Dư Sinh Mộ Yên

Chương 18: 18: Hành Trình Tiến Vào Hoàn Vũ Thượng




Sau thời gian tất bật chuẩn bị cuối cùng cuộc thi tuyển chọn diễn viên của giải trí Hoàn Vũ cũng khởi động.

Tất cả có ba vòng thi bao gồm: Sơ khảo, bán kết và chung kết.

Đối với vòng sơ khảo, những giám khảo có kinh nghiệm ở các phương diện diễn xuất, biên kịch, nhiếp ảnh, thiết kế thời trang, quản lý nghệ sĩ cùng Phó tổng của Hoàn Vũ sẽ giữ nhiệm vụ cầm cương nảy mực.

Vòng này chủ yếu chọn những người tương đối có ngoại hình bên cạnh đó là biết đôi chút về diễn xuất, còn về phần đánh giá chuyên sâu hơn nằm ở những vòng sau.
Tần Hàm Yên mặc dù biết Hạ Di Bình đã bắt đầu tham gia cuộc thi nhưng cô không thể theo sát hay giúp đỡ, bởi vì dường như Hạ Di Bình không muốn tiết lộ quá nhiều lịch trình của bản thân cũng như địa điểm diễn ra các vòng thi.

Tần Hàm Yên biết đối với công ty lớn như Hoàn Vũ thì những cuộc thi thế này đều mang tính chất bảo mật khá cao nên cũng không miễn cưỡng.

Về phần Hạ Di Bình, không phải không muốn Tần Hàm Yên bên cạnh cổ vũ, chỉ là cô nghĩ vẫn chưa đến lúc, đợi đến khi cô có thể quang minh chính đại lọt vào vòng chung kết khi ấy có thể tự tin chạy đến tìm Tần Hàm Yên đưa cho cô một vé mời đặc biệt.
Vòng sơ khảo kéo dài liên tục trong ba ngày, bởi vị thế của Hoàn Vũ trong giới giải trí hiện tại không ai có thể sánh bằng nên tất nhiên nhưng tiểu hoa hoặc sinh viên ngành diễn xuất đều mong muốn tìm kiếm cơ hội trở mình.

Lượng hồ sơ khủng gửi về khiến những vị giám khảo phải vò đầu bức tóc, chỉ sợ bỏ qua một tài năng vì một chút lơ là nào đó.

Rất may, Hạ Di Bình thuận lợi vượt qua vòng sơ khảo với số điểm cao.

Thực ra mà nói, với người có nhan trị như Hạ Di Bình lại bỏ túi kha khá tác phẩm tương đối có tiếng tăm thì điều này cũng không mấy bất ngờ.

Khó khăn thực sự đợi cô ở hai vòng thi còn lại.
Sau vòng sơ khảo có khoảng ba mươi người được chọn tiến vào bán kết.

Nhưng trước thời gian vòng bán kết diễn ra, bọn họ còn phải trải qua nhiều phần thi phụ bao gồm: Thi tài năng, lồng tiếng và khả năng ngoại ngữ.

Hạ Di Bình trước kia đã từng học qua vũ đạo thế nên cô chọn nhảy một điệu sexy dance.

Về phần tại sao lại thi lồng tiếng, đó là một kỹ năng cần thiết đối với một diễn viên chuyên nghiệp, nếu vừa diễn xuất tốt lại có thể sử dụng chính giọng nói của mình lại càng được đánh giá cao.

Hạ Di Bình trước giờ vẫn luôn tự tin với giọng nói của mình, cô có chất giọng ngọt ngào và quan trọng là rõ chữ, âm điệu cũng rất tốt.

Vấn đề thực sự của cô chỉ nằm ở phần thi ngoại ngữ, trước giờ Hạ Di Bình vẫn luôn gặp vấn đề với ngoại ngữ, dù cho cố gắng thế nào cô cũng không thể học tốt.


Thế nên đối với phần thi này cô cũng chỉ có thể cố gắng học thuộc và ứng phó cho qua.
Đêm bán kết cách vòng sơ khảo chỉ đúng một tuần lại xen vào rất nhiều phần thi phụ.

Điều này không chỉ đánh giá thái độ mà còn đánh giá mức độ chịu khó và khả năng ứng biến của các thí sinh, đương nhiên sẽ có nhiều người không chịu được cường độ công việc cao mà bỏ cuộc, đến đêm bán kết chỉ còn 26 thí sinh, họ đều là những con người rất ưu tú.
Tần Hàm Yên trước đó đã biết Hạ Di Bình lọt vào bán kết, thế nhưng vẫn là lý do cũ, Hạ Di Bình vẫn chưa muốn cô xuất hiện, cô đành phải lẳng lặng chờ đợi tin tức.

Ngay ngày diễn ra bán kết, từ sáng sớm Tần Hàm Yên đã nhắn cho Hạ Di Bình một tin nhắn với nội dung rất đơn giản: [Chúc may mắn.

Tôi luôn bên cạnh cậu! [icon cỏ bốn lá]].

Đương nhiên ý nghĩa của icon là may mắn nhưng phần sâu xa bên trong chắc có lẽ chỉ hai người bọn họ hiểu.
Không biết có phải thực sự may mắn đến hay không nhưng giám khảo vòng bán kết là Quách Siêu, vị đạo diễn tiếng tăm Hạ Di Bình từng có cơ hội hợp tác.

Bên cạnh đó còn có biên kịch Hàn Phi Lai, vị biên kịch có lượng tác phẩm đếm trên đầu ngón tay nhưng vô cùng chất lượng, mỗi tác phẩm ra rạp đều chiếm thứ hạng cao.

Người cuối cùng trong ban giám khảo là một vị Ảnh đế trẻ tuổi mới đăng quang gần đây, thuộc phái thực lực, có lượng fan trung thành tên là Âu Dương Vũ.
Thực ra với Hạ Di Bình, có Quách Siêu hay không không quan trọng, cô cũng không muốn bị người ta bàn ra tán vào là dựa vào quan hệ để tiến thân.

Dù biết là thế nhưng chuyện cô có thể làm cũng chỉ là chuẩn bị thật tốt và thể hiện hết khả năng để dư luận không chĩa mũi dùi vào cô.
Một ngày đẹp trời, Tần Hàm Yên đang ngồi ở thư viện trường nghiên cứu bài giảng mới thì có một bóng dáng quen thuộc bước vào.

Vì quá chăm chú nên cô không hề phát hiện, cho đến khi có một tấm thiệp mời hình chữ nhật tông màu vàng đen vô cùng bắt mắt đặt ngay trước mặt, lúc này cô mới nghi hoặc ngẩng đầu, trong khoảnh khắc đó Tần Hàm Yên bắt gặp nụ cười tươi như hoa của Hạ Di Bình.

Đầu tiên là lỡ mất một nhịp kế đến là vui mừng xen lẫn bất ngờ bởi vì hôm nay rõ ràng Hạ Di Bình không đi học nhưng giờ phút này lại xuất hiện trước mắt cô, Tần Hàm Yên nhướng mày: "Di Bình, đây là?"
Hạ Di Bình mấy khi tỏ vẻ bướng bỉnh, cô ngồi xuống trước mặt Tần Hàm Yên, hướng mắt về phía chiếc thiệp: "Yên Yên, cậu đoán xem?"
Tần Hàm Yên cảm thấy khó hiểu, cô vận dụng hết đầu óc của mình, bỗng dưng cảm thấy hôm nay bản thân có chút ngốc, nhưng cuối cùng cô vẫn đưa ra một đáp án khá chắc chắn: "Bình, cậu đã được vào chung kết?"
Hạ Di Bình nghe xong lập tức xả vai, cho Tần Hàm Yên một nụ cười tán thành: "Đúng vậy, rất vui lòng nếu cậu đến tham dự.

Tôi chỉ xin được bốn vé đó nha, ba vé cho người nhà còn một vé là cho cậu đó.

Cậu...!sẽ không từ chối đó chứ?"
"Có cần tôi đến sớm phụ cậu chuẩn bị không?" Tần Hàm Yên vui đến nổi quên mất trả lời đúng trọng tâm, cô đã muốn giúp Hạ Di Bình từ lâu, rốt cuộc cũng có cơ hội.
Hạ Di Bình suy nghĩ một chút, vốn dĩ cô đã có người hỗ trợ, chỉ muốn mời Tần Hàm Yên đến cổ vũ tinh thần nhưng thấy Tần Hàm Yên nhiệt tình như vậy cô tất nhiên không từ chối nữa: "Cũng được, chung kết là vào buổi tối, chiều cậu đến là được, phụ tôi chuẩn bị vật dụng."

"Được, cứ quyết định như vậy."
Hai người trò chuyện thêm một lát thì Hạ Di Bình có việc rời đi, Tần Hàm Yên vẫn tiếp tục nghiên cứu tài liệu, cô phải đẩy nhanh tiến độ và hoàn thành những công việc dở dang vì cuối tuần này chung kết sẽ diễn ra, cô muốn dành hết tất cả thời gian ngày hôm đó để bên cạnh Hạ Di Bình.
Tối thứ sáu, cách đêm diễn ra chung kết một ngày trên trang chủ của công ty Hoàn Vũ tiết lộ dàn ban giám khảo sẽ cầm cương nảy mực đêm chung kết bao gồm: Tổng tài của Hoàn Vũ Cảnh Huy, Đạo diễn trứ danh Kim Quốc Lập người đã từng liên tiếp đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất nhiều năm liền và có gia tài phim ảnh đồ sộ.

Bên cạnh đó còn có một vị giám khảo giấu tên sẽ được tiết lộ vào đêm chung kết, nghe nói là một vị Ảnh hậu nào đó.

Cùng lúc đó, Đặng Chân nhắn tin cho Tần Hàm Yên.
Đặng Chân: [Yên Yên, tối thứ 7 có kế hoạch gì chưa?]
Tần Hàm Yên: [Tôi đi xem Di Bình thi, sao vậy?]
Đặng Chân: [Thật trùng hợp, tôi còn đang định rủ cậu đi.]
Tần Hàm Yên: [Thật đáng nể nha, vậy mà cậu lại có thiệp mời?] Phải biết là đêm chung kết của Hoàn Vũ đa phần là nhân vật có máu mặt trong giới giải trí mới được tham gia, kể cả gia đình của thí sinh cũng giới hạn thiệp mời, Đặng Chân có đương nhiên khiến Tần Hàm Yên không khỏi bất ngờ.
Đặng Chân: [Là tên Cảnh Huy cho tôi.]
Tần Hàm Yên: [Cảnh Huy?]
Đặng Chân: [Là tên Tổng tài của Hoàn Vũ a.

Từ sau lần trước phỏng vấn anh ta vẫn luôn liên lạc với tôi, lần này lại chủ động cho tôi thư mời.

Tôi nghĩ là cậu cần nên không từ chối.]
Tần Hàm Yên: [À, vậy cùng đi.

Nhưng mà tôi định đến sớm, cậu không ngại chứ?]
Đặng Chân: [Có gì mà ngại, cậu đừng quên Di Bình cũng là bạn tôi.]
Tần Hàm Yên: [Được, vậy thứ 7 tôi sẽ gọi cậu cùng đi.]
Đặng Chân: [Được.]
Thật ra đến sớm của Tần Hàm Yên chính là đến từ sáng sớm, mặc dù Hạ Di Bình hẹn cô buổi chiều.

Địa điểm diễn ra chung kết là một khách sạn 5 sao thuộc sở hữu của tập đoàn Lục thị.

Bởi vì Tần Hàm Yên biết thật ra Hạ Di Bình cũng phải đến từ sáng sớm để chuẩn bị, cô ở nhà cũng đứng ngồi không yên, thế nên từ tờ mờ sớm đã lôi Đặng Chân dậy trong sự bất mãn chạy đến địa điểm tổ chức chỉ để tìm một quán cà phê gần đó ngồi chờ đợi.

Đặng Chân cũng chỉ có thể thầm oán trách ông trời tại sao cô lại có người bạn như Tần Hàm Yên, hại cô không được ngon giấc.
Mặc dù ở ngay bên cạnh nhưng Tần Hàm Yên lại không để Hạ Di Bình biết, cô vẫn sợ bản thân sẽ làm phiền Hạ Di Bình.


Thỉnh thoảng cô lại xem đồng hồ rồi cầm điện thoại, chờ đợi Hạ Di Bình có thời gian sẽ nhắn tin cho cô.

Chờ mãi đến gần trưa, Đặng Chân cũng đã mệt mỏi ngã lên bàn ngủ gục, lúc này Tần Hàm Yên cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Hạ Di Bình.
Hạ Di Bình: [Yên, chiều cậu đến có thể mua giúp tôi tất chân không? Tôi quên mất.]
Tần Hàm Yên: [Được, cậu muốn mua loại nào?]
Hạ Di Bình: [[Hình ảnh] Cứ mua giống vầy là được.]
Tần Hàm Yên: [Được rồi.

Hai bác đến chưa?]
Hạ Di Bình: [Ba mẹ vẫn đang ở nhà tôi, tối họ mới đến.]
Tần Hàm Yên: [Ừm, cậu có muốn ăn gì không?]
Hạ Di Bình: [Không cần đâu.

Ăn no sẽ không mặc vừa quần áo.]
Tần Hàm Yên: [Được, đầu giờ chiều tôi sẽ qua.]
Hạ Di Bình sau đó không trả lời nữa, Tần Hàm Yên cất điện thoại vào túi lay Đặng Chân dậy: "Đặng Chân, chúng ta đi mua đồ một chút."
Đặng Chân dụi mắt, tỏ vẻ mệt mỏi: "Trời nắng thế này, cậu còn muốn đi mua gì?"
"Mua tất chân cùng một ít đồ ăn." Tần Hàm Yên vừa nói vừa đứng lên rời đi, Đặng Chân dù bất mãn nhưng nghe đồ ăn cũng nhanh chóng tỉnh táo mà chạy theo.
Bọn họ đi bộ dọc trên con đường trung tâm Hải Thành, đến khi nắng nóng hoa cả mắt mới tìm được một cửa hàng có loại tất chân như ảnh Hạ Di Bình gửi.

Đặng Chân dựa cả người vào tường: "Mệt chết tôi rồi, trôi mất lớp trang điểm của bổn cô nương rồi."
"Được rồi, đi mua chút gì ăn nhé?" Thật ra mục đích chính của Tần Hàm Yên không phải dẫn Đặng Chân đi ăn mà là mua đồ ăn đến chỗ Hạ Di Bình.

Mặc dù Hạ Di Bình nói không cần nhưng cứ phòng vạn nhất, vả lại ekip của cô chắc cũng cần ăn lót dạ.
Vòng vòng cả một buổi trưa rốt cuộc Tần Hàm Yên cũng chọn được ít trái cây và sữa tươi.

Nhìn đồng hồ cũng đã đầu giờ chiều, lúc này cô mới cùng Đặng Chân vào vai ekip của Hạ Di Bình vào phòng hoá trang.

Ban đầu cô chỉ nghe theo hướng dẫn của Hạ Di Bình tìm đến nơi nhưng khi đến rồi mới thực sự bị choáng ngợp, cảm giác đông đúc và khí thế nhanh chóng kéo cô hoà nhập.

Điều càng khiến Tần Hàm Yên đóng băng tại chỗ chính là nhan sắc của Hạ Di Bình, lúc này đã hoá trang xong lại càng thêm xinh đẹp và sắc sảo, giống như nữ hoàng bước ra từ cung điện nguy nga lộng lẫy, Tần Hàm Yên phút chốc cứ tưởng chừng bản thân biến thành một kẻ thường dân chỉ biết cúi đầu khi nữ hoàng đi thị sát.
"Yên Yên, Đặng Chân hai cậu đến rồi." Hạ Di Bình vừa ngồi cho thợ trang điểm đánh lại phấn vừa vẫy tay chào hai người Tần Hàm Yên và Đặng Chân.
Đặng Chân lúc này đã lấy lại khí thế thường ngày, nhanh chóng lao tới trước mặt Hạ Di Bình: "Oa, thật xinh đẹp nha, tôi nghĩ giải nhất chắc chắn là của cậu rồi a."
"Đặng Chân, đừng nói bậy." Ở đây tai vách mạch rừng, Hạ Di Bình cũng không muốn chưa thi đã có thêm lời ra tiếng vào.
"Được rồi Đặng Chân, cậu cứ ngồi im là được." Tần Hàm Yên nói với Đặng Chân, sau đó lại quay sang nói với Hạ Di Bình: "Tôi có mua ít trái cây, còn có sữa, cậu xem ăn chút ít đi, trái cây cũng không có bao nhiêu calo đâu, thời gian đến tối còn lâu không ăn sẽ mất sức."
Hạ Di Bình nghe thế cũng ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi.


Mọi người cũng dừng tay ăn ít gì đi." Nói xong cô cũng tiện tay cho một miếng táo đã gọt sẵn vào miệng.

Trái cây đều được Tần Hàm Yên nhờ nhân viên cửa hàng xử lý qua nên đều có thể ăn ngay.

Đương nhiên, người ăn nhiệt tình nhất vẫn là Đặng Chân.
Hôm nay Tần Hàm Yên cũng không đến tay không mà mang theo cả máy ảnh.

Cô thích chụp ảnh nhưng trước nay thường không có thời gian.

Hôm nay có dịp, cô muốn ghi lại tất cả các khoảnh khắc của Hạ Di Bình.

Biết đâu sau đêm nay, Hạ Di Bình sẽ trở thành cái tên mà không chỉ mỗi mình Tần Hàm Yên cô quan tâm đến nữa.
Tất bật cả một buổi đến khoảng hơn 6 giờ chiều, Hạ Di Bình cũng trở về khu vực chuẩn bị cho phần thi.

Tần Hàm Yên và Đặng Chân cũng mang theo thiệp mời đi vào bằng cổng chính khách sạn, tìm đến vị trí ghế ngồi của họ.

Vị trí của họ là hàng ghế số 10, lẽ ra Đặng Chân được ngồi ở hàng số 6 nhưng cô đã nhờ Cảnh Huy giúp cô đổi lại để ngồi cạnh Tần Hàm Yên.

Khoảng 7 giờ hơn, ba chiếc ghế trống bên cạnh Tần Hàm Yên cũng được lắp đầy, người đến là một cặp vợ chồng trung niên và một bé trai hơn 10 tuổi.

Tần Hàm Yên nhanh trí đoán được đó là ba mẹ Hạ Di Bình, cô nhanh chóng lễ phép chào hỏi: "Chào bác trai, bác gái, cháu là bạn của Di Bình, tên là Tần Hàm Yên."
Người phụ nữ xinh đẹp toát ra vẻ đoan trang hiền thục ngay bên cạnh nghe thế liền nở nụ cười, nụ cười xinh đẹp rất giống với Hạ Di Bình: "Chào Hàm Yên, ta có nghe Bình nhi nói về con."
Tần Hàm Yên nghe thế cũng hơi giật mình, thì ra Hạ Di Bình đã từng nói về cô trước mặt ba mẹ.

Người đàn ông bên cạnh cũng nở nụ cười hiền hòa, cất giọng trầm ấm: "Hàm Yên, cứ xem hai bác là người nhà, không cần quá rườm rà."
Tần Hàm Yên lúc này cũng đã lấy lại mấy phần thoải mái, quay sang chỉ về phía Đặng Chân đang tàn hình nãy giờ: "Hai bác, đây là Đặng Chân, cũng là bạn cùng lớp của Di Bình."
Đặng Chân vừa được nhắc tên liền vui vẻ đứng lên gật đầu chào hỏi: "Chào hai bác, gọi cháu Tiểu Đặng là được."
"Được rồi, được rồi, đều ngồi xuống hết đi, chắc sắp đến giờ rồi." Giang Di vừa dứt lời, cậu bé bên cạnh liền chen vào: "Chị gái Tần, chị thật xinh đẹp, còn hơn cả chị em." Tần Hàm Yên nghe thế liền bật cười: "Nào có chứ." Cô nghĩ nếu Hạ Di Bình nghe em trai mình nói câu này không biết sẽ nghĩ gì.
Đêm chung kết chủ yếu có hai phần thi chính, phần đầu là độc diễn, phần hai là phối diễn.

Đối với phần độc diễn chủ yếu là đánh giá khả năng điều khiển cảm xúc diễn ra nội tâm của nhân vật, đề thi cũng thuộc dạng khó, do ba giám khảo trực tiếp yêu cầu, thí sinh phải theo đó linh hoạt ứng biến.

Còn về phần phối diễn, mỗi thí sinh sẽ được bắt cặp với một diễn viên thực lực.

Tốt nhất là không để bị lấn át hoặc sẽ tốt hơn nếu có thể dẫn dắt ngược lại họ.

Đêm chung kết hiện tại chỉ còn lại 8 thí sinh, nhưng tấm vé vào Hoàn Vũ chỉ có 3, dự là cuộc cạnh tranh này không hề dễ dàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.