẻ tầm thường.
Tần Hàm Yên vốn dĩ cũng không biết nhiều về những cuộc thi như thế này, cũng không biết tiêu chí đánh giá như thế nào, nhưng cô hiểu rất rõ rằng Hạ Di Bình đã có quyết định của mình, nếu cô ấy không muốn tham gia thì sẽ không bao giờ để ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu.

Sở dĩ hỏi ý kiến cô chỉ là muốn có được sự ủng hộ từ cô, tất nhiên Tần Hàm Yên không hề keo kiệt mà giơ hai tay đồng ý, cô đã nói chỉ cần là Hạ Di Bình, cô sẽ luôn ủng hộ.
Cuộc thi còn ba tháng nữa mới diễn ra nhưng tất nhiên phải chuẩn bị từ bây giờ.

Thế nên khi Hạ Di Bình từ đoàn làm phim quay về Hải Thành cũng tạm thời ngừng mọi lịch trình để tập trung chuẩn bị thật tốt.

Cô bắt đầu đi học vũ đạo cùng những lớp ngắn hạn liên quan đến diễn xuất, cũng xiết chặt hơn việc ăn uống cùng chế độ nghỉ ngơi để có tinh thần tốt.

Bình thường cũng sẽ bận rộn chạy tới chạy lui móc nối quan hệ.

Lần này Lâm Cung cũng không thể can thiệp, vì công ty của hắn ta vốn không thể sánh được với Hoàn Vũ, cùng lắm chỉ có thể xin được tấm vé vào xem.

Hạ Di Bình cũng muốn nhân cơ hội này thoát ly khỏi Lâm Cung, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Thỉnh thoảng Tần Hàm Yên cũng nhắn tin hỏi thăm, đề nghị đi theo giúp đỡ nhưng Hạ Di Bình vẫn luôn từ chối.

Hạ Di Bình cũng biết Tần Hàm Yên thế nhưng rất bận rộn, vừa lo việc Hội sinh viên vừa phải dành thời gian đến Thịnh Thế lại còn duy trì việc học trên lớp, nếu chạy theo cô thực sự sẽ mệt chết.

Chỉ cần Tần Hàm Yên mỗi ngày cho cô một tin nhắn động viên cũng đủ khiến cô có thêm động lực rồi.

Vả lại lần này cô cũng có nhiều người hỗ trợ, nếu thực sự cần mới nhờ đến Tần Hàm Yên, mà đúng hơn là Trương Nguyệt bên cạnh Tần Hàm Yên.
Một ngày chủ nhật như bao ngày, hiếm hoi lắm Tần Hàm Yên mới có cơ hội ngủ thêm một chút sau một tuần quần quật từ sáng đến tối.

Nói là một chút nhưng thật ra khi mặt trời lên đến đỉnh đầu cô mới tỉnh dậy, quả thực hôm qua gần sáng mới ngủ nên có chút lười biếng không giống tác phong thường ngày.

Cô biết đã trễ nên cũng không vội cầm điện thoại mà trước tiên xuống giường đánh răng rửa mặt.

Hiếm khi Tần Hàm Yên có tâm trạng ngân nga vài khúc hát nhưng chợt nhận ra đám heo lười cùng phòng vẫn đang ngủ nên đành bỏ qua.

Tần Hàm Yên bước ra cửa, nhìn cảnh vật yên tĩnh ngoài kia, cô vươn người làm vài động tác thể dục buổi sáng mặc dù trời đã điểm giờ trưa.

Đang tập trung thì nghe tiếng chuông điện thoại, cô cầm lên mới thấy là Đặng Chân, Tần Hàm Yên tỏ vẻ khó hiểu, trước giờ Đặng Chân ít khi gọi trực tiếp cho cô, thế nhưng cô vẫn nhanh chóng bắt máy: "Alo Đặng Chân?"
"Aaaaaaa, Yên Yên, nói thật cho tôi biết, cậu với Hạ Di Bình kia là quan hệ gì?" Đặng Chân hét đến nổi Tần Hàm Yên cảm thấy lỗ tai mình sắp không xong rồi.
"Quan hệ gì là sao? Chúng tôi chẳng phải bạn bè sao?" Tần Hàm Yên quả thực không hiểu nổi Đặng Chân là đang nói gì.
"Cậu lên weibo xem thử đi, bức ảnh kia là sao?" Đặng Chân vẫn hết sức nghi ngờ, từ lâu cô đã thấy bọn họ sai sai.
Tần Hàm Yên nghe thế cũng bán tín bán nghi mở weibo, chỉ thấy Hạ Di Bình đăng một tấm ảnh gắn thẻ cô với nội dung: Mùa hè của tôi mang tên cậu.

Trong hình là bóng lưng của Tần Hàm Yên đang đi về phía mặt trời, hết sức xinh đẹp cũng thêm mấy phần hư ảo.

Lúc này thứ duy nhất Tần Hàm Yên nghĩ trong đầu chính là Hạ Di Bình chụp ảnh cũng thật đẹp, nào đâu biết bên kia Đặng Chân ôm một bụng nghi vấn nóng như lửa đốt: "Yên Yên, Yên Yên?"
Tần Hàm Yên thu lại nụ cười, gõ chữ trả lời: "Cậu đang nghĩ chúng tôi là quan hệ gì?" Cô đang muốn xác định suy nghĩ của Đặng Chân.
"Đăng ảnh tình tứ như vậy, không phải đang quen nhau thì là gì? Chả trách cậu bỏ rơi tôi suốt hè." Đặng Chân lên giọng oán trách.
Tần Hàm Yên bật cười, không ngờ người này lại có thể tưởng tượng được thành như vậy, chỉ là đối với vấn đề tình yêu nữ với nữ có vẻ Đặng Chân cũng dễ chấp nhận, không biết tại sao nghĩ đến phương diện này, Tần Hàm Yên thoáng vui mừng, giống như có thêm một sự ủng hộ.

Nhưng dù thế nào chính xác cô và Hạ Di Bình cũng chỉ là bạn bè, vẫn nên giải thích: "Cậu đừng nghĩ nhiều, chắc do thường đi chung với nhau mấy hôm học hè nên cậu ấy đăng vậy thôi, không có gì đâu.

Nhắc lại, chúng tôi là bạn bè bình thường." Tần Hàm Yên giải thích xong cũng không quên nhấn mạnh.
"Thật không?" Đặng Chân vẫn chưa thực sự tin tưởng
"Cậu hoài nghi lời nói của tôi à?" Tần Hàm Yên hỏi ngược lại, cô hiểu người thích bát quái như Đặng Chân tất nhiên không dễ buông tha.
"Thế thì không phải.

Nhưng cậu cũng đừng tưởng như vậy có thể bỏ qua chuyện bỏ rơi tôi suốt hai tháng kia." Đặng Chân cũng là một người tương đối thù dai.
Tần Hàm Yên lẩm bẩm: "Giúp cậu mượn Audi rồi còn muốn gì nữa? Một mình chạy khắp nơi chơi không tốt sao?"
Đặng Chân im lặng trong giây lát, sau đó mới gật đầu: "Cậu nói cũng đúng.

Thôi được rồi tạm thời không tính toán với cậu nữa."
Tần Hàm Yên bật cười: "Đa tạ đại nhân, cúp máy đây, nói đến điện thoại tôi sắp nổ tung rồi." Còn chưa đợi Đặng Chân đồng ý, Tần Hàm Yên đã chủ động tắt máy.
Lúc này Tần Hàm Yên mới có dịp nhìn kỹ bức ảnh, cô lục lại trí nhớ, đây hình như là bức ảnh hôm bọn họ rủ nhau đi dạo dọc quanh bờ hồ gần đại học Q.

Cảnh tượng đẹp đẽ giống như đang ùa về trước mắt, nội tâm ấm áp bao trùm.

Cô nhanh chóng ấn thích, sau đó để lại bình luận: Tôi cũng vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.